Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207
Họ nhắm vào sự chênh lệch về thời gian, nhân lúc người kia bị điều động đến Bắc Kinh và Thượng Hải hỗn loạn vì phải sắp xếp lại từ đầu, cho nên nhất định phải hành động nhanh chóng. Nếu đợi đến khi người kia rảnh tay thì sẽ không còn dễ dàng như thế nữa đâu.
"Đúng vậy ạ, trong phòng làm việc không có gì làm nên cháu đến đây xem đất thí nghiệm ấy mà." Tô Mạt nói.
Xử lý xong những chuyện này thì đã đến giữa trưa, buổi chiều Tô Mạt chạy xe đạp đi xem đất thí nghiệm của mình.
Thư ký vội vàng tiến đến ngăn cản và nghiêm túc nói: "Bí thư Canh đã bảo rằng không muốn người nhà bị quấy rầy."
Trước tiên Tô Mạt phát cho các đồng nghiệp mỗi người hai quả trứng gà đỏ, sinh con xong thì ít nhiều gì cũng phải biếu ít lễ lộc. Sau đó cô đến gặp chủ nhiệm Lý để báo cáo chi phí sinh nở. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chú đến đây chủ yếu là vì hai việc, một là đến thăm cháu và bọn trẻ, hai là chuyện kia sắp xong rồi, cháu bảo anh Khiêm và ông Trương viết thư rồi đợi thông báo của bên chú bất cứ lúc nào."
Hai đứa nhỏ không uống sữa mẹ nên cô cũng không cần phải cho bú, chỉ cần mua đủ sữa bột là được.
Tiếp đó cô tìm hai trợ lý nông nghiệp để bàn giao công việc, lúc cô nghỉ thai sản, hai trợ lý nông nghiệp đã tiếp nhận hai mảnh đất thí nghiệm của cô, giúp cô nhổ cỏ tưới rau và ghi chép số liệu ở các hạng mục.
Mặt khác cô ta lại hiếu thắng, cho rằng nếu mình tóm được người đàn ông này thì chắc chắn đây sẽ là một chuyện rất đáng tự hào.
Tô Mạt chụp từng cái một để so sánh, đồng thời hái những quả chín định để ngày mai mang đến công xã xem lãnh đạo muốn chia cho đồng nghiệp hay là đưa cho nhà ăn.
"Vâng." Tô Mạt nghiêm túc gật đầu.
"Được." Lục Bá Minh gật đầu: "Nếu được thì đến lúc ấy cháu giúp ông mua ít lương thực nhé."
Mỗi tháng cô có hai mươi bảy cân lương thực tinh, nếu đổi sang lương thực phụ thì một cân lương thực tinh có thể đổi được ba cân lương thực phụ.
Thế nhưng trước khi cô kịp quyết định thì Lục Bá Minh đã phát hiện ra cô.
Tiếc là cái người này không hề hiểu ý, lần nào cũng làm ra vẻ công tư phân minh, cũng không biết là anh ta hiền lành hay là không vừa ý với cô.
Phỏng vấn thì phỏng vấn đi, nhưng ngoại trừ lúc ngủ ra thì cô ta bám theo suốt cả ngày trời. Đây nào có phải là phỏng vấn, giống như đi giám sát hơn ấy.
Chương 207
Công việc bên chuồng bò khá nhiều nhưng điểm công tác lại ít, cuối năm ngoái lại có thêm hai người nên bây giờ chỉ mới tháng tám mà đã không đủ lương thực rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tô Mạt nhất thời không biết nên đi ra ngoài hay là nấp ở trong vườn đậu đũa, đợi Lục Bá Minh rời đi rồi mới đi ra.
Bây giờ cô ta cũng hơi mâu thuẫn.
Khưu Hiểu Du chép miệng, không đuổi theo nữa.
"Nhà báo Khưu, bí thư Canh đến đây để thăm hỏi cháu gái, đây là việc riêng, cô đừng đi theo nữa." Thư ký đã cảm thấy khó chịu với nhà báo không biết điểm dừng này rồi.
