Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 218
https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-218.html
Bởi vì lấy cái hộp đi nên để lại cái hố, Tô Mạt đã kéo một ít đất từ khu đất chưa đào gần đó, san phẳng mặt đất ngang bằng với khu vực xung quanh. Sau đó, cô gom một nắm hạt cỏ rắc lên trên để đưa chúng về trạng thái giống như trước khi đào, như vậy người khác không nhận thấy những thứ bên trong đã bị đào lên.
Mặc dù Tô Mạt có sổ tiết kiệm trị giá 80.000 tệ, nhưng nhìn thấy con số này, đột nhiên thấy nhiều tiền như vậy, vẫn rất chấn động.
*Đồng bạc có đúc hình đầu Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời Dân quốc, Trung Quốc
Chương 218
Nếu cố tình giấu thứ gì đó trong một khoảng sân bỏ hoang thì chắc chắn không chỉ có một chiếc hộp này.
Tô Mạt vội vàng đạp xe về nhà, trong lòng vừa hưng phấn lại vừa tò mò.
Dù sao thì Liễu Bình cũng là vợ của chủ nhiệm La, nói không chừng nơi đó có cất giấu bí mật của chủ nhiệm La.
Sau khi dị năng của Tô Mạt được thăng cấp lên cấp hai, năm giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn, mặc dù khoảng cách có hơi xa nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng.
Con đường này khá hẻo lánh, phần lớn là những ngôi nhà cũ bỏ hoang, thỉnh thoảng sẽ có người qua lại lúc đi làm và tan ca, nhưng những lúc khác sẽ rất ít người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nghe nói trước đây cô ta từng tham gia một đoàn văn công, nhưng không biết cô ta nghĩ gì. Trong quân đội có rất nhiều thanh niên, ai trong số họ cũng hơn chủ nhiệm La.
Quả nhiên, sau khi đào sâu hơn Liễu Bình lúc nãy khoảng nửa mét, Tô Mạt đã đào được một thứ gì đó được bọc chặt trong giấy vải sơn, tuy nhiên, đây không phải là một cái hộp, mà có lẽ là một cái túi hay thứ gì đó.
Sân ở trong một góc, cửa sân mở vào bên trong, trừ khi cố ý đến đây, nếu không thì từ đường bên ngoài nhìn không thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Sức Tô Mạt rất mạnh, đào ra cái hộp cũng không tốn bao nhiêu thời gian, tổng cộng không đến mười phút.
Giấy vải sơn có khả năng chống ẩm, nhưng ở thời đại này rất đắt tiền, có thể gói bằng giấy vải sơn, những thứ bên trong chắc hẳn phải rất phi thường.
Tô Mạt vừa đi tới gần, từ xa đã nhìn thấy Liễu Bình vừa đi vào trong sân.
Tô Mạt bò lên trên, nhìn Liễu Bình đào hơn mười phút mà không đào được cái rắm gì cả.
Tô Mạt dùng d.a.o cắt tấm giấy vải sơn ra, bên trong lộ ra một chiếc túi vải thô. Sau khi Tô Mạt lấy túi vải thô ra, cô mở ra, suýt nữa không kiềm được mà hét lên.
Sau khi cải trang, Tô Mạt lấy dụng cụ từ trong không gian ra, đào tại vị trí mà Liễu Bình đã đào. Bởi vì trước đó đất đã bị Liễu Bình xới nên Tô Mạt nhanh chóng đào tới vị trí có thứ gì đó.
Lúc này cô mới thừa dịp không có ai, chuồn ra khỏi sân, tìm một góc khuất để tẩy trang, thay lại quần áo rồi đạp xe về nhà.
Tô Mạt nhìn hộp đựng thỏi vàng lớn nhỏ, cô than thở, vào nhà cướp của mới là cách làm giàu nhanh nhất. Mấy thứ này, người bình thường chỉ sợ mấy đời cũng không kiếm được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó, Liễu Bình lại tìm tìm kiếm kiếm, lần này đào ở một vị trí khác, đào được khoảng mười phút, Liễu Bình dừng lại, trên môi nở nụ cười đắc ý.
Ăn trưa xong, Tô Mạt tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, lại đi đến con đường đó, tính toán lẻn vào xem bên trong có gì.
Thu thập xong, Tô Mạt đi đến cổng sân lén quan sát, thấy trên đường không có người cũng không nghe thấy tiếng của ai, cô quay lại vị trí đó tiếp tục đào. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đôi mắt Tô Mạt lập tức sáng lên, chẳng lẽ phía dưới có bảo vật gì sao? Không gian của cô rộng hơn rất nhiều, cũng không thiếu chỗ để đựng đồ.
Tô Mạt tấm tắc trong lòng, kết hôn với một ông già, đã thế lại còn bị đánh, chẳng trách lại phát điên ở nơi công cộng ngay dịp Tết Nguyên Đán.
Tô Mạt tìm một góc dừng lại, thấy xung quanh không có ai, cô vội vàng cất xe đạp vào không gian. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên, tại vị trí đó, Tô Mạt đào thêm năm cái hộp nữa, kích thước đều giống nhau.
