Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Mạt Thế
Trúc Sanh Liêu Liêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49
Cô ngơ ngác, người này có thù oán gì với cô hay sao mà lại bôi nhọ mình như vậy.
Giọng anh ta không lạnh không nóng, nhưng như búa tạ đập vào tim Tiểu Bắc.
Nghĩ vậy, ánh mắt anh ta càng trở nên lộ liễu, tr*n tr** hơn.
Lần đầu tiên họ vào sâu bên trong như vậy, người hai bên tự động nhường đường, dưới ánh mắt của mọi người, họ bị áp giải đi giữa, có cảm giác như tội phạm bị đưa ra pháp trường vậy.
Diệp Vãn Thanh nhìn người đó, một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, không hề quen biết.
Sự việc cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, mọi người tiến lên tháo dây trói cho Diệp Vãn Thanh cùng Triệu Sở Dao, liên tục nói xin lỗi.
Diệp Vãn Thanh nhìn quanh: "Phải không? Vậy các người nói xem lúc đó chúng tôi đang làm gì." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Bắc biết không thể giấu được, chân mềm nhũn quỳ xuống:
Mục Thuỳ Linh lười biếng tựa đầu, gật đầu ra hiệu cho anh ta lui xuống:
Tiểu Bắc nhịn không được hai chân phát run, thân thể không tự chủ mà run lẩy bẩy. Nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cứng rắn trả lời: "Bảy năm rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ hỏi lại, họ có chút không trả lời được, vì lúc đó tình hình khá hỗn loạn, không ai chú ý là ai chỉ cả.
Đối diện với câu hỏi bất ngờ, cô ngạc nhiên.
Thanh âm êm tai của cô vang lên, người đàn ông gọi là anh Chu nhấc mí mắt lên.
Trong đó, có một người chỉ vào bọn họ, những người xung quanh không nói hai lời. Không chút suy nghĩ liền trói họ đưa tới đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
So với Mục Thuỳ Linh, một người như hoa sen, một người như hoa hồng, đã nếm đủ hương vị cay nồng, anh ta muốn thử vị khác.
Người phía sau cũng bàn tán sôi nổi, ai cũng hiểu anh Chu nói những lời này là có ý gì. Tám thành là vừa ý cô gái này rồi, nhưng mà người đàn ông bên cạnh có vẻ là bạn trai cô thì phải.
Anh Chu thuận thế ôm lấy eo cô, thân thể mềm mại của cô làm anh ta vô cùng hưởng thụ.
Người đó không giận mà cười: "Đi ngang qua? Tôi sợ là cố tình thì có."
Anh Chu giải thích, người thực sự có mưu đồ bất chính là Tiểu Bắc. Anh ta vì không cam chịu ở đây, nên đã tìm cách bỏ trốn. Biết bên ngoài hỗn loạn, lương thực khan hiếm, nên anh ta đã có ý đồ xấu.
"Tiểu yêu tinh." Anh ta vỗ nhẹ một cái: "Có nhớ anh không?"
Khi anh Chu đang tính cách loại bỏ Triệu Sở Dao, một tiểu đệ đi tới thì thầm vào tai anh mấy câu.
"Chuyện này thật sao?"
"Cưỡng từ đoạt lý." Người kia quay đầu nói
Đôi tay mập mạp v.uốt ve sau lưng, Mục Thuỳ Linh cố nén cảm giác chán ghét, cố gắng không để cơ thể quá căng thẳng.
"Chị Mục, nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép lui."
Chuyện này gây ra náo động rất lớn, rất nhanh liền truyền đến tai Mục Thuỳ Linh.
Anh Chu không phải người kiên nhẫn:
Diệp Vãn Thanh cười nói: "Các người cắn bản không cho người ta giải thích đã bắt trói chúng tôi, có phải quá vội vàng rồi không?"
"Tiểu Bắc, cậu theo tôi bao lâu rồi?"
"Anh Chu, bọn họ chắc chắn có ý đồ xấu, không thể bỏ qua!" Người đó nhìn Diệp Vãn Thanh và Triệu Sở Dao, giận dữ nói.
Nếu đã như vậy, người này càng không thể giữ lại. Anh ta có thể ngồi lên vị trí này không đơn thuần chỉ vì tàn nhẫn, mà vì bất cứ ai làm anh ta thấy nguy hiểm hay đe doạ đều bị loại bỏ.
"Ừ."
Nói xong, hai người mặt lạnh tiến lên kéo Tiểu Bắc đi.
Chương 49
"Nhưng..."
"Anh Chu, xin tha mạng, tôi không muốn làm vậy, tôi là bị ép buộc."
Người kia vừa rời đi không lâu. Một bước chân nặng nề, chậm rãi tiến lại, Mục Thuỳ Linh đột nhiên mở to mắt, trong đáy mắt toàn là sự lạnh lẽo.
