Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121: Chương 121
"Vậy thì thêm một cốc nước dừa."
"Đúng là trùng hợp thật, nghe nói đảo san hô đỏ cảnh rất đẹp."
Lão Lưu nói về cuộc sống quân sự của mình liền không ngừng được, từ chuyện canh giữ biên cương đến chuyện đào đường hầm, từ chuyện đào đường hầm đến chuyện trồng rau, còn kể đến chuyện có năm doanh trại bị bão thổi đi mất, chuyện họ không có chỗ để trú mưa, cứ như vậy cho đến tận khi lên máy bay, phi công nhắc nhở máy bay sắp cất mới dừng lại.
Đến khi máy bay ổn định trở lại, cảm giác khó chịu đó cuối cùng cũng biến mất, cậu nhóc lau nước mắt, mở dây an toàn trên người, trèo vào lòng Trình Hoan.
Chương 121: Chương 121
"Vâng ạ." Tiếp viên mỉm cười ghi lại, rồi qua hỏi gia đình nhà lão Lưu.
Lời cậu vừa nói ra, hai người vừa cãi cọ lẫn nhau trong chốc lát liền giảng hòa, chĩa họng s.ú.n.g về hướng khác, mắng cho cậu con trai một trận, một lúc sau mới tiếp tục theo ý muốn của mình, một phần cơm hộp, một phần bít tết còn có một bát mì.
Tinh Tinh chưa có hiểu biết gì nhiều về thế giới bên ngoài, nghe lão Lưu kể chuyện rất nhập tâm, lão Lưu vui khi có thính giả chăm chú như vậy, những câu chuyện này ở nhà ông ấy đã kể không dưới hai mươi lần, bất kể là vợ hay con trai đều không muốn nghe nữa rồi.
Nguyệt (đọc tại Qidian-VP.com)
Không nhanh như bên của Trình Hoan, một nhà ba người lão Lưu tranh luận rất nhiều về vấn đề ăn uống. Lão Lưu muốn ăn cơm, Lưu phu nhân muốn ăn bò bít tết, hai vợ chồng một người nói ăn cơm không ngon một người nói thịt bò nhạt nhẽo, hai người vì chuyện gọi món bắt đầu cãi nhau. Cậu con trai duy nhất của bọn họ bộ dạng xem trò hay nhìn một lúc, tùy tiện gọi mì: "Cho cháu cái này, phiền cô cho cháu ba phần ạ."
Kiếp trước Trình Hoan đi máy bay đều ngồi hạng phổ thông, lần đầu tiên trải nghiệm kiểu phục vụ như thế này, nhất thời có chút lạ lẫm. Cô cầm thực đơn, nhìn nhức món ăn khiến người ta hoa cả mắt, có chút phân vân.
Cô quay qua Tinh Tinh: "Bảo bối, con muốn uống gì nào ?"
"Mẹ ơi, chúng ta ăn cái này đi." Tinh Tinh cũng cùng xem, lật mấy trang liền chọn được bữa tối của mình. Cậu chỉ vào phần bò bít tết, trên hình còn có một bông hoa cắt từ củ cải, Tinh Tinh rất thích bông hoa này.
"Nước lọc là được rồi."
"Vâng!" Tinh Tinh liên tục gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy được, tôi lấy cái này." Trình Hoan chốt lại, nói với tiếng viên hàng không một tiếng, lại quay đầu hỏi Giang Minh Viễn: "Anh muốn ăn gì?"
"Được." Trình Hoan thu tầm mắt, nhìn về phía tiếp viên hàng không: "Vậy thêm một phần bò bít tết và hai cốc nước." (đọc tại Qidian-VP.com)
Máy bay cất cánh lúc sáu giờ hơn, đúng vào giờ ăn cơm, vừa bay ổn định, liền có tiếp viên hàng không mang thực đơn đến cho họ gọi món.
"Không có đâu." Lão Lưu nhớ rất rõ trải nghiệm của bản thân mình khi đóng quân, không chút xa lạ mà kể cho họ nghe về chuyện cũ của mình: "Lúc tôi vừa mới lên đảo bị điều đi canh giữ biên cương ba tháng, từ đêm muộn cho tới sáng sớm, cô không biết đâu, lúc mặt trời trên đảo vừa mới nhô lên thật sự rất đẹp! Trời mới tờ mờ sáng, chỗ tiếp với mặt biển sẽ xuất hiện một dải ánh sáng màu vàng nhạt, sau đó màu sắc sẽ càng lúc càng đậm, dần dần mặt trời sẽ nổi lên hẳn, tạo thành những vầng sáng màu vàng trên mặt nước, giống như một viên minh châu sinh ra từ biển vậy." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được thôi, chúng ta không lái máy bay nữa, chúng ta làm cái khác."
"Mẹ ơi." Cậu thì thầm: "Sau này con không lái máy bay nữa đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp viên hàng không từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, lúc rời đi thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc tiếp đãi khách hàng, giọng điệu càng thêm vài phần nhẹ nhàng.
Lúc máy bay vừa bay lên sẽ rơi vào trạng thái mất trọng lực, rất khó chịu, Tình Tinh ngồi ở vị trí của mình, khó chịu đến chảy cả nước mắt.
"Giống với hai người là được." Giang Minh Viễn nhàn nhạt nói một câu, trên mặt không hề có biểu cảm gì. Cả đoạn đường anh vẫn luôn trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì, Trình Hoan không đoán ra được rốt cuộc anh bị làm sao, cô lại liếc nhìn, hỏi: "Có muốn uống gì không?"
"Con muốn cái này!" Tinh Tinh vừa hay lật đến trang đồ uống, cậu nhìn một lượt, rất nhanh chỉ vào một bức tranh trong đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.