Tô Mạt dùng xẻng gõ xuống, bên dưới hình như có một cái hộp. Tô Mạt nhanh chóng đào bới khu vực xung quanh, quả nhiên là một chiếc hộp lớn, được bọc kín bằng giấy vải sơn.
Tô Mạt đang định rời đi, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô lại đi đến vị trí đầu tiên mà Liễu Bình đào để đào tiếp.
.]
Chờ Liễu Bình đi rồi, Tô Mạt nhanh chóng trượt xuống, tìm một góc đường, lấy xe đạp phóng nhanh đến viện nghiên cứu Nông Nghiệp huyện.
Cô nhìn thấy cây thường xuân được trồng trong một ngôi nhà gỗ cách đó không xa, bên trong không người, chủ nhà không có ở nhà. Tô Mạt nhanh chóng leo lên đó, dùng dị năng khiến cây thường xuân càng thêm tươi tốt, che khuất thân mình, bò lên lán của ngôi nhà gỗ để quan sát.
Khi đến viện nghiên cứu Nông nghiệp, Tô Mạt nói ở nhà có việc phải làm, buổi chiều xin nghỉ phép. Sau đó cô lại lẻn trở lại đó, lẻn vào tiểu viện.
Tổng cộng có sáu hộp, bốn trong số đó chứa thỏi vàng lớn và thỏi vàng bé, hai trong số đó chứa đồng bạc, không có tranh chữ cổ các loại.
Tô Mạt vốn muốn trốn đi xem cô ta định làm gì, nhưng lại có thêm vài người từ phía sau đi tới, thế là Tô Mạt không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Mạt trực tiếp đặt chiếc hộp vào trong không gian, khi trở về cô sẽ xem đó là thứ gì.
Ngày hôm sau, lúc Tô Mạt đi làm, cô lại cố ý đi qua con đường đó, lén nhìn vào trong sân, hình như không giống có người ở.
Tô Mạt nhìn qua những đồng bạc, phần lớn là Viên đầu*, một ít là của triều đại nhà Thanh.
Nhưng để đảm bảo an toàn, sau khi Tô Mạt lẻn vào, cô đã thay quần áo và hóa trang, giả làm một nam thanh niên, nếu bị người khác nhìn thấy, họ cũng sẽ không nghi ngờ đến cô.
Nhưng mấy ngày nay, vì chuyện quầy lương thực, La Viễn cũng bị theo dõi, sợ đám người Canh Trường Thanh lần theo manh mối tìm ra cái sân kia, nên La Viễn đã yêu cầu những người đang quan sát rút lui, chờ khi gió êm rồi quay lại.
Thứ đầu tiên mở ra là thứ đào cuối cùng trông giống như một chiếc túi vải.
Tô Mạt đi vào đã hơn một giờ đồng hồ, ở lâu quá sợ bị người khác phát hiện, Tô Mạt nhanh chóng lấp cái hố mình đào lại.
Tuy hiện tại đồng bạc không có giá trị mấy, nhưng sau này nếu bán cho những người sưu tầm đồ cổ thì giá sẽ rất cao.
Lần này Liễu Bình mang theo một cái xẻng nhỏ đi đến một góc, nhổ một ít cỏ dại mọc trên đó rồi bắt đầu đào xuống.
Sau khi Tô Mạt đặt đồ vật vào trong không gian, cô lấp đất lại, khôi phục phần trên gần như nguyên vẹn dáng vẻ lúc đầu.
Kỳ thực, đây cũng là may mắn của Liễu Bình và Tô Mạt.
Đối với Liễu Bình này, Tô Mạt có ấn tượng rất sâu sắc. Suy cho cùng, người dũng cảm tìm đường c.h.ế.t như vậy, gặp cũng không nhiều lắm.
Trong viện có chôn đồ vật này nọ, mặc dù không có người ở, nhưng La Viễn tính tình đa nghi, không thể nào hoàn toàn yên tâm được. Vì thế ông ta nhờ thân tín cử người đến xem, người trông sân sẽ sống trong căn nhà trệt có cây thường xuân kia.
Có cả một túi vải đựng đầy tiền theo từng bó, một nghìn tệ một bó, tổng cộng năm mươi bó, tổng cộng là 50.000 tệ.
Tuy Liễu Bình dùng khăn che phần mặt, nhưng ở những phần lộ ra vẫn có nhiều vết bầm tím, có lẽ cô ta đã bị đánh.
*Đồng bạc có đúc hình đầu Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời Dân quốc, Trung Quốc
Cất túi vải thô vào không gian, Tô Mạt tiếp tục mở những chiếc hộp mù khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ông ta không ngờ rằng Liễu Bình vô tình nghe được ông ta và thân tín nói chuyện, nên lén lút tới đây. Thật trùng hợp, lại bị Tô Mạt bắt gặp, bị cô nhặt được hời lớn.
Sau khi trở về nhà, Tô Mạt nhanh chóng đóng cửa thật chặt, hưng phấn mở hộp mù ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.