Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp
Mộc Tinh Cát
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Báo trước tương lai trở thành thê nô của vợ
“Anh Dương, hôm nay anh nói nhiều ghê.” Cao Ninh cười: “Bên kia đang đợi anh kìa.”
“Ừ, định đề xuất mấy món cho em ăn thử ấy mà.” Văn Dương tiếc nuối tắt điện thoại, thấy Ôn Trác Tu đang chăm chú lắng nghe mình nói chuyện điện thoại bèn cười nói: “Trễ như này rồi, chắc chắn cô ấy đã ăn rồi.”
“Hào môn cái gì, thứ hèn nhát, tao khinh!”
Luật sư lắc đầu, người này hết thuốc chữa rồi.
“Cẩn thận nhé, khi nãy tôi nhận được điện thoại báo Đinh Hội đã ở đồn cảnh sát rồi. Tuy cô ta không nổi tiếng lắm nhưng cũng có vài fans cuồng.”
Các minh tinh khác ngồi trên xe hiếm lắm mới được ngồi chung xe với ảnh đế, tới tấp tìm chuyện để tán gẫu với anh. Nhưng điều bọn họ muốn biết nhất là chuyện hot search giữa ảnh đế với cô trợ lý nhỏ. Có điều không ai dám hỏi, chỉ chú ý đến cử chỉ qua lại giữa hai người.
Lúc nãy rất nhiều nhân viên của đoàn làm phim và diễn viên đã hẹn nhau đi karaoke hát hò. Ôn Trác Tu không muốn đi nên Văn Dương đã gọi điện cho chú Triệu.
Lần gặp luật sư cuối cùng, cô ta chẳng kiêng nể gì mà vạch trần hết những chuyện xấu Liễu Hạc đã lén lút làm.
Cô nhìn điện thoại, buổi tối không có kế hoạch gì, cũng không có nhiều mail công việc: “Được, nhưng anh thay đồ rồi hẵng đi, rạp chiếu phim đông người lắm.”
“Cô Đinh, không có bằng chứng gì, cẩn thận anh ta kiện cô tội vu khống.”
Kể từ khi Đinh Hội bị bắt, phim trường đã bớt đi những kẻ mờ ám. Cao Ninh cảm thấy khá yên lòng, chuyên tâm xem bọn họ quay phim, bộ phim này quay thuận lợi hơn cả bộ trước nữa.
“Không phải đã nhận giải rồi sao?” Cao Ninh sắp ra khỏi thang máy, Ôn Trác Tu một tay nhấn nút mở cửa, một tay chặn cô: “Giải thưởng sao có thể giống như em nói chứ?”
Cao Ninh đi theo nhưng lại bị Ôn Trác Tu gọi lại: “Tiểu Ninh, đọc tin nhắn WeChat chưa?”
“Nhưng mấy năm nay dì Thôi vẫn mãi hối hận, nếu biết em chính là con của bọn họ, nhất định sẽ buông bỏ chấp niệm, sức khỏe dì ấy không tốt lắm.” Ôn Trác Tu mong cô được bố mẹ yêu thương, cũng mong bà Cao buông bỏ chấp niệm.
Cô không thấy trong thang máy, Ôn Trác Tu hệt như một con hồ ly.
Văn Dương tức giận, đi qua đi lại trên hành lang để hạ hỏa.
“Mỗi lần dì ấy bị bệnh sẽ đặc biệt để ý đến những cô gái trạc tuổi với cô con gái đã mất tích. Bác sĩ nói nguyên nhân của bệnh là vì cô con gái biến mất. Vậy nên chú Cao mới sửa lại số cây chanh, tên thật của em là Cao Ninh[1].”
Ở sở cảnh sát ngoại ô, thông qua thẩm vấn, có một kẻ côn đồ trong số đó cuối cùng đã thành thật khai báo bọn chúng nhận tiền và làm việc cho người ta.
“Được.” Ôn Trác Tu nhếch miệng: “Chỉ cần em đừng nhắc về chuyện nghỉ việc nữa.”
