Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chiêu Huỳnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Chương 89
Ôn Duyệt không hé răng.
Một tiếng động nhỏ bên ngoài cũng thu hút sự chú ý của Ôn Duyệt, tim cô đập nhanh.
Tất cả cảm giác đều xuôi xuống, anh nghẹn đến mức có chút khó chịu, nghĩ nghĩ, anh chậm rãi chống người dậy, dự định xuống giường đi lại hoạt động một chút để bình tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào.
Anh nhắm mắt, vừa đau vừa vui sướng, bị ôm chặt như vậy, anh hoàn toàn không dám động đậy một chút. Chỉ có thể trợn mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nằm ngay ngắn, làm một chiếc gối ôm hình người.
Chu Diệu lập tức không dám động đậy.
Chu Diệu nén cười nằm trở về, giọng điệu chậm rì rì: “Được rồi, anh không nói nữa, không quấy rầy em ngủ.”
Ôn Duyệt tự vây mình vào một góc nhỏ, một chút cũng không nhúc nhích, trong lòng n.g.ự.c còn ôm chăn mỏng, hơn nữa bên cạnh còn có một nguồn nhiệt hình người cho nên nhiệt độ lập tức tăng vọt. Trên trán toát ra một chút mồ hôi, làm ướt tóc mái, dán ở trên mặt rất không thoải mái.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ôn Duyệt bởi vì xấu hổ và giận dữ mà trở nên sáng ngời, Chu Diệu nhướng mày: “Được, sao lại không được, em muốn ngủ như thế nào thì cứ ngủ như thế, muốn ngủ trên người anh cũng được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giả bộ ngủ bị vạch trần, Ôn Duyệt càng xấu hổ, mở mắt ra đối diện với ánh mắt mỉm cười của Chu Diệu, xấu hổ buồn bực nói: “Ai sợ, em là thích ngủ tư thế này, không được sao?”
Cả người giống như là một con bạch tuộc bám chặt lấy anh, thân thể mềm mại quấn lấy cơ thể cứng nhắc và rắn chắc của Chu Diệu. Cằm dán vào bên tai anh, hơi nóng thở ra đập vào vành tai anh khiến nửa người trực tiếp liền tê dại.
Chu Diệu: “……”
“……”
……
Ôn Duyệt ở trong lòng tự trấn an chính mình, hít sâu nột hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tai cô liền nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài, tiếng bước chân dần đến gần.
Chương 89: Chương 89
Buổi tối nhiệt độ cũng không cao như ban ngày, trong phòng còn có một chiếc quạt kiểu cũ. Ôn Duyệt ngồi trước quạt, gió mát rõ ràng thổi vào người cô, nhưng cô vẫn cảm thấy nhiệt độ trên người mình đang dần tăng lên, cô đứng ngồi không yên.
Thanh âm khàn khàn từ tính, cách bên tai rất gần, ngón chân Ôn Duyệt đều rụt lại.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Sau đó anh nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hô hấp vững vàng đều đều.
Cô đột nhiên lại nhắm mắt lại, ngạnh cổ nói: “Anh đừng nói chuyện nữa, em muốn đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi học.”
Cơ thể cô cứng đờ, theo bản năng nằm xuống ôm chăn mỏng lăn vào bên trong, đối mặt với vách tường, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Vợ của mình còn có thể làm gì được, đương nhiên là chịu đựng rồi.
“…… Ôn Duyệt?” Thanh âm của Chu Diệu rất nhẹ nhàng trầm thấp, hai chữ này tựa như lăn hai vòng giữa môi và răng rồi mới tràn ra, không hiểu sao lại có chút quyến rũ.
Chu Diệu thở dài, nghĩ thầm đêm nay có lẽ là rất khó ngủ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc đầu Ôn Duyệt còn cảm thấy xấu hổ và giận dữ, càng xấu hổ lại càng cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà ngủ.
“……” Ôn Duyệt cắn răng, “Ai muốn ngủ trên người của anh, lưu manh.”
Đầu anh vừa mới nâng lên, tay của Ôn Duyệt lại duỗi tới, vòng qua cổ anh.
