Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Phô Mai Sầu Riêng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Khó Lường
Phó Hi cũng chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng thấy cô thật sự quay đầu nhìn mấy lần thì bật cười: “Đường Điềm, chúng tôi ăn thịt em chắc?” Sợ đến mức này à.
Cô thầm nghĩ: “…Đây đâu phải bàn bạc, rõ ràng là thông báo.”
Ở trong nước họ không khó tính thế này, nhưng ra nước ngoài rồi thì mọi chuyện lại khác. Chị Ngô cũng lo ảnh hưởng đến tinh thần sáng tác của họ, đành thuận theo ý họ thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Giờ không còn cao lắm nữa, đừng sợ.”
Đường Điềm không ngồi chung với mấy trợ lý mà được Bùi Giác sắp xếp riêng một chiếc xe.
Chị Ngô không cho cô cơ hội từ chối:
Khi bước vào khoang cáp treo, Đường Điềm nhanh chóng ngồi vào chỗ trống bên trái. Vì đang vội và cũng có chút ngượng ngùng, cô hoàn toàn không chú ý xem người ngồi bên cạnh là ai.
Đường Điềm khẽ “ừ” một tiếng, rồi như sực nhớ ra lúc vào khoang cô đã ngồi ngay cạnh Bùi Giác.
Chị Ngô cũng thấy khó xử. Mấy vị thiếu gia này quả thật khó hầu hạ, Bùi Giác thì còn dễ, ba người kia nhất quyết không đồng ý để người mới vào phòng. Họ chỉ chấp nhận để người mới phục vụ trong nhà ăn, tuyệt đối không được bước vào phòng riêng.
Chị Ngô tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không hề dựa vào ai, càng không cầu cứu, mà lại rụt cả người nép vào góc, sợ làm phiền người khác – dáng vẻ đó khiến người ta khó mà không động lòng.
Đường Điềm bị hỏi vậy cũng đành kéo thấp vành mũ, nghiêng đầu nhìn về phía trước. Khoang cáp treo trước mặt trống không, cũng phải thôi, thời tiết thế này thì mấy ai còn muốn đi cáp treo, chưa kể cũng sắp đến giờ ngưng vận hành.
Lúc này, khoang cáp treo bắt đầu trượt xuống. Đường Điềm hoảng sợ đến mức nắm chặt tay vịn, gương mặt rực rỡ vì lo sợ mà khẽ ngẩng lên, nhắm chặt mắt.
Trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn không ngăn được suy nghĩ: Không biết Bùi Giác có nghĩ cô cố ý ngồi cạnh anh không?
“Đường Điềm, em ổn chứ?”
“Chị tính rồi, còn một tuần nữa là mọi người về nước. Tuần này em phụ trách đưa cơm vào phòng các tiên sinh nhé.”
Cô đặt hai tay lên đầu gối, cử động vài cái, ngẩng lên thì thấy ngoài Bùi Giác ra, cả ba người đàn ông còn lại đều đang lặng lẽ nhìn cô.
“Không trốn sang khoang phía sau nữa à?”
Vì nãy giờ căng thẳng quá mức, tay và cổ cô bây giờ ê ẩm, mỏi nhừ.
Câu nói dường như đã để lộ hết mọi hành vi lảng tránh của cô trước đó.
“Còn chưa tới hai phút nữa, cố gắng chịu đựng.”
Đường Điềm đưa tay ôm trán, bất lực. Ở trong nước thì chẳng thấy mấy người này cấm Tống Vũ hay người giúp việc mới vào phòng, đến đây rồi thì chỉ cho cô và Liễu Hiểu Chi vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi, chị báo một con số – đúng là khiến Đường Điềm do dự. Được thưởng thêm một tháng lương.
Dù không hiểu lý do, cô cũng chẳng có tâm trí nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng quay về biệt thự nghỉ dưỡng.
Tại bãi đỗ xe dưới chân núi, tài xế đã chờ sẵn.
Ôn Thiệu Hàn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười, không nói thêm gì, là người đầu tiên bước xuống.
Cửa khoang đóng lại, Phó Hi ngồi đối diện khẽ cười giễu, lười nhác trêu chọc:
Lòng dạ đàn ông đúng là như kim dưới đáy biển, huống chi mấy người xuất thân quyền quý này – thật sự không đoán nổi suy nghĩ của họ.
“Nhưng các tiên sinh không muốn để người khác vào phòng riêng.”