Cô mở tập vẽ ra bắt đầu vẽ, rất nhanh đã phác họa ra được hai con người ngồi giữa một hàng ghế.
“Không, cảm ơn.”
“Được, một ngày thôi là xem như giải quyết được rồi. Đi nào, tối nay đi ăn món dân dã ở đây.”
Cứ nhìn bố mẹ của nguyên chủ từ xa là được rồi.
“Ok, nhất định tôi sẽ làm tốt vai chủ nợ pha ke, không đòi nợ không ép nợ, được chưa?” Văn Dương vội vào phòng để gọi điện cho vợ con.
“Có thể có chuyện gì được.” Văn Dương ôm vai anh ta kéo đi.
Ảnh đế lúc này mới hài lòng để cô đi.
“Văn Dương, chuyện này cho người theo dõi đi, có gì thì báo ngay với tôi.”
Anh ta phủi sạch quan hệ, chỉ có mình cô ta phải gánh chịu toàn bộ vết nhơ, án tù đang đợi ở phía trước.
“Tôi đi cùng với bọn họ, hẹn đi xả stress, các cậu không đi thật à?” Văn Dương không đành lòng, lại hỏi lần nữa.
“Rồi.” Giọng của cô rất nhỏ, không nghe kỹ sẽ không nghe thấy gì.
“Úi, năm nay tôi có thể mua cho con gái tôi một con búp bê được làm theo yêu cầu rồi nhỉ?”
Quay ngoại cảnh xong lại quay về phim trưởng để quay đoạn kết trong nhà. Biên kịch Đại Thôi lại chạy đến một chuyến, cao trào nằm ở kết cục, ông ta lại tổ chức một buổi đọc kịch bản.
“Sao rồi? Không sao cả chứ?” Vương Chức nhìn một lượt cả ba người.
Cô vô cùng nghiêm túc, sau khi vẽ xong thì cất vào trong ngăn kéo khóa.
Đinh Hội tỏ vẻ tiều tụy, không trang điểm, khuôn mặt bình thường được trang điểm tinh tế nay lại hai mắt vô hồn, da dẻ nhợt nhạt, như thể trong phút chốc đã già đi mười tuổi.
“Dì ấy bị bệnh ư?” Cao Ninh ngạc nhiên hỏi, hai lần gặp trước nhìn dáng vẻ bà không giống như bị bệnh.
Cô với tay chọt chọt cái đầu của người gỗ rồi cười.
Ôn Trác Tu đeo khẩu trang giả vờ không nghe thấy, cho đến khi về đến cửa phòng khách sạn, anh chặn Văn Dương lại: “Không được nói chuyện tiền với Tiểu Ninh.”
Bởi vì trên xe còn có vài người khác, tuy Cao Ninh ngồi bên cạnh Ôn Trác Tu nhưng cũng chỉ chào hỏi, hai người không hề nói chuyện với nhau.
Cao Ninh về đến phòng, sau khi tắm rửa xong, cô ngồi thẫn thờ bên ô cửa sổ, trên bàn có vài món đồ.
“Vô cùng tốt.” Cao Ninh khen lấy lệ, trong lòng khinh bỉ anh ấu trĩ như thường ngày, giống như bạn nhỏ ở trường mẫu giáo ấy.
Cô ta cứ tưởng Liễu Hạc sẽ bảo lãnh cho cô, nhưng luật sư đã nói với cô ta mãi vẫn không liên lạc được với anh ta.
Cao Ninh biết thừa anh ta sẽ như này, liên tục đưa ra những điều kiện có lợi cho mình, thỉnh thoảng khiến người ta thấy ghét vô cùng nên cô ngoảnh đầu bỏ đi.
Cũng may chỉ là xem phim. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dì ấy bị trầm cảm.” Từ bé, Ôn Trác Tú đã khá thân thiết với vị trưởng bối này. Bà là bạn thân của mẹ nên anh khá hiểu về tình hình của bà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Trác Tu phản đối, quay người đi về phòng mình.
