Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 204
Sáng sớm hôm sau, Tô Dịch Viễn lại gọi điện cho Tô Đình Đức.
Kế tiếp, người làm mẹ như Tô Mạt lại đặt cho mỗi đứa nhỏ một cái tên cúng cơm, bé chị gọi là An An, bé em kêu Lạc Lạc, vì cô mong hai đứa nhỏ có thể sống bình an, vui vẻ cả đời.
Đến nhà ga, ngay lúc Tô Dịch Viễn định xuống xe, Lục Trường Chinh bỗng gọi ngược anh ta lại: “Anh hai, nếu cha mẹ có thể thuận lợi chuyển tới Quảng Châu, có lẽ sau này tôi cũng sẽ được điều về đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi dỗ hai đứa nín khóc, Tô Dịch Viễn lập tức rời đi cùng Lục Trường Chinh.
“Được, cậu cứ suy nghĩ thật kỹ đi, cuối năm cho tôi câu trả lời là được. Có khó khăn gì cũng có thể nói cho tôi biết, nếu trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ phối hợp.” Sư đoàn trưởng cũng sảng khoái hứa hẹn.
Trên đường tiễn Tô Dịch Viễn ra nhà ga, Tô Dịch Viễn thường xuyên đe dọa Lục Trường Chinh rằng nếu anh dám đối xử không tốt với em gái anh ta, anh ta chắc chắn sẽ chạy tới đây lột da anh.
Lục Thanh An nghĩ, nhà mẹ đẻ của Tô Mạt ở xa, khó khăn lắm mới tới được một chuyến, thế là quyết định nhân lúc còn trong tháng đặt tên cho hai đứa nhỏ luôn, vậy là ông ấy vội vàng đi kiếm Lục Bá Minh để thương lượng.
“Không tiện nói hả?”
Đêm ấy, Tô Dịch Viễn cầm theo ảnh của hai đứa nhỏ, lén lút chuồn ra chuồng bò.
Chương 204
Tô Dịch Viễn lưu luyến không muốn rời, hai mắt đỏ hoe, tay ôm chặt An An với Lạc Lạc.
Mặc dù người thời nay không còn quá tin vào mê tín dị đoan, nhưng Lục Bá Minh từng gặp qua rất nhiều người, và ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa nhỏ, ông cụ đã có cảm giác hai đứa nó không hề tầm thường, trong khi tên của mấy đứa nhỏ nhà thằng cả với thằng hai lại quá bình dân, thế nên ông cụ cảm thấy nếu đặt tên theo kiểu đó thì không hợp với hai đứa nhỏ chút nào.
“Như vậy không ổn lắm đâu cha?” Lục Thanh An chần chừ.
Về phần tên của em trai, Tô Đình Khiêm nhường lại cho Tô Đình Đức lấy.
“Cha, con thấy chi bằng nhân lúc anh rể của Trường Chinh đang ở đây, chúng ta đặt tên cho hai đứa nhỏ luôn. Hay là phỏng theo tên của anh chị họ hai đứa nó luôn cho tiện, cha thấy sao ạ?”
.]
“Chúng ta sẽ không lấy tên cho hai đứa nhỏ, để nhà mẹ đẻ của Tiểu Mạt lấy đi.”
Mặc dù Tô Đình Đức cũng rất vui, nhưng sẽ không bao biện mà để mặc cho Tô Dịch Viễn đi tìm ông ngoại ruột của đứa nhỏ. Có điều, sau khi cúp điện thoại, ông ấy lại bắt đầu lật dở từ điển, thể theo sự hiểu biết của ông ấy về em trai, kiểu gì ông ấy cũng được đặt tên cho một đứa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Đình Đức suy tư cả đêm, nghĩ ra hàng trăm cái tên, cũng như đã sớm ôm khư khư điện thoại chờ người gọi tới. Vừa nghe thấy bé chị tên Lục Hòa Nhan, Tô Đình Đức ngẫm nghĩ rồi quyết định đặt tên cho bé em là Lục Yến Hà trong hải yến hà thanh, tức trời yên biển lặng, hàm ý một đời thái bình, yên ổn.
