Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 704: Chương 704
Anh ấy không có tiền đền, nghĩ cùng lắm thì vất vả một năm không thu hoạch được gì thôi.
Biết mình có thể biến đồng ruộng nhà mình thành khu canh tác dược liệu, lại có bên mua cố định, đương nhiên anh ấy hoàn toàn đồng ý làm ngay.
“Trước vẫn nghe thím nhắc anh mãi, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, không hổ là người một nhà.”
Nói chuyện đến giữa chừng, Phùng Vĩ Quang cầm ra một bình thủy tinh, bảo:
Ai có thể chắc chắn năm đầu mới thử trồng dược liệu thì chất lượng đều đạt cơ chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin cô cứ yên tâm, nếu chất lượng dược liệu trồng ra không ổn, tôi sẽ chịu trách nhiệm hết.”
Tống Thời Hạ muốn đưa tất cả dược liệu cô gieo trồng trong không gian ra ngoài sử dụng.
“Đây là gạo rang mẹ tôi tự làm, dùng để ngâm nước uống cho mát, thủ đô đang đổi mùa, thời tiết khô nóng, cái này uống vào mát gan giải nhiệt lắm.”
Tống Thời Hạ mới hãm được một ấm trà thì đám nhóc trong nhà đã lon ton chạy về, sau lưng còn có cả chủ nhiệm khối của đám nhỏ.
Theo như thím Phùng nói, anh chàng sau nghỉ việc đã về quê làm ruộng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Thời Hạ vội đứng lên chào: “Chào cô Vương, cô tới có việc gì thế ạ?”
Thực ra anh ấy không tự tin lắm, chẳng qua cảm thấy nếu mình nhận hợp đồng với người ta, đối phương tín nhiệm mình thì mình hẳn nên thể hiện được thành ý.
Tống Thời Hạ và Phùng Vĩ Quang kí hợp đồng, từ đó, Ngu Mỹ Nhân có ba công ty đối tác, và một cá nhân cung ứng.
Phùng Vĩ Quang là kiểu người không ngại vất vả, chỉ sợ không có việc gì làm.
Tống Thời Hạ gặp cháu trai thím Phùng, đó là một thanh niên gầy nhỏ chừng 1m7, nhìn rất hoạt bát cởi mở chứ không hề uể oải kém tinh thần như những người thất nghiệp khác.
Về người cháu này của thím Phùng, cô đã nghe nhắc tới anh ấy nhiều lần, cảm thấy nhân phẩm tốt, lại sẵn trong nhà có đất, thử trao cho người ta một cơ hội cũng được.
Đồ lấy từ trong không gian của cô, chỉ cần người trồng không cố ý phá hoại, trồng ra không thể tệ được.
Phùng Liên ngồi bên nghe mà nóng ruột, thằng ngốc này, sao lại phạm tật xấu huênh hoang khoác lác rồi.
Trong đó quy định, Phùng Vĩ Quang chỉ cung ứng dược liệu cho một mình Ngu Mỹ Nhân, nếu tự tiện bán dược liệu ra ngoài sẽ bị cắt hợp đồng và phải đền bù thiệt hại gấp 10 lần.
Tống Thời Hạ bèn trấn an hai thím cháu: (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không có cấp dưới tin được, mà ở quê lại chỉ toàn trồng cây ăn quả, trại chăn nuôi của cha mẹ mới được mở rộng quy mô lên gấp đôi, không ai giúp được, cô đành phải tìm người ngoài.
Cô đã nghĩ đến nhiều biện pháp tương đối hợp lý, nhưng sau vẫn cảm thấy, chọn một bên cung ứng là tư nhân để hỗ trợ gieo trồng thì tốt hơn.
“Về dược liệu, tôi sẽ nhờ người ươm giống, hạt giống cũng lấy từ chỗ chuyên gia, chỉ cần anh chịu khó tỉ mỉ vun xới thì chất lượng không kém được đâu.”
Ban đầu, Phùng Vĩ Quang còn hơi câu nệ, nhưng nói tới hợp tác làm ăn, anh ấy lập tức thoải mái hẳn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Liên thở phào nhẹ nhõm, Phùng Vĩ Quang cũng âm thầm lau mồ hôi hột. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vụ làm ăn này nếu không làm ra tiền lại còn thâm hụt tiền vào đó thì bà biết ăn nói thế nào với mẹ và vợ nó?
Tống Thời Hạ không từ chối, nhận lấy bình gạo rang, cười đùa:
Đều là người hào phóng nhiệt tình cả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.