Nhỡ đâu fans nhận ra thì rất phiền phức.
Quản lý kiêm tài xế điên cuồng nói bóng gió, con gái anh ấy đã một tuổi, vừa biết gọi “bố”, đáng yêu đến nỗi anh ấy muốn vứt bỏ công việc để làm bố toàn thời gian.
Quý Thiến ngồi ở sau cùng, muốn xin lỗi nhưng vì đông người nên không lên tiếng.
“Anh Dương, cuối năm nay em trả được tiền cho anh rồi, búp bê cho bạn nhỏ sẽ mua được.” Cao Ninh tưởng anh ấy nghèo thật, vội tỏ thái độ vì anh ấy là chủ nợ của mình.
Nhân lúc không có ai, Văn Dương đã nói thầm vào tai Ôn Trác Tu.
Nhìn bộ dạng thê nô của anh ấy, anh khinh bỉ nói: “Từ sáng tới tối đầu óc anh chỉ toàn vợ với con, cuộc đời anh không còn mục tiêu khác hả?”
Đến điểm quay ngoại cảnh, Vương Chức đã đứng chờ ở bãi đỗ xe. Anh ta sống ở lều công tác gần chỗ ngoại cảnh, hằng ngày đều đến rất sớm, bây giờ thấy Ôn Trác Tu mới có thể yên tâm được.
Tuy Văn Dương đã hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi rồi nhưng bình thường lướt Weibo cũng biết được không ít từ lóng mới: “Anh thê nô tương lai có thể thả tôi đi được chưa? Con gái tôi còn phải ngủ sớm nữa.”
Ôn Trác Tu ngồi trên băng ghế, sắc mặt vẫn vậy, chỉ có ánh mắt càng ngày càng sâu hút.
Rạp chiếu phim này cũng do công ty giải trí Tu Danh đứng tên.
Văn Dương ở đằng sau lắc đầu, tâm tư của ảnh đế khó đoán quá.
Đến rạp chiếu phim, Cao Ninh mới biết tại sao anh không sợ. Vì anh đã bao rạp nên bây giờ chỉ có hai người bọn họ.
Cảnh phim hôm nay quay rất thuận lợi, tan làm rất sớm. Chú Triệu – lái xe nhà họ Ôn đã chờ ở bãi đỗ xe của địa điểm quay ngoại cảnh từ lâu, xe Bentley chen giữa xe MPV và xe Van trông vô cùng nổi bật.
“Được rồi, ngay cả Tiểu Ninh cũng chê anh lắm lời thì đúng là lắm lời thật. Anh đi đây.” Văn Dương vẫy tay, bước đi phóng khoáng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tháng thôi là đã quay xong phần ngoại cảnh ở ngoại thành rồi.
Ôn Trác Tu dừng bước, nhìn cô cười: “Có phải rất có duyên không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta cũng đi thôi. Buổi ra mắt lần trước em chưa xem xong, hôm nay cùng tôi xem đi.” Hôm nay tâm trạng của ảnh đế rất tốt, bỗng dưng lại nhắc đến bộ phim đang công chiếu.
Ôn Trác Tu đứng yên nhìn bóng lưng của cô, trong lòng nghĩ chỉ cần còn ở bên cạnh, dù có làm người cô ghét, anh cũng không hối hận.
Ngày hôm sau, bởi vì xe của Ôn Trác Tu bảo hành nên bọn họ cùng nhau ngồi xe MPV để đi.
Chương 23: Báo trước tương lai trở thành thê nô của vợ
Vương Chức vô cùng vui mừng, lúc thu dọn đồ đạc đã bưng cây văn trúc nhỏ trồng trong chậu đi, lên xe rồi vẫn còn ôm lấy, xem nó như món đồ may mắn.
Văn Dương bối rối nhìn Ôn Trác Tu, trong lòng điên cuồng la to, chủ nợ của em không phải anh.
Buổi tối lúc chào tạm biệt trong thang máy của khách sạn, Ôn Trác Tu cười hăm hở: “Tôi diễn cũng được nhỉ?”
