Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ
Hương Tô Lật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 261: Thói đời
Cổ Nhị xoa huyệt Thái Dương: "Một tháng này bọn họ cần 5 ngày cuối tuần thuê chúng ta, cộng thêm phí đưa đón. mặt khác chúng ta còn nhận thêm nhiệm vụ đưa đón Tiểu Đông. Đây là tổng cộng tất cả công việc đó."
Cổ Nhị đính chính: "Anh, em hi vọng anh hiểu, dù ở đâu, lúc nào cũng không thể xem thường người khác. Người ta có thể là một thiếu nữ mới lớn đi chăng nữa thì thiếu nữ trong miệng anh có khi còn mạnh mẽ hơn anh nghĩ nhiều." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thầy Cổ: "Sao thế được?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thầy Cổ tiễn mấy người khách xinh đẹp cuối cùng mới có thể lơi lỏng chút, ông về phòng miệng to uống nước, nói: "Mấy cô gái hôm nay gặp, anh nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ dọa đến họ. May mà họ cũng có vẻ rất dễ ở chung."
Lam tiểu thư ngồi một bên nghe thế vỗ tay, nói: "Trời ạ, bà cô của tôi ơi, em thật biết nghĩ, đúng là người đọc sách đầu óc nhanh nhạy hơn hẳn. Chú ý này của em thật tốt. Thầy Cổ, cậu cảm thấy như vậy được không? Nếu cậu nhận việc này thì không bằng cũng nhận luôn việc của tôi. Trong nhà tôi có mấy đứa nhỏ đều phải qua đây học, tóm lại cũng không yên tâm khi để mấy đứa tự đi mà cứ đưa đi đón về cũng không ổn. Hai nhà bọn tôi đều chỉ có nữ quyến, rất không tiện. Nếu mọi người ở đây có thể cử người đưa đón thì chúng tôi đồng ý trả một ít thù lao."
Thầy Cổ nhìn tiền trong tay hắn, đôi mắt tỏa ánh sáng, nói: "Trời ơi, anh còn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy trong cùng một lần. Chỗ này có thể so với vũ sư kiếm được còn nhiều hơn. Chúng ta có tiền này...……"
Cổ Nhị: "Không phải cứ có sức lực mới coi là mạnh mẽ, đôi khi đầu óc còn quan trọng hơn so với thể lực."
Thầy Cổ: "…… Ý em là anh không có đầu óc……"
"Sao lại không thể chạy đến? Anh có thể chạy đấy, dù sao coi như rèn luyện. Không thể tính thêm tiền ngồi xe vào đây được."
Cổ Nhị: "Anh, em không phải không muốn cho anh phát lòng tốt ra bên ngoài nhưng chúng ta chỉ có thể làm theo khả năng."
Thầy Cổ có thể nói là người đầu óc đơn giản.
Hắn lại nói: "Hai người có yêu cầu gì sao? Có thể nói luôn ra."
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: "Yêu cầu của tôi thật ra rất đơn giản, đó là có thể chăm sóc và bảo vệ anh trai tôi thật tốt. Dĩ nhiên tôi nói chăm sóc ở đây không phải chỉ trên phương diện sinh hoạt mà chủ yếu hướng đến vấn đề an toàn. Tôi tin mọi người nên mới có ý định như vậy. Vì thế tôi cũng mong mọi người đừng làm tôi thất vọng."
Thầy Cổ vội vàng giới thiệu: "Đây em trai tôi."
(*)Vũ sư: người chuyên làm nghề múa, khá phổ biến trong thời dân quốc.
Thầy Cổ nhìn em trai nghiêm túc biểu tình, hàm hậu cười, đáp: "Được rồi, đều nghe em không được sao? Anh không quản chuyện này nữa."
Thầy Cổ gật đầu: "Anh hiểu điều đó nhưng thu của họ nhiều tiền như vậy, trong lòng anh cứ thấy xấu hổ thế nào ấy. Một người phụ nữ như Lam tiểu thư còn phải nuôi mấy đứa bé. Còn có vị Cao tiểu thư kia, rõ ràng cũng chỉ là một bé gái mới lớn. Con bé……"
Trên xe lăn có một người đàn ông mặc áo dài khô gầy như củi, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, đôi tay đang hoạt động để đẩy xe lăn đi, tới trước mặt họ mới nói: "Chào các vị tiểu thư."
