Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Phô Mai Sầu Riêng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: “Tôi nhớ ra em rồi”
Phản ứng đó không chỉ khiến anh thấy hứng thú mà còn khiến cảm giác "vừa gặp đã yêu" trong anh càng thêm rõ rệt. Cảm xúc muốn chiếm hữu mãnh liệt ấy như đang nuốt chửng lý trí của anh.
Cô dường như nhận ra sự hiện diện của anh, quay đầu lại nhìn, ánh mắt lập tức hoảng hốt như thể anh là con sói dữ ăn thịt người.
Giữa trưa, Phó Hi xuống lầu, liếc thấy cô đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt nghiêng xinh đẹp khiến người ta không nỡ rời mắt.
“Tôi mua về cho em đấy, thử xem hợp khẩu vị không.”
Bình thường người như anh chắc chắn sẽ chọn khách sạn cao cấp trong khu du lịch, nhưng lần này lại không. Anh đến ở một chỗ như nhà nghỉ thế này — nơi anh trước kia thậm chí sẽ không thèm liếc mắt.
Phó Hi đi thẳng đến quầy lễ tân, ánh mắt dừng lại trên người cô.
“Gan to đều dùng hết hồi đó rồi.”
Đường Điềm đang chuẩn bị nấu hoành thánh, nghe thấy âm thanh liền nghĩ là khách mới.
Ngay cả chủ nhà và vợ chồng cho thuê nhà cũng rất bảo vệ cô. Sau khi nghe chuyện, họ thường xuyên đến nhà nghỉ dạo quanh. Dù không ở đây, nhưng danh tiếng của họ ở vùng này đủ khiến người khác phải dè chừng. Chỉ trong vòng nửa tháng, không ai dám đến làm phiền cô nữa.
Tay cô đang cầm chuột lập tức lệch đi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chắc là Phó tiên sinh thấy tôi quen mắt thôi, tôi từng làm giúp việc tại biệt thự Thiên Cầm Loan.”
Suốt hơn tám tháng qua, vợ chồng chủ nhà nghỉ đã đối xử với cô rất tốt. Mỗi lần làm món ngon đều không quên phần cô. Tháng đầu tiên mới chuyển đến, từng có một người có ý đồ xấu với cô, liền bị vợ chồng chủ nhà nghỉ tức giận đuổi đi.
Đường Điềm lập tức đứng dậy, muốn từ chối mà cũng không dám, không từ chối cũng không xong, dáng vẻ lúng túng khiến Phó Hi bật cười.
Lần đầu tiên, Phó Hi có cảm xúc mãnh liệt như vậy với một người phụ nữ — và anh không định kìm nén nó.
Cô hoàn toàn sững người, đành run rẩy đầu ngón tay mà bắt đầu làm thủ tục.
Chương 95: “Tôi nhớ ra em rồi”
Cô đặt thẻ phòng lên bàn, đẩy đến trước mặt anh: “Thang máy ở bên tay phải.”
Không lâu sau, ngoài sân lại vang lên tiếng xe.
Anh chắc chắn sao? Ở... ở lâu vậy ư? Phong cảnh núi Họa này chỉ hai ngày là tham quan hết.
Phó Hi nói: “Đặt trước một tháng.”
Khóe môi Phó Hi vẫn giữ nụ cười. Có lẽ vì muốn để tâm trạng cô thoải mái hơn, anh không ở lại lâu, mà bước chậm lên thang máy.
Nghĩ đến việc từng thân mật tiếp xúc với người đàn ông ấy, từng bị anh từng bước ép sát, mà giờ gặp lại còn phải tỏ ra bình thản, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra… Càng nghĩ càng thấy căng thẳng.
Ánh mắt Phó Hi nhìn cô vừa như cười vừa như không: “Có bạn trai chưa?”
Đường Điềm chỉ dám nhìn anh một giây, sau đó vội cúi đầu, làm như không thấy gì cả.
Bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, Đường Điềm cảm thấy vô cùng không thoải mái. Tuy ánh mắt ấy không còn nóng bỏng như trước, nhưng vẫn ẩn chứa điều gì đó khó đoán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh trêu: “Đừng tìm nữa, trên bàn không có vàng đâu.”
Anh hỏi: “Phòng đắt nhất là loại nào?”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, người đàn ông đẩy cửa bước vào có dáng người cao ráo, phong thái mạnh mẽ, vẻ ngoài sáng sủa cuốn hút. Đôi mắt đào hoa của anh ẩn chứa cả chính khí lẫn tà ý, dễ dàng khiến người khác sa vào.
Chỉ vài lần chạm mặt, anh đã hai lần bắt gặp cô ngẩn người — ngay cả di động cô cũng không có hứng thú xem sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lúc sau, cô mới thò đầu nhìn về phía thang máy. Sự xuất hiện của anh khiến tâm trạng vốn bình yên của cô bỗng rối loạn.
Đường Điềm nhìn anh đưa điện thoại ra cho cô xem màn hình giao dịch, chứng minh tiền đã chuyển. Anh cũng tiện tay đặt chứng minh thư lên quầy, để cô tiện đăng ký.
Đã vậy còn đặt phòng tận một tháng.
Phó Hi liếc nhìn thẻ phòng, nhưng không có ý định lên lầu ngay.
Phó Hi lập tức quét mã thanh toán: “Ừ.”
Dưới ánh nhìn của anh, Đường Điềm mạnh mẽ gật đầu: “Có rồi, bạn trai tôi đi làm rồi.”
Bất ngờ, anh nói: “Tôi nhớ ra em rồi.”
Phó Hi khẽ cười: “Trước kia em gan cũng to lắm, chuyện gì cũng dám làm. Giờ thì trông như con thỏ con luôn sợ hãi giật mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Điềm còn đang định mở miệng, chợt nhận ra điều bất thường trong câu nói của anh, liền ngẩng đầu lên: “M-một tháng?”
Không lạ gì khi hôm ấy cô thấy người kia quen mặt — lần trước ở biệt thự tổ chức tiệc, khách mời đều là con nhà giàu. Người hỏi đường hôm đó chính là một trong số họ.
Có lẽ nhận ra cô không được tự nhiên, Phó Hi mới cầm thẻ phòng, chậm rãi đi vào thang máy.
Phó Hi chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt lướt qua ngón tay run rẩy đang không giấu được sự căng thẳng của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
May mắn là ông chủ nhà nghỉ đã nhắn tin cho cô báo rằng em gái anh ấy sẽ đến giúp ngày mai, còn hôm nay thì phiền cô trông giúp một hôm.
Hơn nữa... Đường Điềm nhìn ra sân, chỉ thấy chiếc xe sang của anh đỗ ở đó, nhưng người bạn đi cùng hôm trước thì không thấy đâu.
Vì đã lâu không nghe thấy giọng anh, đầu óc Đường Điềm lơ đãng mất hai giây, sau đó vội vàng đáp: “Phòng hướng núi, 788 tệ một đêm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe anh nói vậy, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng hạ xuống — xem ra anh chỉ nhớ đến vậy.
Khi thấy rõ người đến là ai, Đường Điềm liền siết chặt cuốn sổ trên bàn, lòng hoảng hốt — một người có tiền có quyền như Phó Hi, sao lại đến ở nhà nghỉ?
Cô lập tức nhắn lại, dặn anh ấy nhớ chăm sóc chị Cao cẩn thận.
Suốt quá trình ấy, ánh mắt Phó Hi vẫn dõi theo cô, khiến Đường Điềm không thể không lo lắng, hồi hộp.
Lúc này cô mới mở miệng, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào anh: “Cảm ơn anh đã mang cơm trưa về.”
Mãi đến khi anh rời khỏi nhà nghỉ, tiếng xe vang lên rồi xa dần, cô mới dám thở ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.