Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chiêu Huỳnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110: Chương 110
“Đừng ồn, muốn nói với hai người chút chuyện.” Chu Diệu đặt mu bàn chân lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, nhấc chân dẫm lên lắc lắc hai cái.
Chu Diệu nhíu mày, không có Ôn Duyệt ở đây, anh lại khôi phục lại vẻ mặt u ám nặng nề trước đó. Anh mím môi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mép giường, dựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu ra sau không để ý tới Nhậm Nghiệp Lương.
Chu Diệu gật đầu: “Thích.”
Ôn Duyệt ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp: “Không có gì mà xứng với không xứng cả, mình thích là được rồi. Đã khuya rồi, các người mau trở về ký túc xá ngủ đi, tôi cũng muốn về nhà, tạm biệt.” Cô vẫy vẫy tay, cười xoay người đi về phía trước.
Gần tháng 11, thời tiết càng thêm mát mẻ.
Ôn Duyệt cười khanh khách hỏi: “Có thích không?”
Chu Diệu rũ mắt, thấp giọng ừ một tiếng.
Chu Diệu ừ một tiếng, tắt đèn đi ra khỏi phòng.
Anh nằm ở trên giường suy nghĩ kế hoạch sau này, đôi tay giao nhau gối dưới đầu, cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian trước đi Thượng Hải đã nghe được những gì. Quay đầu nhìn về phía thân ảnh nhỏ xinh giấu ở dưới chăn, giơ tay kéo chăn lại cho cô, ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc dính trên mặt cô.
Nhậm Nghiệp Lương: “Cậu đánh rắm, cậu là sợ tôi không c·h·ế·t!”
Anh muốn đi ra ngoài lăn lộn, muốn làm nên sự nghiệp, làm ra tên tuổi.
“Thích là được rồi, ha a.” Ôn Duyệt ngáp một cái, khóe mắt tràn ra nước mắt mệt mỏi: “Em buồn ngủ quá, em ngủ trước nha.”
Chương 110: Chương 110
“Được” Chu Diệu gật đầu đứng dậy đi ra ngoài.
“Sao anh lại vào đây?” Đôi mắt Ôn Duyệt cong cong, bước chân nhảy nhót mà nhảy đến trước mặt Chu Diệu.
Nhưng nếu là có người bởi vì anh mà khinh thường Ôn Duyệt, cảm thấy Ôn Duyệt mắt mù mới gả cho anh, Chu Diệu thật sự không vui, rất khó chịu. Anh không muốn bởi vì mình mà làm Ôn Duyệt phải chịu một chút ủy khuất nào.
Nhậm Nghiệp Lương “a” một tiếng, trừng lớn đôi mắt: “Anh, không phải anh muốn ở bên cạnh chị dâu, không muốn ở Thượng Hải sao? Sao lại đột nhiên muốn đi Thượng Hải lăn lộn?”
“Anh, buổi tối anh không ngủ tới phòng em làm gì a.” Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào vừa bôi thuốc cho nhau vừa nói chuyện phiếm, cửa bị đẩy ra làm cho anh ta hoảng sợ, có chút chột dạ.
Chu Diệu: “Có muốn đi Thượng Hải lăn lộn không.”
Nhậm Nghiệp Lương: “.”
Chu Diệu bị ồn ào đến phiền, liếc mắt nhìn hai người một cái.
“Không có gì, anh chỉ đang suy nghĩ một chút việc.” Chu Diệu chớp chớp mắt, khóe môi cong lên, vẻ mặt u ám nặng nề vừa rồi hóa thành hư không. Anh giơ tay vén tóc Ôn Duyệt ra sau tai cô, “Hôm nay sao lại ra muộn như vậy.”
Chu Diệu lười giải thích cùng bọn họ: “Cứ nói đi, có đi hay không.”
Ôn Duyệt mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, tóc được kẹp sau đầu, có vài sợi tóc rơi xuống hai bên má, gió nhẹ nhàng thổi qua, sợi tóc nhẹ nhàng đánh vào trên mặt, ngăn trở tầm mắt.
Sau khi Chu Diệu từ trường học trở về vẫn luôn có chút trầm mặc, tầm mắt dừng trên chiếc áo len trước mặt, cầm lên xem.
Chu Diệu không đáp, cửa cũng lười đóng lại.
“A? Không phải là nói đối tượng kết hôn của cậu là một tên lưu manh chơi bời lêu lổng? Sao anh ta có thể giúp cậu được, chiều nay đồng chí công an cũng đã tới, khẳng định là anh ta đã gây chuyện đi.” Mấy bạn học nam có chút tức giận bất bình, “Loại người này căn bản không xứng với cậu!”
