Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 225: Chương 225
Tống Đông Đông bất mãn nói: “Một ngày em ăn đủ ba bữa mà, nhưng không béo lên được, em biết làm thế nào.”
Tống Đông Đông thực ra không thích ông anh rể nghe nói đã có hai đứa con riêng kia.
Cậu nghĩ muốn nát óc mà không hiểu được, chị cậu xinh đẹp là thế, muốn lấy người thế nào không được mà phải lấy người đã có hai con riêng?
Tống Đông Đông gầy như cây sậy, nhưng mặt mũi trông lại rất có tinh thần, phấn chấn hớn hở đúng chất thiếu niên mới lớn.
Vậy là từ nay anh ấy có thể ngày ngày đeo chiếc đồng hồ 80 đồng của mình, còn chiếc 120 đồng em rể tặng thì có thể để dành mỗi lần gặp khách quý thì dùng cho sang.
Ô tô vào đến cửa thôn, chợt có một cậu nhóc vừa gầy vừa cao chạy ra, hồng hộc thở gấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cha mẹ cậu đã dặn đi dặn lại, không được sưng mặt lên với anh rể, không thì chị cậu sẽ phải khó xử lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Thu Sinh xuống xe, lấy một túi kẹo trái cây, bốc một vốc, đưa phần còn lại cho em gái: “Em chia cho tụi nhỏ, đã lâu không về nhà rồi.”
DTV
Quý Duy Thanh mở cửa xe bên ghế lái, đi xuống.
Tống Thu Sinh mở cửa sổ xe, vẫy tay: “Đông Đông.”
“Em gặp nó à? Nó là sinh viên đại học đầu tiên của thị trấn ta đấy, hỏi nó làm gì?”
Tống Thu Sinh trịnh trọng cảm ơn cậu em rể một lần nữa.
Tống Thời Hạ đưa mắt nhìn cậu em từ đầu đến chân một lượt, nói: “Sao em vẫn gầy thế này? Chẳng lẽ lại nhõng nhẽo đòi tuyệt thực nữa?”
Đường về thôn Tống Gia xuất hiện một chiếc ô tô con, từ xa đã thấy đám trẻ đang hớn hở chạy sau xe, cười nói ầm ĩ.
Chương 225: Chương 225
Cho nên, dù Tống Đông Đông rất không thích ông anh rể này, cậu cũng cố gắng lịch sự hết mức.
Quanh ô tô có rất nhiều trẻ con trong thôn, chúng đều đang tò mò ngắm nghía. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù người đó có hơi lùn một chút, nhưng nếu chị ấy gả qua nhà đó sẽ không phải lo ăn lo mặc.
Tống Thu Sinh cười nhạt: “Đừng có qua lại với nó, nó không phải thứ tốt lành gì đâu.”
Tống Đông Đông hơi bĩu môi, phụng phịu chào lại.
Ô tô dừng lại, Tống Đông Đông chạy tới trước mặt chị gái, hớn hở gọi: “Chị.”
“Chào em.”
Tống Thời Hạ cũng đã nhìn thấy cậu, bèn thò tay vẫy vẫy.
Đây chính là nhóc con Tống Đông Đông siêu phản nghịch trong thư hả? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Thời Hạ vỗ vỗ vai cậu: “Thôi được rồi, không dỗi, giúp chị một tay mang đồ vào nhà, anh rể em mua nhiều đồ lắm.”
Lúc trước, bà mối trong vùng này có thể nói là đã nhẵn mặt nhà cậu luôn rồi, tới nườm nượp không dứt.
Tống Thời Hạ hỏi: “Anh này, anh có quen ai tên là Ngô Thiên Lỗi không?”
Đôi mắt cậu vụt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào ghế phụ của xe.
Tống Thời Hạ thản nhiên bảo: “Nãy vừa gặp, cậu ta có qua chào hỏi, nhưng em không nhận ra.”
Vì sao chị cứ một mực muốn gả cho một người đàn ông đã một đời vợ nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Mắt cậu nhóc lom lom nhìn chăm chú chị mình, đã mấy tháng không thấy chị rồi.
Nhưng nay nhìn kĩ người này, Tống Đông Đông mới hiểu, chị cậu muốn lấy người ta chắc hẳn vì cái mặt người ta rồi, đẹp trai quá mà.
“Chào anh rể.”
Cả con trai ông phó trạm lương của huyện cũng muốn lấy chị ấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.