Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 378: Chương 378
“Không có đâu, dù ăn mỗi ngày nhưng mà thịt ngon thế, em ăn cả đời cũng không chán.”
Trần Kiều chỉ cười cười không tiếp lời.
“Mẹ đừng nghe cái danh giáo viên đại học thấy oai mà lầm, thực ra chúng con ở nhà tập thể chẳng được thoải mái như nhà riêng thế này đâu.
Nếu là năm trước, có lẽ Tống Đông Đông đã không dám tin vào mắt mình, nhà ai có bữa cơm tất niên thịnh soạn được như thế chứ.
Nhà đó, kể cả khi mẹ chồng không mang thịt tới thì người ta cũng thường xuyên đi mua.”
Cơm tất niên tối nay là do Tống Thời Hạ đích thân trổ tài, bà Tống đã phải thay đổi hẳn cái nhìn về con gái.
Chương 378: Chương 378
Tống Đông Đông chưa bao giờ dám tưởng tượng một bữa cơm tất niên có thể có đến bốn loại thịt như thế này.
Tống Đông Đông gắp một miếng chân giò vào bát rồi cầm gặm.
Trần Kiều âm thầm trợn trắng mắt.
“Mấy cân thịt? Thế có mà ăn cả năm à?”
Bởi vì tài nghệ nấu nướng của con gái bà đã khác xa trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cả nhà đều chào đón em. Không phải thèm quá, nhà ta sau này rồi sẽ khá lên từng ngày, về sau, mỗi ngày được ăn thịt rồi em sẽ không thấy thèm thuồng gì nữa.”
Mẹ chồng càng nghe càng ham, nhưng ngoài miệng lại nói:
“Tống Thu Sinh đi làm buôn bán, mà buôn bán thì có lời có lỗ, có phải anh ta chưa từng lỗ trắng đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ chồng Trần Kiều nghe mà chấn kinh, sống sung sướng vậy cơ à?
Tống Đông Đông lau nước miếng.
Mẹ có biết chồng Tống Thời Hạ là con cái trong gia đình thế nào không?
“Nhưng thằng Thu Sinh nhà ông Tống sao mà kiếm được nhiều vậy? Cả con bé Tống Thời Hạ nữa, chồng nó mua cho nhà nó cái tivi to lắm, mấy trăm đồng cơ.”
Trần Kiều thản nhiên nói:
Bằng vào điều kiện nhà này thì cũng chỉ có thể cưới được người như cô ta, từ sơn thôn chạy ra, không cần lễ hỏi mà thôi.
Có những lần đang hì hục gặm miếng chân giò thật to, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nước miếng chảy ướt cả gối.
“Chị, chị nói rồi đấy nhé, đến khi đó đừng có mà đuổi em về.”
Mẹ chồng do dự, người thành phố sống chật vật vậy sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đêm giao thừa, bàn cơm nhà Tống Thời Hạ có đủ gà vịt cá heo.
Tống Thời Hạ đứng lên chia đũa:
DTV
“Chắc được tầm một tháng chứ mấy, hai đứa nhỏ nhà Tống Thời Hạ đều thích ăn thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thi tốt nghiệp xong thì lên thủ đô, chị dẫn đi ăn thịt nướng, có thịt bò thịt dê, ở đó còn rất nhiều món ngon khác nữa.”
“Phá của thế, may mà Hoắc Khải cưới con, chứ cưới đứa như thế về, nhà ta không nuôi nổi.”
…
Cả dãy nhà chắc chỉ được một, hai cái máy giặt, nhà ai mà dám mua, chắc chắn mỗi ngày đều sẽ có người tới giặt nhờ.”
Trần Kiều lại kể lể than thở:
Mẹ chồng cô ấy cứ lâu lâu lại xách mấy cân thịt tới chơi, như sợ cô ấy với đám nhỏ không có thịt ăn vậy. Ở khu con, Tống Thời Hạ là người sướng nhất rồi đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bộ dạng trợn mắt há hốc miệng không dám tin của cậu nhóc trông thật đáng yêu.
Năm nay may mắn nên mới khá lên chút thôi, thừa dịp có chút tiền nên phải nhanh chóng mua đồ cho người nhà, rất bình thường mà.
Tống Thời Hạ thấy nhóc em ngỡ ngàng nhìn bàn cơm mà bật cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.