Đi được hai bước, Ôn Duyệt nhìn thấy Chu Diệu đứng dưới đèn đường, ánh đèn kéo dài bóng của anh trải trên mặt đất. Ngược ánh sáng, mặt anh bị che khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt Ôn Duyệt cong thành hình trăng khuyết: “Giúp bạn học giải đề nên mất chút thời gian, anh chờ rất lâu sao? Lần sau anh trực tiếp tới cửa phòng học chờ em đi.”
“Ngủ đi.” Chu Diệu nói, “Anh đi tìm Nghiệp Lương và lão Phương tâm sự.”
Chu Diệu nhìn thoáng qua liền ghét bỏ mà thu hồi ánh mắt, chậc, thật cay mắt.
Ôn Duyệt thu liễm nụ cười: “Anh làm sao vậy? Anh có tâm sự sao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chiếc áo len mà em đã đan lần trước, trời lạnh anh có thể mặc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thân trên của Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đều tr*n tr**, hai người bởi vì lúc nhỏ không đủ ăn, mặc dù sau này có bù đắp thêm thì thân hình vẫn gầy ốm như cũ, nhìn giống như xương sườn, các cọng xương sườn rõ ràng.
“Anh? A ui ui lão Phương cậu nhẹ chút, muốn làm tôi đau c.h.ế.t phải không!” Nhậm Nghiệp Lương có chút nghi hoặc, vừa mới quay đầu, liền bởi vì vết thương bị ấn đau đến nhe răng trợn mắt ngao ngao kêu, quay đầu tức giận trừng Phương Thạch Đào.
Nhậm Nghiệp Lương nghĩ đến chuyện muốn đi Thượng Hải lập nghiệp liền có chút kích động, cũng không thèm để ý đau đớn trên người, hứng thú bừng bừng thảo luận với Phương Thạch Đào. Phương Thạch Đào ngày thường ít nói, nhưng lúc này muốn nói rất nhiều, hai người trò chuyện cả đêm về đề tài đi Thượng Hải lập nghiệp, ngày hôm sau tinh thần vẫn rất phấn chấn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Được, Diệu ca chính là tùy hứng, bọn họ không quản được.
“? Anh?”
Nhậm Nghiệp Lương kích động thật sự: “Đi đi đi đi!!!”
Phàm là người trẻ tuổi có chút dã tâm, ai mà không muốn đi ra ngoài lập nghiệp a!
Chu Diệu lại trầm mặc hai phút, híp mắt nhìn chằm chằm bóng đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu.
Chu Diệu không nói chuyện, trong đầu hiện lên những lời mà buổi tối ở trường học nghe được.
Phương Thạch Đào cũng có chút kích động, thanh âm so ngày thường lớn hơn chút: “Đi!”
Phương Thạch Đào ghét bỏ nói: “Đại nam nhân còn sợ đau, cậu nhìn Diệu ca đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Diệu nhíu chặt mày, mím môi, thoạt nhìn có chút không vui.
Hai người sóng vai đi về nhà.
Ôn Duyệt nói chuyện với vài người bạn học nam kia anh đều nghe được. Những người khác thấy anh như thế nào cũng không sao cả, nói anh là tên lưu manh du thủ du thực cũng được, dù sao từ khi còn nhỏ anh đã nghe những lời này rất nhiều, căn bản là không để trong lòng.
Nhậm Nghiệp Lương nghe lời câm miệng: “Chuyện gì a?”
Vẻ mặt Phương Thạch Đào vô tội: “Tôi không dùng sức.”
Hiện tại trời lạnh, cũng không cần tắm rửa mỗi ngày như trước nữa, cơ bản là cách một ngày tắm một lần. Dù sao lúc này cũng không giống đời sau có máy nước nóng hay máy sưởi nhiệt, không có những thứ này, tắm vào mùa đông chính là một cực hình.
Ôn Duyệt buồn ngủ không chịu được, thuận miệng đồng ý: “Ừm, anh đi đi, đừng ngủ quá muộn.”
Cho nên anh thay đổi chủ ý.
Chu Diệu cũng cả đêm không ngủ.
Từ một tháng trước Ôn Duyệt đã đan xong một chiếc áo len ném cho Chu Diệu, áo len cổ lọ màu đen, hoa văn đơn giản. Cô còn đan một chiếc khăn quàng cổ màu xám cũng ném cho Chu Diệu để anh mang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.