Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chiêu Huỳnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chương 4
Nấu cơm bằng bếp lò đất, cô không biết làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa định đem gạo bỏ vào trong nồi, Ôn Duyệt ở bên cạnh lại múc một gáo nước, không tiếng động mà nhìn chằm chằm anh, quật cường đến c·h·ế·t. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Diệu nâng mí mắt nhìn qua, nhìn chằm chằm cô hai giây, ném xuống một câu “được”, nhanh chóng đem thịt còn thừa trong tay cắt xong, dứt khoát lưu loát mà buông d.a.o quay đầu đi nhóm lửa.
Chu Diệu chịu đựng, trầm giọng không kiên nhẫn nói: “Được, được, vo gạo, vo gạo, cưới phải cô vợ như cô thật là phiền phức.” Anh nhíu mày xoay người đem gạo bỏ vào trong chậu, có lệ mà múc nước vo gạo hai lần.
Anh thêm củi vào bếp từ từ, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn bóng dáng nhỏ xinh trong phòng bếp.
Ôn Duyệt tự tẩy não cho chính mình, cười càng thêm ngọt, ôn hòa nói: “Cảm ơn anh đã dạy cho tôi.”
“Chỉ cần làm như vậy?” Ôn Duyệt có chút kinh ngạc.
Anh cố nén tức giận vo sạch gạo ném vào trong nồi, lại đổ nước vào, lấy nắp nồi treo ở trên móc xuống, liếc xéo cô gái đang nghiêm túc đứng xem ở bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Hiểu chưa?”
“?”
Cũng rất đơn giản.
“Anh cũng biết thân thể của tôi kém, đến lúc đó sinh bệnh lại phải vào bệnh viện.”
Đang muốn đi rửa rau, liền nghe Chu Diệu giọng điệu lười biếng nói: “Đúng rồi, cơm còn chưa nấu, cô đi nấu cơm đi.”
Thật không ngờ, mùi vị này khá ổn, xem ra cưới cô vợ này cũng không phải là xấu.
Sai sử rất thuận tay.
Một cái ghế nhỏ như vậy, anh cao gần 1m9 ngồi xuống rõ ràng có chút thiệt thòi. Chân dài không có chỗ để, liền mở rộng hai đầu gối chân cách nhau một khoảng, khuỷu tay chống ở trên đùi mà nhóm lửa, đem cỏ khô bỏ vào miệng bếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
…… Ực.
Chân anh dài, phòng bếp lại nhỏ, hai ba bước đã đi ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơi nóng trắng xóa từ bếp theo ống khói bay ra ngoài.
“Tôi hiểu rồi.” Ôn Duyệt gật gật đầu, nhìn Chu Diệu mỉm cười ngọt ngào, một chút cũng không thèm để ý khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Ôŋ Duyệt nhìn mấy thứ đồ ăn trên thớt, cân nhắc làm món ớt xanh xào thịt, khoai tây sợi và đậu hủ Ma Bà.
Ôŋ Duyệt cảm thấy không thích hợp, hỏi một câu: “Anh không vo gạo?”
Ánh lửa trong bếp phản chiếu lên khuôn mặt, nhiệt độ tăng lên, hơi nóng.
Cho nên kỹ năng nấu ăn của cô rất tốt.
Chu Diệu tiện tay ném củi gỗ qua bên cạnh, đứng dậy đi đến lu gạo, lấy nắp ra, khom lưng cầm lấy chén múc một chén gạo sau đó bỏ vào nồi.
Giải quyết xong vấn đề cơm, Ôn Duyệt bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Chu Diệu: “Đúng, cứ như vậy.”
“Nếu không để tôi làm đi?” Ôŋ Duyệt nhắm mắt, có chút không muốn đối mặt.
Chương 4: Chương 4
Chu Diệu cười lạnh một tiếng, quay người trở về ngồi trên ghế.
Chu Diệu ngồi ở trước miệng bếp thêm củi ngước mắt nhìn về phía Ôn Duyệt, rũ mắt xuống, rồi lại nhìn lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Khi chảo nóng, Ôn Duyệt cho dầu vào chảo, bỏ gừng và tỏi đã cắt vào, sau khi có mùi thơm thì cho thịt vào rồi dùng xẻng đảo đều. Mùi thịt nháy mắt bay ra, toàn bộ phòng bếp tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.
Gia vị trên bếp vẫn đầy đủ.
Chu Diệu nấu cơm khá tốt, nhưng lại không thể ăn.
