Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117: Chương 117

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Chương 117


Trước đây khi bọn họ nhìn thấy Chu Diệu đều sẽ xì xào sau lưng anh, nói anh cả ngày chơi bời lêu lổng không có tiền đồ, nhưng bây giờ họ lại khen anh có tài giống như cha của anh, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn.

Bọn họ cũng không có ở lại trong thôn bao lâu, buổi chiều liền trở về huyện thành.

Tết Nguyên Tiêu mọi người đều ở nghỉ ngơi, trên đường rất nhiều người, tuy rằng Tết Âm Lịch đã qua rồi, nhưng hương vị tết vẫn rất nồng đậm. Trước cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng màu đỏ, bao gồm cả đèn đường và cây cối hai bên đường cũng đều treo, mang đậm tính lễ hội.

Ăn sáng xong, Ôn Duyệt dò hỏi kế hoạch hôm nay của mấy người Chu Diệu.

“Các anh khi nào thì đi?”

Hai người bọn họ trở về Chu gia một chuyến. Chu Thanh Sơn và Lưu Thúy Thúy đều ở nhà, Chu giang Hải và Lâm Phương trước đây nháo mâu thuẫn và ly hôn, điều làm Ôn Duyệt khiếp sợ chính là tuy rằng hai người đã ly hôn nhưng Lâm Phương vẫn còn ở đây...... Ồ, nghe nói Lưu quả phụ đang mang thai con của Chu Giang Hải cũng dọn lại đây ở.

“Em cũng đừng vào.” Chu Diệu quay đầu lại nhìn cô một cái, vào nhà cũng không làm gì, quét mắt nhìn hai cái rồi khóa cửa lại: “Đi thôi, lên núi.”

Bất quá Nhậm Nghiệp Lương rõ ràng cũng không thèm để ý đến bọn họ, coi bà nội Phương như bà nội ruột mà đối đãi. Nếu không phải biết Nhậm gia không cho phép, Nhậm Nghiệp Lương đã muốn đem họ đổi thành họ Phương hoặc họ Chu rồi.

Khi cô và Chu Diệu trở về, tình cờ nhìn thấy Lưu quả phụ với cái bụng to. Lưu quả phụ thoạt nhìn trẻ hơn Lâm Phương rất nhiều, cũng khá xinh đẹp, bên cạnh còn có một cậu bé khoảng bốn năm tuổi, chắc là con của người chồng đã c.h.ế.t của Lưu quả phụ.

“Ừ, đội ngũ của tôi đang thiếu người. Sẽ rất mệt, nhưng mà sẽ không bạc đãi anh.” Chu Diệu gật gật đầu.

Chu Diệu mặc áo len cổ lọ cũng che phủ cằm, anh quét mắt nhìn Ôn Duyệt ở bên cạnh, trả lời: “Qua tết nguyên tiêu sẽ đi.”

Lý Danh Kim: “Được, chờ tôi nghĩ kỹ lại sẽ nói cho cậu.”

Qua tết nguyên tiêu lại đi đã là dấu hiệu cho thấy sự cứng đầu của anh, thoe lý mà nói tốt nhất là nên rời đi sau tết.

“Đúng là rất cao.” Ngón tay thon dài của Chu Diệu kẹp thuốc, chậm rãi nhả khói, làn khói màu trắng mờ mịt bao phủ khuôn mặt, giọng điệu nhàn nhạt: “Bất quá không có người quen sẽ rất khó tìm được công việc ở Thượng Hải, anh muốn đi?”

Chu Diệu đối với những lời này một chút cảm giác đều không có, từ đầu tới cuối chỉ có một biểu tình. Nếu đổi lại là trước đây, khẳng định sẽ có người nói anh không có gia giáo không hiểu chuyện, nhưng bây giờ lại nói người có năng lực đều có chút tính tình.

Lý Danh Kim nhăn mày: “…… Cậu để tôi suy nghĩ lại, khi nào thì cậu đi?”

Như vậy cô sẽ có thể ăn nhiều hơn một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đi thành phố dạo đi.” Chu Diệu nói, “Dẫn theo bà nội Phương và Lộ Lộ, bọn họ còn chưa tới thành phố.”

Chu Diệu nhìn Ôn Duyệt đang trêu chọc con trai của Lý Danh Kim ở bên cạnh, cô mặc chiếc áo khoác màu đỏ, quấn khăn quàng cổ, thoạt nhìn khuôn mặt cô lại nhỏ hơn một chút, đôi má ửng hồng, mi mắt cong cong, nụ cười dịu dàng.

Ôn Duyệt xa cách mà cười cười: “Cảm ơn, chúng tôi đã ăn rồi.”

Ánh mắt Ôn Duyệt sáng lên: “Được nha.”

