Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 335: Chương 335
Trần Khang nhỏ giọng ngụy biện: “Đây là vấn đề mặt mũi mà.”
Trần Khang từng đi khám rồi, bác sĩ bảo anh ấy nên ăn nhiều rau củ và vừng.
Tống Thời Hạ cũng hiểu ra, hai người này đến đây liếc mắt đưa tình.
Tới hiện tại, tất cả triệu chứng Tống Thời Hạ biết tới không giới hạn trong chuyện rụng tóc, mất ngủ, phong thấp, đổ mồ hôi trộm vân vân.
Tống Thời Hạ chỉ tay ra cửa, Quý Nhiễm cười như không cười đứng dựa vào cửa.
“Trước đây không phải anh đã ra sức cạnh tranh vì vị trí này sao, ngày nào cũng lo âu không ngủ ngon, tinh thần không tốt.
Tống Thời Hạ ngâm hết hũ rượu lớn cuối cùng, rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Khang khổ sở nói: “Hết tết không phải đến mùa xuân rồi sao, anh không đội mũ được nữa.”
Quý Nhiễm đưa tay chỉ vào n.g.ự.c anh ấy: “Một cục trưởng như anh còn sợ người ta cười chê sao?”
“Vớt vát được đến đâu hay đến đó, đến bác sĩ cũng không trị rụng tóc được, dù sao cũng phải có cái gì đó an ủi tinh thần chứ.”
Quý Nhiễm lạnh lùng cười nói:
Lý do lớn nhất là mất ngủ, đổ mồ hôi trộm và đau eo nhức chân.
Tạm thời anh ấy cho rằng đây là công hiệu của rượu thuốc.
Tống Thời Hạ giả vờ khó hiểu: “Anh rể muốn bọn em giúp giấu chị gái tìm bác sĩ sao?”
Trần Khang nghiêm mặt nói:
“Rụng tóc thì anh nói sớm cho em biết chứ, sắp tết nhất tới nơi rồi anh lại đến làm phiền Tiểu Tống ngâm thuốc cho anh, tạm thời anh cứ đội mũ che đi, đợi hết tết rồi tính” (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Nhiễm thuận tay đóng cửa lại:
“Không phải, anh vô tình uống rượu thuốc mới phát hiện tóc xung quanh mọc ra một ít cho nên mới hỏi em.
Bài tập của thím Phùng là viết chính tả mấy bài thơ cổ và dịch thể văn ngôn ra, còn của cô lại là mỗi ngày phải viết một bài văn.
Chương 335: Chương 335 (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em còn tưởng rằng anh ngoại tình cơ đấy, tự nhiên lại che che giấu giấu chia phòng ra ngủ.”
“Tạm thời em không rảnh, nhưng nhà em còn rượu thuốc chưa uống hết, nhưng em không thể cam đoan có trị được chứng rụng tóc của anh rể nhé, vấn đề này vẫn phải đến bệnh viện khám thì hơn.”
Cô cho rằng các cụ trung niên đổ mồ hôi trộm thì nên đi khám nam khoa chứ không phải uống thuốc rượu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc nhất thời, Tống Thời Hạ cũng không biết nên hâm mộ thím Phùng hay là thương cho phận mình nữa.
Thi cuối kỳ xong, Tống Thời Hạ đã xin nghỉ đông.
Bài tập ngữ văn của cô là giáo sư Tạ cách vách soạn.
Mồ hôi trộm là nói giảm nói tránh rồi.
Tin tốt là không cần làm bài tập mùa đông, tin xấu là đức ông chồng giáo sư Quý lại tự mình soạn bài tập cho cô.
Cô tò mò nhìn giáo sư Tạ soạn bài cho cả thím Phùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Khang xấu hổ nói:
Thật ra còn có thêm nhiều tóc bạc hơn, nhưng kỳ lạ là đã biến mất rồi.
Từ tết nguyên đán tới giờ, đã có rất nhiều cuộc gọi điện tới nhà mẹ chồng hỏi han, ngoài mặt thì nói là chúc tết, nhưng thật ra lại là hỏi chuyện rượu thuốc.
“Ăn nói linh tinh, anh là loại người đó sao! Em không thấy gáy anh thành cái gì rồi à? Anh xấu hổ nên mới không muốn em thấy.”
Khi đó rụng tóc cũng không quan tâm, đợi công việc ổn định rồi mới phát hiện sau gáy đã trọc rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.