Nhiệt độ phòng bếp đang rất cao, trên cái trán trắng nõn của Ôn Duyệt bắt đầu tỏa ra những giọt mồ hôi nhỏ li ti. Bên tai, những sợi tóc ướt nhẹp dán ở trên mặt có hơi ngứa, cô vén tóc ra phía sau tai, biểu tình chuyên chú, đem những sợi khoai tây cuối cùng cho vào đĩa.
Cô rửa sạch thịt mà Chu Diệu cắt lúc nãy một lần nữa, rửa rất chậm rất cẩn thận, lại rửa sạch khoai tây cùng đậu hủ hai lần, cắt thành sợi và miếng.
Động tác giống như gấp không chờ nổi.
“Biết xào rau nhưng không biết nấu cơm?” Chu Diệu nhướng mày, ngữ khí lành lạnh, vẻ mặt biểu lộ cô đừng có làm tôi cười.
Nếu cô bị đưa trở về, cho dù không c.h.ế.t cũng rớt mất một lớp da.
Ôŋ Duyệt khẽ cắn môi: “Anh làm mẫu một lần, tôi sẽ học.”
Ôn Duyệt cũng nhìn bọn họ, bước chân dừng lại, thông tin về thân phận của bọn họ tự động hiện ra trong đầu cô.
Ôn Duyệt “a” một tiếng, nháy mắt mềm giọng nói: “Tôi không biết nấu cơm.”
Chu Diệu không sao cả: “Yên tâm, ăn không c·h·ế·t.”
Ôn Duyệt không chú ý đến ánh mắt của Chu Diệu.
Cô vừa mới xuyên qua, không quen thuộc nơi này, chỉ có người đàn ông trước mắt là có thể miễn cưỡng dựa vào một chút, tính tình không tốt cũng không sao, cứ coi là một cấp trên phiền phức cố gắng tránh gây xung đột là được. Rốt cuộc trong trí nhớ của nguyên chủ, một nhà Bác cả lại càng khó đối phó hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Diệu phản ứng thực mau, đứng dậy bưng đồ ăn trên bệ bếp đi vào trong phòng, ngửi hương thơm bay ra, bước chân càng nhanh hơn.
Trong sân có thêm vài người, hai người đàn ông trung niên có ngoại hình tương tự nhau và một người thanh niên đứng rửa tay ở cửa phòng bếp, nghe tiến động họ quay đầu nhìn qua.
Chu Diệu nhận mệnh, lại vo gạo thêm hai lần, đến cuối cùng, cả người không kiên nhẫn tới cực điểm, quanh người tràn ngập sự bực bội, phảng phất một chút thì sẽ nổ tung.
Người hơi đen là chú hai Chu Giang Hải, người cao một chút là chú ba Chu Thanh Sơn, thanh niên còn lại là con trai lớn của Chu Giang Hải tên Chu Quang Tông.
“... Được.”
Chu Diệu cuốn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, chiếc áo lót màu trắng bên trong được cơ n.g.ự.c căng ra hiện lên hình dáng rõ ràng.
Nguyên chủ có thể ăn được, còn cô thì không, miệng cô tương đối kén chọn.
Cô là một trạch nữ, lúc không làm việc, cô thích làm đồ thủ công hoặc tự học nấu ăn. Khi học xong thì mời bạn thân đến nhà ăn cơm, nhìn họ ăn đến no căng bụng cô cảm giác rất có thành tựu.
Khóe miệng cô có má lúm đồng tiền, lúc cười rộ lên má lúm đồng tiền liền xuất hiện, vừa xinh đẹp lại vô hại không hề lực công kích.
Không có ai mở miệng nói chuyện, ba người đàn ông đều đang nhìn vào đĩa đồ ăn trên tay của Ôn Duyệt. Ở chung một cái sân, phòng bếp bay ra mùi thơm như vậy không thể không để ý, đi làm cả một buổi sáng, bụng lại đang đói, ngửi được mùi thơm này bụng càng kêu gào dữ dội.
“Không được, nhất định phải vo gạo.” Ôŋ Duyệt không chịu được, điều kiện kém có thể chịu đựng, nhưng không vệ sinh thật sự có chút chịu không nổi. Cô đánh bạo nắm chặt lấy cổ tay Chu Diệu, đối diện với ánh mắt u ám của Chu Diệu cô nói: “Không sạch sẽ ăn vào sẽ dễ sinh bệnh.”
Còn lại món đậu hủ Ma Bà, Ôn Duyệt lấy tô múc cơm, bưng cơm cùng đồ ăn từ từ bước ra ngoài.
Sau đó, cô mở nắp nồi cơm lên, đợi hơi nước tản ra, nhìn vào bên trong, cơm trong nồi cũng đã chín.
“Có thể ăn cơm rồi.” Ôn Duyệt dùng mu bàn tay lau mồ hôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.