"Vậy cô nói xem, tại sao lúc đó hai ngượi lại ở gần kho lương thực như thế?" Người kia không chịu buông tha gặng hỏi.
Không đợi hai người kịp phản ứng, cả hai đã bị khống chế, áp giải vào trong căn cứ.
Lúc ấy, có người tố cáo rằng có kẻ khả nghi lảng vảng quanh khu vực nhà kho, ý đồ bất chính. Mọi người ở đây đều biết lương thực quý giá thế nào, nên khi nhận được tin tức, họ đã không quan tâm thật giả mà nhanh chân chạy tới đầu tiên.
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, lòng anh ta chùng xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Rõ ràng gười này trẻ hơn anh ta, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm cực kỳ.
Diệp Vãn Thanh và Triệu Sở Dao chưa kịp đứng vững, đã bị một người chỉ mặt tố cáo.
Nhưng Diệp Vãn Thanh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Dẫu sao thì thời gian cũng quá đúng lúc rồi! Dù người kia có đổ tội cho họ, thì thời gian báo tin và lúc tập hợp lại cũng cần chút thời gian, sao mà...
Dù sao thời gian đến thành phố A cũng đã bị kéo dài, thêm vài ngày cũng không sao.
"Cút. Ai không tuân thủ quy tắc của tôi, không cần ở lại."
"Ồ?" Người đàn ông ngồi trên cao, tay chống cằm, mí mắt không buồn mở, lơ đãng nói.
"Chắc chắn."
Anh ta ra hiệu, người kia lui xuống. Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn tới người vừa tỏ ra gay gắt: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh Chu, mọi người đều thấy, anh phải tra hỏi rõ ràng, thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót."
Lời còn chưa kịp nói xong, mười mấy ánh đèn bất ngờ chiếu vào họ.
Diệp Vãn Thanh cúi đầu, con ngươi tối sầm lại, nói ra tên mình.
May mắn, lúc anh ta suýt bị phát hiện thì thấy Diệp Vãn Thanh và Triệu Sở Dao ở gần đó, liền thừa cơ đổ tội cho họ.
Mọi người có chút không hiểu, bàn tán xôn xao.
Lời vừa dứt, không ai đáp lại.
"Anh Chu." Người đã đến cửa, cô thay đổi vẻ mặt, cười tươi bước tới.
"Anh bạn à, nói có sách mách có chứng. Anh chỉ nói suông thế kia, thì còn gì là luật lệ nữa?"
Anh Chu có chút thưởng thức cô, từ khi xây dựng căn cứ an toàn này, mấy ai có can đảm dám nhìn thẳng vào anh Chu như vậy, huống hồ đây còn là một cô gái xinh đẹp.
"Bọn họ chính là chứng cứ!"
Người đàn ông đứng đầu lười biếng mở mắt.
"Chính là bọn họ! Hai người này cứ loanh quanh trước kho lương thực."
"Sao? Có vấn đề gì? Chẳng lẽ các người ở đây không đi ngang qua sao? Chúng ta lúc ấy làm gì, các ngươi cũng nhìn thấy? Hơn nữa, các người đến đúng lúc như vậy, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Anh Chu chưa nhìn đủ, tầm nhìn đột nhiên bị chắn, anh ta tức giận, nhìn xem ai không biết điều như thế.
Diệp Vãn Thanh không sợ quyền lực, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Vâng, vâng." Người kia kính cẩn lui ra
Triệu Sở Dao: "Nếu em ngại vì họ là con người mà không tiện hành động, thì cứ để đó anh lo." (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Vãn Thanh sao lại không hiểu ánh mắt này. Cảm giác như bị lột vỏ trứng gà đặt trước mặt người khác, cô ghê tởm lùi lại một bước, trốn sau lưng Triệu Sở Dao, rời khỏi tầm mắt anh ta.
"Chuyện là như vậy." Một tên tiểu đề cúi đầu, thấp người thì thầm bên tai cô ta.
Cô liếc nhìn anh ta một cái, trong lòng thầm thắc mắc, tại sao người này lại phản ứng mạnh như vậy.
"Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây. Đúng rồi, cô tên gì?"
"Vậy chắc cậu cũng biết tính tôi rồi."
Người đàn ông trước mặt khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, bụng to như bụng tướng, tóc hơi rối, mắt nhỏ môi dày, trông không giống người tốt.
"Chuyện này anh có kể lể thì cũng không được nói ra, hiểu không?"
"Chúng tôi chỉ là đi ngang qua."
Sự việc xảy ra quá nhanh, hai tay họ bị trói chặt sau lưng, không thể vùng vẫy. Triệu Sở Dao liếc mắt ra hiệu cho cô đừng manh động.
Dù họ có ý định thật nhưng còn chưa làm mà, sao lại bảo họ có ý đồ xấu được?
Những người phía dưới cúi đầu, nín thở nhìn anh Chu. Chỉ thấy anh ta sau khi nghe xong, sắc mặt nhất thời đen lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.