Qua hai ngày tiếp xúc, cô ta cảm thấy người đàn ông này quả thực là không tệ, mặc dù tuổi tác anh ta hơi lớn nhưng bản thân cô ta cũng đã hai mươi tư rồi nên cũng không chênh lệch quá nhiều, có thể tìm hiểu thử xem sao.
"Muốn viết một bài tin tức hay về một người thì phải tìm hiểu cả công lẫn tư mới được." Khưu Hiểu Du nói rồi đẩy thư ký ra, lại muốn đuổi theo anh ta.
Canh Trường Thanh chỉ cảm thấy đau đầu.
https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-207.html
.]
"Tiểu Mạt, chẳng phải cháu đã đi làm rồi sao?" Lục Bá Minh cũng không ngờ Tô Mạt lại ở đây, có lẽ vừa nãy cô đã bị chắn lại nên ông không phát hiện ra.
Tuy nhiên hai đứa nhóc này trông ngoan hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, không hề nhút nhát chút nào cả, ánh mắt cũng rất có hồn.
Gia đình của Khưu Hiểu Du có điều kiện không tệ, năng lực và ngoại hình của cô ta cũng đều xuất sắc, tính cách hơi kiêu kỳ và khá kén chọn, nếu không thì cũng sẽ không đến nỗi hai mươi tư rồi mà còn chưa có người yêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Mạt nhìn sang Canh Trường Thanh, thấy anh ta khẽ lắc đầu thì nói: "Thật ngại quá, bọn trẻ vẫn còn nhỏ, chưa từng nhìn thấy máy ảnh, tôi sợ sẽ dọa bọn chúng, mong cô thông cảm cho."
Cô ta đã đi theo Canh Trường Thanh hai ngày rồi, anh ta vẫn luôn giải quyết công việc, hiếm khi anh ta đi xử lý việc cá nhân, cô ta không thể không đi theo tìm hiểu được.
Tô Mạt gật đầu: "Ông ơi, nếu ông lấy lương thực trong nhà thì lâu ngày cha mẹ sẽ phát hiện ra thôi, sau này ông cứ sang bên cháu mà lấy đi. Năm ngoái đội của cháu đã chia lương thực, bây giờ cháu đi làm tháng nào cũng có lương thực cả nên trong nhà có đầy đủ lương thực."
Ở thời đại này, các loại vật tư chưa được phong phú, đồ dinh dưỡng cũng chỉ có vài loại như thế này thôi. Đây đã là những món khá xa xỉ rồi.
Cô đi xem mảnh ruộng ở đại đội thôn Lục Gia trước, phần lớn mảnh ruộng này được cô gieo trồng không lâu trước khi sinh con, bây giờ đang là mùa thu hoạch, đậu đũa, cà tím và cà chua vân vân được cô gây trồng bằng kỹ thuật ươm giống đời sau đã cho ra sản lượng cao hơn khoảng ba phần so với gieo hạt trực tiếp.
Lục Bá Minh lại bước vào đất thí nghiệm xem rồi nói với Tô Mạt: "Phương pháp gây trồng của cháu rất tốt, cháu dành chút thời gian chỉ dạy cho nhóm rau củ đi, năm sau bọn ông cũng ươm giống trước rồi mới trồng."
"Tiểu Mạt, một lát nữa chú còn có việc bận nên không ở lại lâu được."
Lúc Lục Bá Minh đi chăn lừa đã nhìn thấy họ ăn cháo rau dại, hỏi ra mới biết họ không còn nhiều lương thực nữa nên thỉnh thoảng ông cụ mang một ít lương thực sang giúp đỡ, cũng không dám mang gì tốt mà chỉ là bột ngô và vụn ngô.
Cô ta cũng nghe người nhà nói về Canh Trường Thanh, cảm thấy người đàn ông này có vẻ khá ổn nên mới lấy lý do phỏng vấn mà đến đây xem thử.