Lần này đi rồi, lần sau gặp lại phải đợi đến nghỉ hè, phải chờ gần nửa năm mới có thể gặp lại. Nghĩ tới đây Chu Diệu liền có chút không muốn đi. Nhưng ở Thượng Hải bên kia, anh vừa mới có chút khởi sắc, không thể không đi.

Rửa chén đũa xong, Ôn Duyệt và Chu Diệu bọn họ liền mang theo bà nội Phương và Lộ Lộ đang rất vui vẻ lên xe buýt đi thành phố.

Bọn họ nói chuyện không bao lâu thì Chu Diệu và Ôn Duyệt liền trở về Phương gia.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền đến tết Nguyên Tiêu. Tết Nguyên Tiêu muốn ăn bánh trôi, nhưng bánh trôi nhân mè đen ăn rất ngấy, cho nên Ôn Duyệt đem bánh trôi làm thành những viên bánh nhỏ không nhân.

Chu Diệu rũ mắt, ừ một tiếng.

“Là Chu Diệu và Duyệt Duyệt đúng không?” Lưu quả phụ nhìn thấy hai người, tầm mắt ở trên quần áo của bọn họ đảo qua, cười hỏi: “Đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì trong bếp còn có chút bánh trôi, tôi nấu cho các người hai phần.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà nội Phương bọn họ cũng cúng tế tổ tiên xong rồi, đã trở lại.

Lý Danh Kim nhìn sang: “Theo cậu?”

Lúc Ôn Duyệt vừa biết chuyện này, rất là chấn động, trong lòng cô nghĩ liệu chuyện này có ổn không? Sẽ không xấu hổ sao?

Thời tiết rất lạnh, Ôn Duyệt đem môi chôn trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo. Bởi vì miệng bị khăn quàng cổ che lại nên giọng nói nghe có chút rầu rĩ.

Lý Danh Kim: “Ở Thượng Hải bên đó như thế nào? Tôi nghe nói chỗ đó tiền lương rất cao, có thật không?”

“Trước khi em thi đại học, anh hẳn là sẽ không trở về nữa?” Ôn Duyệt cũng đoán được điểm này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người trong tay đều cầm hương cùng giấy vàng, lên núi lần lượt tế bái ông bà và cha mẹ. Trên đường gặp được không ít người cùng thôn, bọn họ từ trong miệng của Nhậm Nghiệp Lương biết được Chu Diệu mang theo hai người bọn họ đi Thượng Hải.

Nhậm Nghiệp Lương không có quan hệ tốt với người trong nhà, ăn tết cũng không định trở về, vẫn luôn ở Phương gia, mấy năm trước anh ta cũng trải qua như vậy. Mà Nhậm gia cũng coi như không có đứa con trai này, cũng không muốn tìm người về. Dù sao mẹ Nhậm cũng sinh ba người con trai, lại bất công, cảm thấy cũng không sao cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hương vị tết rất đậm đà, trên đường phố ở huyện thành, trước cửa mỗi nhà đều dán câu đối đỏ, hai bên đường đều đầy bột phấn do pháo nổ, trong không khí cũng nồng nặc mùi pháo.

“Hôm nay các anh có kế hoạch gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Qua tết nguyên tiêu sẽ đi.” Anh nói.

Ôn Duyệt chớp chớp mắt, “Ừ, em tin tưởng anh.”

Chu Diệu nhìn cô: “Sẽ không.”

“Nếu anh muốn đi thì sau tết đi cùng tôi, theo tôi làm việc.” Chu Diệu nghĩ đội ngũ của anh cũng đang cần người, đưa Lý Danh Kim theo cũng được, tốt xấu gì cũng là người cùng thôn, hiểu rõ gốc rễ sẽ càng yên tâm hơn.

Chu Diệu hơi hơi gật đầu.

“Được, vậy anh cứ ở Thượng Hải chờ em đi tìm anh.” Ôn Duyệt cong cong đôi mắt, nghiêng người hơi hơi ngẩng cằm mỉm cười mà nhìn về phía Chu Diệu, nghịch ngợm mà nháy mắt, “Đừng làm cho em thất vọng nha.”

Phòng của bọn họ vẫn đang khóa, Chu Diệu lấy chìa khóa mở cửa. Lâu lắm rồi không trở về, bên trong tất cả đều là tro bụi, Ôn Duyệt đứng ở cửa đều bị sặc đến đánh vài cái hắt xì, duỗi tay che lại cái mũi.

Lý Danh Kim gật đầu: “Đúng vậy, ở nhà kiếm không được bao nhiêu tiền, tôi không muốn sau này con trai tôi giống như tôi, mỗi ngày đối mặt với những mảnh đất này.”

Trò chuyện trong chốc lát, Chu Diệu và Ôn Duyệt liền cùng hai vợ chồng Lý Danh Kim tách ra.

Chu Diệu phớt lờ bà ta.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Chương 117