“Có gì mà không ổn, nhà con cháu chắt cả bầy, con cũng sớm hưởng qua cái thú đặt tên cho cháu từ lâu rồi. Còn Tiểu Mạt là con gái một, cha mẹ nó chỉ có đúng một đứa con là nó, thế nên cứ để ông ngoại hay ông bác của nó đặt tên cho hai đứa nhỏ đi, chờ khi nào hai đứa nó sinh thêm đứa nữa thì để con đặt cũng không muộn mà.”
“Đừng khóc, đừng khóc mà!” Tô Dịch Viễn vội dỗ dành: “Khi nào cậu hai được nghỉ sẽ chạy tới thăm hai đứa ngay.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đừng thấy bây giờ gió êm sóng lặng mà lầm, trên thực tế, từ đầu năm tới giờ, họ đã bắt được hai tốp người khả nghi rồi. Hai, ba tháng trở lại đây tình hình có yên ổn hơn đôi chút, nhưng anh đoán vì thất bại nhiều lần nên tạm thời không phái người tới nữa.
“Nói nghe thử?”
Nếu anh được điều tới thật, thế thì cả gia đình họ có thể đoàn tụ, không cần trời nam biển bắc nữa rồi. Anh ta phải trở về báo tin cho cha mới được, đặng xem thử dạo này có sự kiện điều động gì lớn, tiện thể thử xem có thể góp một tay thúc đẩy hay không.
Sau khi đặt xong tên cho hai đứa nhỏ thì cũng đã đến lúc Tô Dịch Viễn phải ra về. Anh ta chỉ được nghỉ đúng một tháng, hơn nữa còn phải trừ bớt thời gian đi đường, tính đến thời điểm hiện tại, anh ta đã nán lại thôn Lục Gia tận hai mươi ngày, thật sự không thể ở lâu thêm nữa, vì nếu không đi sẽ không kịp về đơn vị tập trung.
Nhà họ Lục lại chú trọng hơn đôi chút, thông thường, sau khi đứa nhỏ đầy tháng sẽ được đặt tên.
https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-204.html
Tô Dịch Viễn tỉnh ngay, vội hỏi lại: “Cậu được điều tới? Nghĩa là sao?” Một tỉnh ở phía nam, một tỉnh phía bắc, muốn chuyển tới là phải điều động liên tỉnh, có thể nói khó như lên trời kia mà.
Sau khi biết tin, Tô Dịch Viễn mừng ra mặt, mấy hôm nay anh ta đã nghĩ ra rất nhiều cái tên hay, thế là vội lái xe đạp muốn đi gọi điện cho cha, tiện thể đề xuất mấy cái tên mình nghĩ được.
Trước giờ anh cả cực kỳ thương Mạt Mạt, có thể nói không thua kém gì người làm cha này, vì vậy ông bác ngoại có đủ tư cách để đặt tên cho cháu.
“Sau khi về tới, tôi sẽ nói cho cha hay, nếu cần người phía nam giúp khơi thông thì cứ việc gọi điện cho bọn tôi, đừng sợ thêm phiền.”
Vị sư đoàn trường kia rất thích Lục Trường Chinh, vì đã quyết định đi theo lãnh đạo nên mấy hôm trước từng gọi điện cho Lục Trường Chinh, hỏi xem anh có chịu cùng chuyển tới quân khu Quảng Châu vào sang năm với ông ấy không, tất nhiên vẫn thuộc đội tiền tuyến.
Tô Dịch Viễn ôm một bụng tâm sự bước lên xe lửa.
“Dạ, chờ bọn nó lớn thêm chút nữa, em sẽ dẫn bọn nó tới thăm anh.” Tô Mạt gật đầu hứa hẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ở thời này, bên trên sợ nếu để một người sống quá lâu tại một địa điểm nhất định sẽ xuất hiện thói hư tật xấu, vậy nên lâu lâu lại điều động vài vị lãnh đạo đã tại chức một thời gian dài qua nơi khác.
