Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Phô Mai Sầu Riêng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Một đoạn tình cảm
Trong đầu Đường Điềm trống rỗng, cô chưa từng nghĩ rằng trong hoàn cảnh như thế này, chuyện bị xóa ký ức lại bị họ phát hiện.
Cả người cô chấn động, kinh ngạc quay đầu lại.
Đường Điềm không biết nên trả lời thế nào. Chuyện này cả hai người họ đều đã mất ký ức, giờ bị phát hiện thì phải giải thích ra sao về những điều vượt ngoài nhận thức thông thường.
May mà kịp phản ứng, cô nuốt câu hỏi lại, nhưng vẫn không biết nên đáp thế nào.
Phó Hi đang đứng bên trái cô, giống như thường ngày, anh thuận tay ôm lấy eo cô.
Trong phòng tổng thống, Đường Điềm và Phó Hi ngồi cạnh nhau, Liễu Hiểu Chi ngồi bên cạnh Thẩm Yến Lễ.
Cô suýt nữa buột miệng hỏi: “Anh… tặng cả tầng nhà ư?!”
Anh đã điều tra, người phụ nữ trước mặt đúng là chủ sở hữu toàn bộ tầng 28. Có ngày sang tên, có cả chữ ký của anh, nhưng lại không tìm được bất kỳ dấu vết hay ký ức nào.
Đường Điềm hiểu rằng chắc chắn anh đã điều tra rồi, mới hỏi như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nói với Thẩm Yến Lễ: “Nếu chuyện là thật, căn hộ đó tôi sẽ thay cô ấy mua lại.”
Ánh mắt Thẩm Yến Lễ rơi xuống bàn tay Phó Hi đang ôm lấy Đường Điềm, rồi chậm rãi dời đi, giọng điệu lạnh nhạt:
Liễu Hiểu Chi không muốn nói thật. Một khi Thẩm Yến Lễ biết được Đường Điềm từng có tình cảm với anh, thì cô ta sẽ không còn cơ hội quay lại với anh nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Điềm cảm nhận được sự bất an từ Phó Hi, cô gật đầu với Thẩm Yến Lễ: “Đúng vậy. Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi, em cũng đã buông bỏ.”
Anh trầm giọng trấn an: “Đừng lo, có anh ở đây.”
“Không cần. Chúng ta lên lầu rồi nói tiếp.”
Chỉ nghe anh lạnh giọng hỏi Đường Điềm: “Em nói buông bỏ rồi, nhưng đã hỏi ý kiến anh chưa?”
Đường Điềm nhìn thấy Liễu Hiểu Chi sắp khóc đến nơi, cô khẽ nhắm mắt lại, thở dài.
Người đàn ông với dáng vẻ cao ráo từ tốn tiến lại gần, đôi mắt đen thẳm nhìn về phía Đường Điềm. Một lúc sau, anh mới liếc mắt nhìn sang Liễu Hiểu Chi cũng đang ngây người vì kinh ngạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Yến Lễ im lặng, chỉ nhìn cô. Ký ức quay về tòa nhà mà anh đã mua, nơi cô đột ngột xuất hiện ở tầng 28, nhưng anh lại hoàn toàn không nhớ gì cả.
Bởi vì Liễu Hiểu Chi từng nói cô ta cướp Thẩm Yến Lễ từ tay Đường Điềm, hai người đàn ông kia cũng đã nghe được, biết rõ giữa cô và Thẩm Yến Lễ không hề chia tay, nên lần này Đường Điềm không giấu diếm chút nào.
Nhưng Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đâu phải người dễ bị qua mặt. Cuộc đối thoại vừa rồi của họ rõ ràng là chuyện có thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt đen của Thẩm Yến Lễ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, anh chậm rãi hỏi:
Sắc mặt u ám của Phó Hi dịu đi phần nào, anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
Cô phá vỡ không khí lạnh như băng đang bao trùm: “Để tôi nói.”
“…Chuyện đại khái là như vậy, còn cụ thể các anh bị xóa ký ức thế nào thì chỉ có Liễu Hiểu Chi biết rõ.”
Thẩm Yến Lễ thong thả cởi nút áo vest, ra hiệu cho Liễu Hiểu Chi trình bày.
Dĩ nhiên, chuyện cô xuyên không và “cốt truyện” thì càng không thể nói ra.
Môi anh mấp máy, hỏi Đường Điềm: “Tầng 28, cả tầng đó là anh tặng em sao?”
Một khi chuyện này đã bị anh biết, anh không muốn bạn gái mình còn giữ căn nhà mà bạn trai cũ tặng.
Anh khẽ giọng nói với Liễu Hiểu Chi: “Nếu cô không nói thật, tôi có cách khiến cô phải nói.”
Liễu Hiểu Chi nhìn về phía Đường Điềm với ánh mắt cầu cứu.