Cổ Nhị không muốn tranh cãi với ông anh ngớ ngẩn nữa, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, muốn cho đám nhỏ chạy đến cũng được. Vậy chúng ta không nói đến chi phí này nữa, nói đến chi phí thức ăn đi. Bọn nhỏ muốn phát triển cơ thể chẳng nhẽ tiếp tục ăn không đủ no? Lại qua mấy tháng nữa, trời sẽ lạnh hơn, chúng ta phải chuẩn bị quần áo mùa đông. Quần áo năm trước chúng ta chuẩn bị đã rách nát thành cái gì rồi? Chẳng nhẽ không thể mua nhiều thêm vài cái áo bông? Hai người chúng ta như thế nào cũng được nhưng bọn nhỏ thì không thể."
Cổ Nhị đang tính sổ, hắn vừa rồi đã thu một tháng học phí các loại.
Hắn nghiêm túc nói: "Anh, anh đừng thấy tiền không ít thì nghĩ chúng ta có rất nhiều tiền. chúng ta thu chỗ tiền này nhưng cũng có một ít phải chi ra. Nếu chúng ta nhận công việc đưa đón mấy đứa bé thì phải tính toán, khoảng cách từ nơi này đến chỗ bọn họ ở dù không xa lắm nhưng chẳng nhẽ chúng ta chạy đến à? Dĩ nhiên phải ngồi xe. Còn có……"
Mấy đứa nhỏ hôm nay đã bắt đầu ở lại làm quen hoàn cảnh, mà Khúc Tiểu Tây cùng Lam tiểu thư lại ngồi xe kéo rời đi.
Hai bên nhanh chóng thương lượng chi tiết công việc. Khúc Tiểu Tây giờ đã có chút hiểu tại sao thầy Cổ nhận nuôi nhiều đứa trẻ như vậy mà vẫn có thể miễn cưỡng sinh hoạt, không bị c·h·ế·t đói. Đầu óc Cổ Nhị quả nhiên dùng được, làm việc tương đối có tình có lý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổ Nhị mỉm cười: "Chị Lam, đã lâu không gặp." Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía thầy Cổ, nói: "Anh cả, em vừa rồi nghe được mọi người nói chuyện, việc này, chúng ta tiếp tục đi."
Thầy Cổ uể oải cười gượng rồi đánh trống lảng: "Sao em thu người ta tiền nhiều thế, hay em lừa người ta đấy?"
Cổ Nhị mỉm cười: "Cuối cùng giờ anh mới hiểu à?"
Bọn cô thỏa thuận giá xong, hai bên xem như đều vui. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong người đã ra cửa: "Anh đi xem mấy đứa nhỏ."
Lam tiểu thư có quen hắn, chị chào hỏi: "Tiểu Cổ à?"
Thầy Cổ: "……" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thầy Cổ: "Cổ Tiêu cũng có thể chạy tới."
Cổ Nhị lại tiếp tục xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Vậy cũng không thể mọi việc đều để cho một mình anh làm, đúng không? Một số chuyện cũng phải để bọn nhỏ là một chút. Ví dụ như mấy đứa Cổ Tiêu đều không nhỏ nữa, đã có thể bắt đầu làm việc rồi."
Cổ Nhị gật đầu: "Điều này là hiển nhiên."
"Anh cả." Giọng một người đàn ông vang lên, Khúc Tiểu Tây theo âm thanh mà nghiêng người nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài tiến vào một… chiếc xe lăn.
Cổ Nhị ngẩng đầu, nói: "Cho dù có tiền này cũng không lại được việc anh cứ ra ngoài nhặt trẻ con về."
Ông sâu kín thở dài, than ngắn thở dài: "Thói đời gì mà bây giờ em trai còn dám trèo lên đầu lên cổ anh trai thế này?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.