“Anh Ôn có thể giữ bí mật cho tôi không?” Cao Ninh nghiêm túc nhìn anh.
“Đi thôi, đói rồi.” Ôn Trác Tu đứng dậy, xoay người rời đi.
Luật sư của cô ta không nghe tiếp được, vội vã can ngăn. Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao sự nghiệp của cô ta đang trên đỉnh cao lại đổi nghề, ra là do đắc tội với quá nhiều người. Giờ đây cô ta không chỉ không thể ở lại showbiz mà ngay cả tự do cũng chẳng còn.
“Vợ con chính là mục tiêu, cậu đừng có không tin, chỉ e sau này cậu còn ‘thê nô’ hơn cả tôi, tôi chờ để được thấy cậu lên thớt.”
Người gỗ nhỏ, ngôi sao may mắn màu vàng, điện thoại.
Ôn Trác Tu nhăn mày: “Sao anh không nói tôi có nhiều fans hơn?”
Có tiền thật tùy hứng.
“Không sợ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Ninh cũng rất thích bộ phim này, vì để xem nó mà cô còn nạp thẻ hội viên.
“Ok ok ok, cậu có nhiều fans. Tôi đi đây, nói chung cậu cẩn thận một chút là được, đừng có ngông quá.”
“Hắn ta là đồ khốn nạn, ha ha, tôi cứ nói đấy, nếu không phải ở đây không có paparazi, tôi nhất định sẽ tố giác với bọn họ.”
“Vậy sao? Đem cho cô ấy một phần ăn khuya đi.” Thật ra Ôn Trác Tu muốn biết suy nghĩ của cô sau khi đọc tin tức, đã mấy lần mở giao diện WeChat ra nhưng lại không biết hỏi thế nào. Cả ngày anh không thấy người đâu, lúc này vô cùng muốn gặp cô.
Đôi khi con người ta không hiểu rõ mình, cứ thế cắm đầu cắm cổ làm, số phận xui xẻo, cả đời cũng vẫn mãi như vậy.
Muốn được khen hằng ngày theo phong cách của ảnh đế.
Văn Dương nhớ mãi những món ngon nơi đây, luôn muốn dẫn bọn họ đến ăn. Thấy việc đã giải quyết rồi, anh ấy gọi điện cho Cao Ninh bảo cô ra ăn cơm.
Thông qua số tài khoản ngân hàng của bọn chúng, đã điều tra ra được ra là Đinh Hội, dù cô ta đã dùng rất nhiều cách để che giấu thân phận.
Người có thể khiến đạo diễn đích thân chờ đợi chỉ có thể là ảnh đế, mọi người biết ý nên đều tản đi, chỗ ngoại cảnh vốn đang yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt hơn.
Thực sự có duyên, mẹ Tôn đã từng kể với cô, hồi còn nhỏ cô rất yên lặng, không khóc không quấy. Lúc bố Tôn đặt tên cho cô, cảm thấy chữ “Ninh” hợp nhất, khi đó người giúp đỡ cô nhi viện chỉ để lại một cái họ.
“Như vậy mới đúng chứ.” Văn Dương dùng ngữ điệu của người từng trải đồng ý với anh: “Ban nãy cậu mải xem điện thoại, thế nào, đang đợi tin nhắn của cô ấy hả?”
“Tôi biết ngay chắc chắn có liên quan đến cô ta mà, lần này không thể tha cho cô ta được!”
“Anh Văn, em ăn rồi, trễ rồi mà mọi người vẫn chưa ăn sao?” Cao Ninh trở về từ phòng của Quý Thiến, đã sắp tám giờ rưỡi rồi.
Nói xong lại quay qua cười nói với Cao Ninh: “Tiểu Ninh, em chịu khó một chút, đưa cậu ta về khách sạn là không cần quan tâm đến cậu ta nữa đâu.”
Xe của Ôn Trác Tu đã sửa xong, anh bảo chú Triệu đi về rồi bảo Văn Dương làm tài xế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.