Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Phô Mai Sầu Riêng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75: Tấn công
Phó Hi liếc sang Tống Vũ vẫn còn đang ôm tay Đường Điềm, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô ấy, sau đó mới đút tay vào túi quần rời khỏi đó.
Chương 75: Tấn công
Thẩm Yến Lễ hiểu ngay ý cô: “Vậy thì sớm chút đưa ra quyết định.”
“Chuyện đó… em tạm thời vẫn chưa suy nghĩ kỹ, nên… anh có thể giữ khoảng cách trước mặt người khác được không?”
Cô toàn tâm toàn ý tích lũy tiền bạc, không ai kéo cô ra khỏi quỹ đạo đó được.
Khi xuống tầng một, cô giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì không có công việc cụ thể gì, nên không ai phát hiện cô vừa đi đâu.
Đường Điềm vội vàng giải thích: “Em vẫn còn làm việc ở đây, như vậy thì không hay cho lắm…”
Tống Vũ lắp bắp nói: “Nếu chị định rời khỏi đây, nhất định phải báo trước cho em biết đấy.” Cô còn muốn chuẩn bị quà chia tay.
Tống Vũ ôm chặt lấy tay cô, làm nũng như một đứa trẻ.
Thẩm Yến Lễ khẽ cụp mắt xuống, giọng anh trầm hẳn: “Vì sao?”
Cô nghe thấy anh khẽ “ừ” một tiếng. Đường Điềm lại dừng bước, quay người:
Đến lúc đó, chẳng phải là tự ôm lấy đau khổ sao?
Đặc biệt là... Đường Điềm đỏ mặt, đưa tay vỗ nhẹ lên trán, không cho phép mình nhớ lại những hình ảnh đó.
Tay thì bận làm, đầu óc cô lại cứ luẩn quẩn suy nghĩ. Trước đây cô định sau ba tháng sẽ lặng lẽ bỏ trốn, nhưng giờ có vẻ như phải rút ngắn thời gian.
Tống Vũ tuy đơn thuần nhưng vẫn hiểu được ý tứ trong ánh mắt ấy, nhất là loại cảnh cáo rõ ràng như vậy.
Người từng khiến cô ấy bực bội như Lưu Huệ Hoa giờ cũng trở nên dễ chịu hơn, cảm giác như bầu trời âm u cuối cùng cũng sáng sủa trở lại.
Đường Điềm bật cười: “Nếu đến lúc đó, chị nhất định sẽ nói trước với em.”
Đường Điềm sợ anh lại tiếp tục... Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, lần này hoàn toàn không bị ngăn cản mà xuống giường một cách dễ dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, giọng đàn ông trầm khàn bất chợt vang lên ở khu quầy bar khiến cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
“Sao vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Vũ chỉ thấy tiếc nuối khi Liễu Hiểu Chi rời đi, nhưng cô ấy lại càng lo lắng rằng chị Đường Điềm sẽ nghỉ việc sớm hơn, thật không muốn chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiếp trước cô vì sao chưa từng yêu ai? Một nguyên do là cô chỉ muốn kiếm tiền, không có thời gian yêu đương. Mà yêu đương thì phải tốn thời gian và công sức.
Đường Điềm không để ý đến ánh nhìn sắc lạnh đó, lập tức đáp lời: “Vâng, Phó tiên sinh.”
Đường Điềm gật đầu lia lịa, bước ra khỏi phòng anh với đôi chân mỏi nhừ. Lúc này mới chỉ hơn 3 giờ chiều, cũng không tính là muộn.
Phó Hi đang nhìn Tống Vũ đang thân thiết ôm tay Đường Điềm, ánh mắt anh toát ra vẻ không vui rõ rệt.
Tống Vũ buông tay cô ra, xoa xoa cánh tay: “Ánh mắt anh ấy quét qua khiến em lạnh sống lưng…”
Đường Điềm mơ màng ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía cửa: “Lúc nãy chị không để ý.”
Cô đi tắm nhanh, sau đó thay một bộ đồng phục khác rồi ra ngoài tiếp tục làm việc.
Tống Vũ không nghi ngờ lời cô, chỉ cảm thán: “Chị Hiểu Chi đã rời đi rồi.”
Cô cũng ngại không dám nhìn anh, chỉ nói nhỏ: “Em… đi trước đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ lúc nghỉ trưa xong, Tống Vũ đi tìm cô, tìm khắp biệt thự mà không thấy.
Nữ chính trong truyện đã rời khỏi phạm vi của nam chính, cô thầm nghĩ: Có lẽ cốt truyện sẽ nối tiếp ở ngoài biệt thự, họ sẽ có cơ hội gặp lại.
Đường Điềm không dám thật lòng với Thẩm Yến Lễ. Cô có thể động lòng h*m m**n, nhưng tuyệt đối không dễ dàng động tâm. Vì cô sợ bị tổn thương, cũng sợ… cốt truyện sẽ tự điều chỉnh lại.
“Đường Điềm, mang một đĩa trái cây vào phòng thu âm.”
“Chị Đường Điềm, lúc nãy chị đi đâu vậy?”
Cô ấy nhìn ra phía cửa đã trống không, bối rối hỏi: “Chị Đường Điềm, chị có cảm thấy ánh mắt Phó tiên sinh nhìn em… đáng sợ không?”
Cô quay về phòng mình trước, thay bộ đồng phục đang mặc trên người. Không chỉ vì nó nhăn nhúm, mà còn vì người cô đang dính dấp khó chịu.
Đường Điềm giả vờ bình thản: “Chị ngủ quên, quên không báo với quản gia.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Điềm đang bày đĩa trái cây thì bắt gặp ánh mắt đầy lưu luyến của Tống Vũ, khiến cô ngơ ngác.
Đường Điềm đang cắt trái cây, chỉ “ừ” một tiếng. Việc Liễu Hiểu Chi rời đi không một lời khiến cô cũng khá bất ngờ, nhưng vì bị cuốn vào chuyện khác nên cô chưa có thời gian để nghĩ kỹ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.