Vụ Hiểu Chi trật chân xảy ra đột ngột, Đường Điềm ban nãy chưa kịp nghĩ kỹ, giờ nghe chị Ngô nói thì linh cảm chẳng lành…
“Tất nhiên tiền lương chị đảm bảo em sẽ hài lòng.”
“Quyết định vậy nhé. Tuần này nhờ em vất vả một chút.” Nói xong liền cúp máy luôn.
“Tự mình sợ đến mức này mà còn xin lỗi chúng tôi.”
Bùi Giác lạnh lùng đáp: “Không có gì phải xin lỗi.”
Đường Điềm vốn tin tưởng anh hơn một chút, nghe vậy liền cố xoay cổ đang mỏi, nhìn xuống bên dưới.
Nghe anh nói, Ôn Thiệu Hàn – người ngồi đối diện với cô – đẩy nhẹ gọng kính, nụ cười nhạt không mang theo bất kỳ sự công kích nào, chỉ thuần túy là thiện ý.
Lúc này cáp treo đã gần chạm đất, độ cao vừa tầm mắt, không còn quá đáng sợ nữa.
Quả nhiên, giọng chị Ngô từ điện thoại vang lên:
Chị Ngô ngập ngừng một chút rồi tiếp:
“À… xin lỗi, làm hỏng tâm trạng ngắm cảnh của mọi người rồi.”
Thẩm Yến Lễ nhìn thấy Phó Hi và Đường Điềm đi gần nhau, đôi mày anh lạnh lùng như băng tuyết, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Thẩm Yến Lễ, đang ngồi phía bên trái của Bùi Giác, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, đôi mày anh chau lại đầy lo lắng. Nhưng vì giữa hai người còn cách một người nên anh không thể dang tay che chở như bình thường.
Trong một căn phòng tại biệt thự, Đường Điềm thay bộ đồ đi ra ngoài, vừa thay xong đồng phục làm việc thì điện thoại đổ chuông.
Chương 46: Khó Lường
Đúng lúc đó, khoang cáp treo dừng lại, đã tới nơi.
Bùi Giác cất giọng lạnh nhạt an ủi:
“Đường Điềm này, chị bàn với em chút. Hiểu Chi bị trật chân, chị tính tìm thêm hai người giúp việc thay cô ấy.”
Đường Điềm quay lại chỉnh mũ, trách:
Phó Hi khẽ nhếch môi, miệng thì ậm ừ cho có, nhưng có làm được không lại là chuyện khác.
Cô tưởng họ không vui vì bị cô làm hỏng tâm trạng ngắm hoàng hôn, liền lúng túng nói:
Thấy cô khó chịu, Phó Hi bỏ ngay thái độ trêu chọc, giọng nói nghiêm túc hơn:
Đối diện, Ôn Thiệu Hàn nhẹ nhàng nói:
Đường Điềm vẫn đang há miệng định nói, bên kia đã không còn tiếng động nào nữa.
Dù gì thân phận của mấy người này cũng không tầm thường, đến giới giải trí chẳng qua chỉ vì đam mê âm nhạc.
Cô đành chấp nhận số phận, chỉ mong tuần này đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đường Điềm nghe mà choáng váng, c·h·ế·t lặng tại chỗ.
Hành động tránh né này lại khiến tâm trạng Phó Hi vui lên hẳn. Anh đi sau, giơ tay kéo sợi dây mũ trước ngực cô:
Đường Điềm bắt máy: “Chị Ngô ạ.”
“Anh đừng cứ động một cái lại kéo mũ của tôi.”
Bên cạnh cô là Bùi Giác, anh có thể cảm nhận rõ cơ thể cô đang run rẩy đến mức không kiểm soát nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm giác được khoang cáp trượt xuống ngày càng nhanh, Đường Điềm run rẩy một lúc rồi mới cố gắng lắc đầu: “Không… không sao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chỉnh lại quần áo, liếc nhìn màn hình – là chị Ngô gọi đến.
Anh vừa nói đến chữ “ăn”, ánh mắt Thẩm Yến Lễ chợt tối lại một cách khó hiểu.
Cái kéo của anh khiến đôi mắt đen long lanh của cô bị che khuất dưới vành mũ.
Đường Điềm không muốn làm phiền anh nên vội vàng theo sau anh xuống cáp.
Giờ đừng nói Phó Hi có nói gì hay làm gì, cô cũng không còn tâm trí mà để ý đến nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.