Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50
“Được, nghe theo vợ.” Lục Trường Chinh đồng ý, nhiệm vụ mấy ngày nay là chăm sóc vợ, cô muốn làm gì cũng được.
Sau khi ăn xong, Lục Trường Chinh bắt đầu thúc giục Tô Mạt đi tắm: “Vợ à, em mau đi tắm đi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh đừng nói như vậy, anh phải bảo vệ quốc gia, đây là sứ mệnh của anh.”
Nhưng mới sống chung với anh hai ngày, tại sao lại thay đổi rồi?
“Không, không sao đâu, chúng ta quay về đi, em giúp anh thu dọn đồ đạc.”
Lần này Lục Trường Chinh không ở bên ngoài đợi, mà là tắm rửa sớm nằm trong phòng chờ.
https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-50.html
Rửa mặt xong, Tô Mạt đi vệ sinh, sau đó mới ăn sáng.
“Vợ ơi, anh về rồi.”
Tô Mạt:...
“Vợ ơi, anh không thể đi vào huyện với em.” Lục Trường Chinh rất không muốn, nhưng anh là quân nhân, đây là nhiệm vụ của anh. Bất cứ lúc nào tổ quốc yêu cầu, cho dù anh ở bất cứ đâu cũng phải đến đó càng sớm càng tốt.
“Vâng.” Tô Mạt gật đầu.
Tô Mạt:...
Tô Mạt nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt của anh, vừa tức giận vừa buồn cười.
“Không có gì, được phục vụ cho em, anh rất vui.”
Lấy xong tiền giấy, cô không biết nên lấy thêm thứ gì, trái tim Tô Mạt trống rỗng. Cô mặc kệ có bị lộ tẩy hay không, lấy trong không gian hai lon thịt hộp dùng để ăn trưa, xé bao bì ra rồi nhét vào túi hành lý của Lục Trường Chinh.
“Ơi! Em nấu trứng gà cho anh, phải đợi một lát nữa, quần áo anh trong túi hành lý, không có gì để thu dọn hết, quần áo hôm qua còn ướt anh có muốn mang theo không?” Tô Mạt nhanh chóng đứng dậy.
Lục Trường Chinh cẩn thận đi theo vợ: “Vợ ơi, trời lạnh lắm, em đừng dùng nước lạnh, để anh nấu nước nóng.” Nói xong, anh đổ nước lạnh Tô Mạt dùng để đánh răng, thay thế bằng nước ấm.
Cái tên b**n th** này!
Khi nghe tin anh phải đi, thế nhưng cô lại cảm thấy không nỡ và muốn khóc.
Tô Mạt:...
“Ở nhà thế nào cũng được, đi đường phải rủng rỉnh. Anh đem đi đi, lỡ như trên đường cần phải tiêu tiền thì sao? Đồ hộp cũng mang theo, trên đường không ăn thì đến quân đội ăn.”
Tối hôm qua còn thừa một chén canh gà, Lục Trường Chinh hâm lại cho Tô Mạt uống.
Ăn cơm xong, Lục Trường Chinh đi rửa chén, sau đó lái xe đạp chở vợ vào thành phố.
Thật ra trong lòng Tô Mạt rất hỗn loạn, rõ ràng cô biết trước khi kết hôn, thậm chí lúc đó cô còn cảm thấy Lục Trường Chinh không ở nhà càng tốt, cô có thể làm chuyện riêng của mình.
“Được, vậy một ngày một lần.” Lục Trường Chinh dứt khoát như vậy khiến Tô Mạt hơi ngạc nhiên.
“Vậy một ngày có thể làm mấy lần?”
“Được, được. Cái đó, em mang cho anh hai hợp thịt hộp để ăn trưa trên xe, ngoài ra em còn để một trăm tệ và phiếu lương thực, anh nhớ giữ kỹ đừng làm mất.”
Tô Mạt liếc nhìn anh một cái, nhận lấy khăn lông, tuy nhiên cô cũng lên tiếng: “Anh không cần làm như vậy.”
Chương 50 (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi trở về nhà, Lục Trường Chinh cất xe đi: “Vợ ơi, em thu dọn trước đi, anh đến nhà cha mẹ nói một tiếng.”
“Vợ à, xin lỗi em.” Anh nhất định phải nhanh chóng để cô tùy quân mới được.
Tô Mạt:...
Vợ chồng hai người vừa đến cổng thôn thì nhìn thấy một chiếc xe hơi đang chạy về phía mình. Thời buổi này, xe hơi cực kỳ hiếm, vợ chồng hai người không khỏi nhìn vài lần.
“Đây rồi, vợ ơi lau mặt đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi chiếc xe đi ngang qua hai vợ chồng son, đột nhiên dừng lại, một thanh niên bước ra khỏi xe hét về phía với hai người.
Sáng nay Lục Trường Chinh mới giặt quần áo ngày hôm qua, hiện tại còn đang treo trên sào ướt sũng, nhưng may mà hôm qua anh mặc thường phục, không biết anh có muốn mang đi theo không.
“Vợ, anh có tiền rồi, không cần mang tiền theo, em giữ lấy mà dùng, thịt hộp cũng lấy về giữ cho em ăn.”
Chẳng lẽ một người cô đơn như cô bị Lục Trường Chinh chiều chuộng mấy ngày đã bắt đầu đắm chìm rồi sao?
“Một ngày một lần?” Tô Mạt suy nghĩ.