Nhưng anh không đồng ý ngay, mà nói cần thời gian suy nghĩ. Bởi hiện tại anh vẫn chưa biết liệu cha mẹ vợ có thể thuận lợi chuyển tới Quảng Châu không, nếu không thể, vậy anh nhất định phải ở lại để tiện chăm lo cho hai người.
Lục Trường Chinh mỉm cười không đáp.
Có vẻ hai đứa nhỏ cũng cảm nhận được bầu không khí ly biệt, thế nên rõ ràng này thường chẳng mấy khi khóc, giờ lại bù lu bù loa cả lên, khiến Tô Dịch Viễn đau lòng không chịu nổi.
Lục Thanh An nghe xong, lập tức chạy đi báo cho Tô Dịch Viễn.
Tô Đình Khiêm nghe Tô Dịch Viễn kể không ít chuyện về hai đứa nhỏ, có vẻ tính cách của bé chị không hiền hòa lắm, thế là quyết định đặt tên cho bé chị là Lục Hòa Nhan với hy vọng cô bé sẽ trở nên hiền hòa, điềm đạm, thông minh, phóng khoáng, cuộc sống hài hòa, vui vẻ.
Đúng lúc Lục Trường Chinh đang nghĩ xem phải làm cách nào mới về được đội tiền tuyến, nếu đồng ý thuyên chuyển, thế thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết xong xuôi, còn không bị giáng chức nữa.
Lục Bá Minh ngẫm ngợi một lúc, sau đó phẩy tay: “Không ổn lắm, hai đứa nhỏ là một cặp song sinh Long - Phượng, mỗi đứa phải có tên riêng của mình mới được.”
Hơn nữa, thanh điệu của hai cụm từ “Hòa Nhan” và “Yến Hà” khá là hợp nhau, cách phát âm cũng rất giống, với một cặp song sinh trai gái mà nói, cặp tên này thật sự quá hợp.
Lục Trường Chinh gật đầu, cũng không hẳn là không tiện nói, chỉ là dọc đường anh rể cứ luôn miệng đe dọa anh nên anh cố tình gợi trí tò mò của Tô Dịch Viễn lên để trả thù.
“Em à, chờ hai đứa nhỏ lớn thêm một chút, khi nào mùa đông tới, em nhớ dẫn bọn nó đến Quảng Tây chơi.” Tô Dịch Viễn nói.
Mùa tuyết rơi ở chỗ này kéo dài tận nửa năm, chẳng thể làm được gì, vừa hay có thời gian tới Quảng Tây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư lệnh của quân khu Thẩm Dương đã nhậm chức ở đây cả mười mấy năm, năm nay chợt nhận được lệnh điều động từ bên trên rằng sang năm sẽ thuyên chuyển công tác sang quân khu Quảng Châu. Mà nếu đã chuyển, tất nhiên sẽ không có chuyện tư lệnh phóng khoáng rời đi một mình, mà phải dắt theo vài thuộc hạ nòng cốt trung thành với bản thân, và trong số đó có cả sư đoàn trưởng của đơn vị mà Lục Trường Chinh đang công tác.
Cứ thế, tên của hai đứa nhỏ đã được quyết định xong. Lúc phía nhà họ Lục hay tin cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Ở cái thời này, tên của mấy đứa nhỏ dưới quê nghe khá là tùy tiện, lúc còn bé thì lấy đại tên cúng cơm nào đó xấu xấu cho dễ nuôi, tỷ như Đại Ngưu, Cẩu Thặng, Nhị Lư… Còn tên thật thì chờ khi nào tới tuổi đi học mới được đặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe Lục Trường Chinh nói muốn suy nghĩ thêm, sư đoàn trưởng cũng rất thông cảm, dù sao cũng là bên nam bên bác, khoảng cách thật sự quá xa, nếu muốn thăm người thân cũng khá bất tiện.
“Nghĩa trên mặt chữ đấy, nhưng chưa chắc đã được đâu.”
Lục Trường Chinh gật đầu tỏ ý đã biết.
Điều này rất hợp ý Lục Trường Chinh, đến lúc đó nếu phải chuyển đi thật, vậy anh sẽ nhờ ông ấy giúp vợ tìm công việc nào tốt một chút, có lẽ sẽ không quá khó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.