Vậy nên cuộc đối thoại của hai người họ khi nãy rất có khả năng là thật, điều đó có thể giải thích được nghi vấn này.
Đường Điềm nghe được lời an ủi ấy, chợt ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng có chút mơ hồ. Một trong những bạn trai cũ của cô là Thẩm Yến Lễ, cô nghĩ rằng anh sẽ không thể không để tâm, dù sao cũng là bạn thân của anh.
Cô lại nói thêm một câu: “Dù có vẻ rất hoang đường, nhưng đó là sự thật.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đôi mắt của Đường Điềm đang trợn to nhìn Phó Hi bước ra từ góc phòng, thì lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Yến Lễ vang lên từ phía sau.
Cô ta vội vàng giải thích: “Tôi và Đường Điềm chỉ đang nói chuyện... về một giấc mơ thôi, Tổng giám đốc Thẩm không cần để ý đâu.”
Giọng nói mềm mại vừa dứt, Thẩm Yến Lễ và Phó Hi bên cạnh cô đều im lặng.
Đường Điềm hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh đang hướng về phía mình:
Phó Hi gật đầu đồng ý, ôm cô bước lên lầu. Thấy sắc mặt cô vẫn bất an, anh đặt một nụ hôn lên tóc mai cô.
Đường Điềm nhìn sang Liễu Hiểu Chi đang ngồi cạnh Thẩm Yến Lễ đang mang vẻ mặt đầy hối hận.
Phó Hi nhìn vào đôi mắt đen láy rõ ràng đang hoảng loạn của cô, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô, rồi siết chặt vòng tay hơn nữa.
Tuy nhiên, cô chỉ kể chuyện giữa mình và Thẩm Yến Lễ, tuyệt đối không nhắc đến việc Phó Hi từng thích cô, cũng không đề cập đến chuyện giữa cô và Ôn Thiệu Hàn.
Thẩm Yến Lễ cụp mắt xuống, gương mặt lạnh lùng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
“Tôi…”
Phó Hi tựa vào lưng ghế sofa, hai chân bắt chéo, vòng tay ôm lấy Đường Điềm bên cạnh, dáng ngồi rõ ràng như đang tuyên bố chủ quyền.
Câu hỏi của anh khiến Đường Điềm choáng váng. Giấy tờ nhà cô chưa từng mở ra xem, vì lúc đưa cho cô được để trong túi tài liệu niêm phong, cô luôn lười mở ra. Cô còn không biết rằng anh tặng hẳn cả tầng nhà! Ở khu vực sầm uất đó… hơn một nghìn mét vuông!
Không ngờ anh vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của cô, kịp thời an ủi cô.
Một thân hình cao lớn ấm áp đang đứng sát bên trái cô. Đường Điềm quay đầu sang trái.
Đường Điềm biết chuyện này không thể giấu được nữa. Với sự thâm sâu của Thẩm Yến Lễ và Phó Hi, họ sẽ không tin mấy lời kiểu “chỉ là chuyện trong mơ” của cô và Liễu Hiểu Chi.
“Tôi bị cô ấy cướp đi từ tay em...”
Chương 108: Một đoạn tình cảm
Phó Hi thấy cô hoang mang không biết làm sao, liền siết chặt vòng tay ôm eo cô, để cô tựa vào lòng mình.
“Xóa ký ức kiểu gì? Cô nói đi.”
Phó Hi siết chặt cánh tay ôm cô, vẻ mặt điển trai phủ đầy u ám.
Lúc này, Thẩm Yến Lễ đã bước vào phòng tổng thống, quay đầu lại thấy cảnh hai người họ ngọt ngào như vậy, chân mày anh nhíu lại, cảm xúc khó chịu lan rộng không thể kìm nén.
Có lẽ Liễu Hiểu Chi cũng không ngờ sẽ bị họ nghe thấy. Khi thấy Thẩm Yến Lễ xuất hiện, sắc mặt cô ta rõ ràng thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Cô nói với Liễu Hiểu Chi: “Nói thật đi.”
“Bởi vì... đó chỉ là mấy lời tưởng tượng viển vông của tôi với Liễu Hiểu Chi thôi, hoàn toàn không có thật.”
“Tôi sao lại không nhớ mình từng có một đoạn tình cảm với em?”
Phía sau, Liễu Hiểu Chi cũng đã lên đến tầng hai. Cô ta không còn tâm trí để ý đến Đường Điềm và Phó Hi, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Nhịp tim vừa mới bình ổn của Đường Điềm lập tức lại hoảng loạn trở lại.
Đường Điềm kể lại toàn bộ chuyện giữa cô và Thẩm Yến Lễ.
Thẩm Yến Lễ nói xong liền quay sang Đường Điềm:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