Có gì phải khẩn trương, không phải chỉ là ngủ chung giường thôi sao?
Mặc dù vẫn còn một gian phòng trống, nhưng đó là chuẩn bị cho bà nội Phương và Lộ Lộ, hơn nữa Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng ở chỗ này, nếu hai người biết bọn họ vẫn luôn phân phòng ngủ, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái?
Ôn Duyệt quay đầu đi tìm Chu Diệu, lại nhìn thấy anh xách theo thùng nước đi vào phòng tắm.
Ôn Duyệt: “……” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Duyệt thức dậy rất sớm, lúc này bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, nhìn đồng hồ quả lắc treo trên vách tường mới phát hiện bây giờ mới 5 giờ rưỡi.
Ánh trăng yên tĩnh sáng ngời từ cửa sổ lọt vào . (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chậm rãi thở ra, vừa định cử động một chút, đột nhiên cảm nhận được người bên cạnh đang ngồi dậy và lại gần.
Cứng đờ.
Chu Diệu nhìn chằm chằm.
Dưới ánh trăng sáng ngời, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Ôn Duyệt càng thêm trắng nõn, như được mạ lên một lớp bạc sáng bóng. Có lẽ cô đang mơ về một cái gì đó rất đẹp, cánh môi đỏ thấm nhếch lên, đột nhiên cong lên một chút, ngay cả đuôi mắt đều cong lên.
Chu Diệu nhìn lông mi cong dày nhè nhẹ run lên, khuôn mặt của cô vợ nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, anh thấp giọng cười ra tiếng.
Ôn Duyệt có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu Diệu dừng ở trên người mình, cô nhịn không được mà nín thở, nhắm chặt đôi mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoảng mười giây sau, cửa phòng khép hờ được đẩy ra, bước chân vững vàng mạnh mẽ của người đàn ông bước vào trong.
Chu Diệu đứng ở tại chỗ đợi một hồi lâu, thấy không có tiếng đáp lại, xoay người tắt đèn trong phòng. Trong nháy mắt, ánh đèn mờ nhạt biến mất, căn phòng chìm vào bóng tối.
Cô quay đầu nhìn qua, bên cạnh đã không còn ai.
Chu Diệu kỳ thật cũng có chút khẩn trương, cứng đờ mà nằm thẳng không dám cử động một chút, trong đầu hiện ra một số thứ lung tung rối loạn.
Trước khi đi ngủ anh cũng không nghĩ đến cô vợ nhỏ của anh lại ngủ không thành thật như vậy!!
Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, mọi giác quan đều được phóng đại lên mấy lần.
Ôn Duyệt nghe được âm thanh rất nhỏ phát ra từ đế giày của Chu Diệu cọ xát trên mặt đất, cảm nhận được anh ngồi xuống bên mép giường, động tác ngừng lại hai giây, sau đó cởi giày ra nằm xuống.
Nhiệt độ trên người Chu Diệu cao hơn so với cô, anh cao lớn như vậy, gió từ chiếc quạt cạnh giường đều bị chặn lại.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đôi chân vừa mới dời xuống lại tiếp tục đặt lên, giữa môi và răng phát ra âm thanh rầm rì bất mãn.
Giây tiếp theo, cô vợ nhỏ thay đổi tư thế, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp móc sang bên cạnh, trực tiếp đặt lên bụng anh, còn cọ cọ hai cái.
Ôn Duyệt do dự hai giây, chậm rì rì mà đi vào phòng.
Có lẽ là vì nóng, Ôn Duyệt lại buông tay ra lăn vào bên trong, dang rộng tay chân ra thành hình chữ đại (大), đè trên người Chu Diệu.
“Em định tự nghẹn c.h.ế.t chính mình sao?” Chu Diệu buồn cười mà duỗi tay đem cô gái nhỏ bên cạnh nằm thẳng lại, nhẹ nhàng đẩy tóc mái trên trán cô ra, cầm khăn tay đặt ở bên cạnh lau mồ hôi trên mặt cô, “Sợ cái gì, anh cũng không ăn thịt em.”
Chu Diệu do dự hai giây, thật cẩn thận quay đầu nhìn sang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.