Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Chương 92
“Chắc là do tác dụng tâm lý thôi ạ, cháu ở nhà mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc hai đứa bé ra thì chỉ có chăm vườn rau thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Thu Sinh vốn định vào thành phố dạo một vòng, để xem có thể tìm được việc làm ở đây hay không.
“Rau muống của em già hết rồi này, tranh thủ nấu đi, ăn không hết thì mang đi bán cũng được.”
Thím thấy cháu chăm bón kĩ nên nghĩ là nhất định sẽ ngon, thành ra mới có ảo giác như thế.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Thời Hạ kinh ngạc nói: “Không phải căn tin toàn đặt mua ở bên ngoài ạ?”
“Trông em tự hào chưa kìa, có mớ rau cũng trồng không nên thân thì uổng công em sinh ra là con nhà nông rồi.”
“Sáng mai nhờ anh giúp em mang rau lên chợ bán, rau em trồng ngon thế này, nếu mang ra chợ bên ngoài bán chắc sẽ bán nhanh hơn.”
“Có khi em là con cháu Thần Nông thật đấy, rau trong sân lớn nhanh quá, ăn không hết gì cả.”
Chương 92: Chương 92
“Thế cũng được ạ, nếu căn tin đồng ý, sáng mai cháu sẽ nói anh trai cháu hái rau mang tới cho mọi người.”
Tống Thu Sinh không thèm để ý: “Anh thì ăn sao cũng được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em thật là, không biết trồng kiểu cuốn chiếu à? Trồng cùng một lúc như thế thì làm sao ăn kịp, vài ngày là nó già rồi sao ăn được nữa.”
Tống Thời Hạ chắp tay trước ngực:
Tống Thời Hạ cũng đau đầu:
“Anh mới ngờ nghệch! Em là nhờ thực lực nhé, đừng có cái gì cũng đổ cho may mắn như thế.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tự nhiên anh phát hiện tài vận của em không tệ, ngờ nghệch nên trời thương à?”
Anh ấy đã hái hết mấy loại rau hơi già về.
Anh trai không hề hoài nghi, Tống Thời Hạ không khỏi thở phào một hơi.
Ra ngoài làm ăn một thời gian, bây giờ quay về thôn trồng trọt, nghĩ kiểu gì anh ấy cũng thấy không cam lòng.
“Vậy hôm nay ăn rau muống nhé, thêm đĩa lá rau tiến vua, hôm nay không có tí món mặn nào hết, xem như ăn chay.”
Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Thím Phùng đi rồi, Tống Thu Sinh xoa cằm trầm tư.
Trời mưa nên anh không thể đi đâu được, rảnh rỗi không có gì làm, anh bèn dọn dẹp sân giúp em gái.
“Tối hôm qua thím hái ít rau tiến vua nhà cháu về, đều là rau tiến vua như nhau, nhưng không hiểu sao rau nhà cháu ngon hơn hẳn?”
“Chắc là thế thật, nhưng thật sự ngon hơn rau thím trồng mà. Căn tin mỗi ngày đều cần dùng rau, rau củ quả cháu trồng bảo đảm đạt chuẩn.”
Tống Thu Sinh ôm một bó rau muống vào nhà:
Vườn rau của em gái đã có thu nhập cố định, nhưng cứ nhất quyết muốn trồng hoa nguyệt quý ở bên này, hoa thì đáng mấy đồng chứ?
Hôm nay trời mưa, phải dựng đồ che mưa cho lò bánh mì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cải trắng xào giấm, cải xào, rau muống xào, lá rau tiến vua trộn tỏi, cả một bàn thức ăn toàn rau là rau.
Thím Phùng bán tín bán nghi:
Tống Thu Sinh nhân lúc trời mưa, đất xốp nên cuốc đất trong sân.
Tống Thời Hạ nói được thì làm được, hôm nay chỉ ăn đồ chay, dù là đồ chay thì cô cũng không muốn nấu đại nấu đùa cho có.
Tống Thu Sinh cười trêu cô:
Không chờ Tống Thu Sinh dẫn cô ra chợ bên ngoài bán, thím Phùng đã tìm tới cô với vẻ mặt thần thần bí bí.
“Rau nhà cháu ngon quá, hay là cứ bán cho căn tin đi.”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.