Cuối cùng Tô Mạt cũng hiểu vì sao những người phụ nữ ở thế hệ sau nói không có bản lĩnh thì đừng gả cho quân nhân, mùa hạn c.h.ế.t vì hạn, mùa lẽ c.h.ế.t vì lũ
Huyện Thanh Khê không có ga xe lửa, vì vậy phải đến thành phố mới đi được.
.]
Sau khi Lục Trường Chinh quay về, nhìn thấy vợ cúi đầu ngồi trên giường đất, nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe.
“Được.” Người thanh niên kia nói xong, tiếp tục lái xe quay về hướng đại đội.
Ánh mắt Tô Mạt đột nhiên chua xót.
Tô Mạt trở về phòng, lấy túi hành lý của Lục Trường Chinh ra, bên trong chỉ có hai ba bộ quân trang, không có gì khác, thậm chí không có nổi một bộ quần áo dày.
Cô nghĩ ở nhà thế nào cũng được, đi đường phải rủng rỉnh, Lục Trường Chinh đã đưa hết tiền cho cô, có lẽ trên người anh không có tiền, cô vội vàng chạy tới giường đất, đếm mười tờ đại đoàn kết và lấy hết phiếu lương thực cho anh, hình như trên xe lửa muốn mua thức ăn cũng cần phiếu lương thực.
Người thanh niên vội vàng chạy tới: “Thật tốt quá, đồng chí Lục Trường Chinh, tôi là người của bộ đội vũ trang huyện, tôi nhận được cuộc gọi từ quân đội của anh, nói có vấn đề quân sự khẩn cấp, yêu cầu anh trở về quân đội gấp. Chúng tôi đến đây đón anh đến ga xe lửa.”
Xong việc, người đàn ông nằm trên người Tô Mạt, thở dài: “Vợ à, em đã nắm giữ hai cái dạ dày của anh rồi.”
“Không cần mang theo, cứ để ở nhà.”
Tô Mạt không để ý tới anh, cô đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt.
Tô Mạt nghĩ anh phải ngồi xe mất hai ba ngày mới đến quân đội, trên đường còn phải ăn uống, cô vội vàng nhóm lửa và luộc mười mấy quả trứng gà.
“Ăn cơm xong chúng ta vào huyện đi, em muốn mua một ít hạt giống trồng rau, mua một ít bông và vải để làm áo khoác, trời đang lạnh, em không mang áo khoác lại đây, thuận tiện em sẽ gọi điện thoại cho chú.” Tô Mạt.
“Đồng chí, xin hỏi anh là đồng chí Lục Trường Chinh đúng không?”
“Ừm, một cái ở trên, một cái ở dưới.”
Thấy Tô Mạt lau mặt xong, Lục Trường Chinh cầm lấy khăn giặt sạch một lần, sau đó vắt khô đưa cho cô, vợ anh thích sạch sẽ nên phải lau mặt mấy lần.
“Được.” Lục Trường Chinh quay đầu xe, chạy về phía ngôi nhà nhỏ của hai người, trên đường không ai nói chuyện, nỗi buồn chia ly cứ quẩn quanh trong lòng.
Tô Mạt chần chừ mãi, cuối cùng đến tám giờ hơn vẫn bị anh giục đi tắm.
“Hai cái dạ dày?” Tô Mạt khó hiểu.
Vẻ mặt Tô Mạt hơi bối rối, mặc dù cô biết mấy ngày nữa Lục Trường Chinh sẽ về đơn vị, nhưng đột nhiên anh phải đi, cô không biết phải làm sao.
Nếu ánh mắt anh không nóng bỏng như thế, cô chắc chắn sẽ tin anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Trường Chinh vào phòng thấy Tô Mạt đã tỉnh, anh nhanh chóng mang nước ấm tới cho vợ rửa mặt.
Ngày hôm sau, Tô Mạt tỉnh dậy với cái lưng đau nhức, người đàn ông không còn trên giường đất, nghe thấy âm thanh trong phòng, có lẽ anh đang làm bữa sáng.
Đánh răng xong, Lục Trường Chinh đưa khăn lông cho Tô Mạt lau mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Mạt vừa bước vào phòng đã bị người đàn ông mất kiên nhẫn đang đợi sẵn bế lên giường, không cần phải nói đến một trận dây dưa phía sau.
“Vậy vợ ơi, mấy ngày nay em phải chuẩn bị thật tốt, mỗi ngày một lần, một năm có 365 ngày, anh chỉ ở nhà được vài ngày, cho nên mấy ngày này vợ phải vất vả rồi.”
Tạm thời cô chưa trải qua hạn hán, còn lũ lụt thì trải nghiệm được rồi, đúng là quá đủ.
Một lúc sau, người đàn ông lại muốn tái chiến, Tô Mạt nóng nảy: “Lục Trường Chinh, loại chuyện này phải làm từ từ, một ngày không thể quá nhiều.”
Trái tim Lục Trường Chinh nhói đau như bị kim đâm.
Lục Trường Chinh sững sờ, xuống xe chào kiểu quân đội: “Cảm ơn đồng chí đã vất vả. Cậu đến đại đội chờ tôi, tôi phải báo với người nhà một tiếng, nhiều nhất một tiếng nữa sẽ đến đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Trường Chinh nhìn vợ mình cố gắng giả vờ bình tĩnh, thật ra nước mắt sắp rơi xuống, anh ôm cô vào trong lòng thật chặt.
Lục Trường Chinh nấu cháo cho bữa sáng, với dưa chua, có lẽ sáng sớm anh đến nhà bố mẹ lấy.
Hết cách rồi, tối hôm qua anh làm quá mức, nếu hôm nay không biểu hiện tốt, chắc chắn vợ anh sẽ rất bực mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.