Nhớ đến lần trước bác cả nhờ cô giới thiệu người yêu cho chú Canh, Tô Mạt suy đoán lẽ nào đây là người yêu của chú Canh sao?
Tô Mạt hái xong vừa định rời đi thì thấy Lục Bá Minh xách một túi đồ đi vào trong chuồng bò, chẳng bao lâu sau lại đi ra ngoài.
Một mặt, tính kiêu kỳ của cô ta không cho phép cô ta chủ động quá mức, trước đây toàn là đàn ông tâng bốc và nịnh nọt cô ta thôi.
Bây giờ đang là thời điểm then chốt quyết định cha mẹ có về thành phố được hay không, vì vậy có một số việc cần phải chú ý cẩn thận.
Khưu Hiểu Du nhìn thấy hai đứa nhóc thì hô lên đầy kinh ngạc, cô ta cầm chiếc máy ảnh treo trước n.g.ự.c lên nói với Tô Mạt: "Hai đứa bé đáng yêu quá, tôi có thể chụp một tấm không?"
Thế nhưng bây giờ anh ta đã nhận lời rồi, người ta cũng vì lý do công việc nên anh chỉ đành hợp tác.
Theo như Tô Mạt quan sát thì cha chồng của cô khá coi trọng quy tắc, nếu ông ấy biết được cha mình giúp đỡ người trong chuồng bò thì e là sẽ nơm nớp lo sợ.
Sau đó Canh Trường Thanh ngắm nhìn bọn nhóc, nhưng không bế lên khen tới khen lui giống như những người khác.
Sau khi dặn dò xong thì Canh Trường Thanh vội vàng rời đi, dạo gần đây anh ta vô cùng bận rộn.
Hơn nữa bây giờ anh ta đã nhận ra rồi, đoán chừng là thấy anh ta từ chối những cô gái đã được giới thiệu nên tìm một con đường khác, một cách khác để đến đây.
Cô ta chụp xong thấy nhóm người Canh Trường Thanh đẩy bọn nhóc rời đi thì vội vàng đuổi theo, nhưng lại bị thư ký của Canh Trường Thanh ngăn lại.
Lúc ấy anh ta tưởng rằng chỉ phỏng vấn trong phòng làm việc thôi nên mới đồng ý với lãnh đạo, nếu biết trước cô ta sẽ đi theo tìm hiểu cuộc sống thường ngày của mình như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là lần đầu tiên Tô Mạt thấy Canh Trường Thanh đi cùng một người phụ nữ nên không khỏi tò mò.
Tô Mạt gật đầu, đến lúc đó cô đến quầy lương thực đổi lương thực tinh thành lương thực phụ là được rồi.
"Bên chuồng bò đang thiếu lương thực nên ông biếu cho một ít, họ đều là những người từng cống hiến cho tổ quốc." Lục Bá Minh nói thẳng ra, không hề có ý muốn giấu diếm, ông đoán chừng vừa nãy Tô Mạt cũng đã nhìn thấy rồi.
Canh Trường Thanh nhìn thấy ánh mắt của Tô Mạt thì bất đắc dĩ giới thiệu: "Đây là nhà báo Khưu của Nhật báo XX, cô ấy bảo là muốn viết một bài tin tức về chú nên mới đi theo chú."
"Vâng ạ, không thành vấn đề." Tô Mạt gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khưu Hiểu Du hơi tiếc nuối nhưng cũng không nói gì, thay vào đó cô ta chụp ảnh phong cảnh của bộ đại đội.
"Bí thư Canh, vai vế của anh cũng lớn thật nhỉ, lên đến ông chú luôn rồi." Người phụ nữ vừa cười nói vừa đi đến đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta khá sợ cái thứ mong manh yếu ớt này nên không động chạm lung tung.
Sau khi về đến nhà, Canh Trường Thanh đặt sữa bột, sữa đặc và đường đỏ mà mình mang theo xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.