Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 748: Chương 748
Quý Nguyên vui sướng reo lên: “Thế là em trai hay em gái ạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô vừa dứt lời, ba đôi đũa trên bàn đồng thời dừng lại.
“Thím quên cháu là bác sĩ bên Trung y à.”
“Hôm trước cháu nướng cá ngon quá, con này to, đủ cho nhà cháu ăn đấy nhỉ.”
“Tại trong nhà nhiều việc quá mà, từ mai cháu sẽ tập thể d·ụ·c.”
Tống Thời Hạ chột dạ.
Cô không phản cảm việc có thai, chỉ hơi bất ngờ vì nó tới quá đột ngột.
“Chắc cháu bị lạnh, dạo này người cứ uể oải suốt, chỉ muốn nằm dài ra, để cháu uống viên thuốc cảm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Dương nghiêng đầu hỏi lại: “Mẹ có em bé ạ?”
Tống Thời Hạ quan sát phản ứng của hai đứa nhỏ rồi quay sang đáp lời Quý Duy Thanh:
Rõ ràng bấy lâu nay luôn tránh thai cẩn thận lắm mà, kì sinh lý cũng luôn rất ổn định, sao lại đột nhiên mang thai rồi?
Phát hiện mình đang mang thai, Tống Thời Hạ ngây người tại chỗ.
Chương 748: Chương 748
Quý Duy Thanh đứng phắt lên: “Đến bệnh viện kiểm tra lại đã.”
“Còn trẻ, đừng có nằm nhiều lười người ra, uống ít thuốc thôi, thuốc nào chẳng có tác dụng phụ.”
Cô bần thần nhẩm tính ngày, khả năng cao nhất có thể là lần trước tụ họp gia đình, cô có uống mấy chén, về nhà liền chòng ghẹo giáo sư Quý, kết quả không cần nghĩ cũng hiểu.
Quý Duy Thanh biết cô hiểu lầm ý mình, mới giải thích: “Ý anh là em còn đang bị cảm, chúng ta cần đến bệnh viện khám xem sao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người ta bảo bác sĩ cũng chẳng tự chữa được cho mình, ốm đều phải đi bệnh viện hết.”
Quý Duy Thanh không tin nổi vào tai mình, ngơ ngác lặp lại một lần: “Có thai?”
DTV
Tống Thời Hạ chỉ vào mình, cười nói:
“Hay là cháu chịu khó tập thể d·ụ·c thêm đi, giáo sư Quý nhà cháu sáng nào cũng chạy bộ đó, thím thấy cháu ngày nào cũng rúc trong nhà, trừ những lúc đi học thì chẳng thấy ra ngoài, thời tiết thay đổi là lại bị cảm, hệt đám nhỏ.”
Tống Thời Hạ không thay đổi được ý anh, đành gật đầu.
Khi cả nhà ngồi quây quần ăn tối, Tống Thời Hạ thông báo: “Mẹ đang có thai, hẳn là được hai tháng rồi.”
Phùng Liên tiếp tục khuyên bảo:
Thấy thế, Phùng Liên lo lắng đến mức vô thức thở nhẹ đi.
Thím Phùng còn đang lải nhải nhớ thương món cá nướng lần trước.
“Cháu sao thế? Bị cảm à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Thời Hạ nhìn con cá trong thùng nhựa, không biết vì sao, cổ đột nhiên thấy gợn lên như muốn nôn.
Tống Thời Hạ s·ú·c miệng xong mới đi ra.
Tống Thời Hạ cảm thấy không cần phải quan trọng hóa vấn đề lên như thế: “Không cần đâu, em chắc chắn mình có thai.”
Nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn, đứa nhỏ này có nên giữ lại hay không mới là vấn đề lớn.
“Ừm, dạo này tình trạng của em khá giống phản ứng của thai phụ giai đoạn đầu, em còn tưởng mình bị cảm lạnh, bắt mạch mới biết là có thai.”
Nhưng vài giây sau, sắc mặt cô dần trở nên kì quái.
Ăn tối xong, cô bị bọc kín mít đưa đi bệnh viện, đám nhóc nằng nặc đòi đi theo.
Tống Thời Hạ vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, gập người nôn khan, thím Phùng giật mình, đặt thùng cá xuống, chạy tới.
“Ai bảo thế ạ, cảm lạnh thôi mà, để cháu bắt mạch coi sao.” Tống Thời Hạ vừa nói vừa tự xem mạch cho mình.
Phùng Liên bật cười, mắng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.