Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo
Đằng La Vi Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: 🍓: Làm càn
Vất vả lắm mới ngồi dậy được, tay đang nắm cá chân cô nhẹ nhàng dùng chút sức đã khiến Nặc Nặc đau đến nỗi suýt thì ngất xỉu.
Cánh hoa hồng tứ tán, váy cưới của cô cũng lung tung rối loạn, cả người tỏa ra cảm giác rách nát mỹ lệ, giống như đã bị người ta hung hăng chà đạp.
Tiết Tán vội vàng dẫn người đi, cho vệ sĩ canh gác dưới khách sạn.
-
C·h·ó này cắn cũng nặng quá rồi!
Bởi vì vừa rồi đánh nhau quá kịch liệt, rượu mà Bách Diệp mang vào cũng rơi vỡ đầy đất.
Cừu Lệ giận dữ hét lên: "Cút hết ra ngoài."
Quả thật là có ác ý với cô.
"Nếu em đã không muốn vẻ vang đi theo tôi, vậy thì vĩnh viễn không cần danh phận mà sống cạnh tôi đi."
Cô định ngồi dậy, Cừu Lệ lạnh mặt nhìn, phảng phất như một tòa điêu khắc.
Cô cảm nhận được đau đớn khi bị tiến vào, gắt gao túm lấy bờ vai anh. Tiếng gầm nhẹ của người đàn ông cách cô rất gần.
Nặc Nặc có chút đay, theo bản năng duỗi tay đi đẩy anh, lệ chí nơi khóe mắt cũng hồng hồng, ánh mắt thuần túy trong sáng.
Nhưng cô lại không có chút sức lực.
Lúc trước Cừu Lệ cưng chiều cô cho nên mới mặc cô đánh chửi.
Anh lạnh lùng cười, nhưng trái tim thì co rút đau đớn.
Cừu Lệ gần như tuyệt vọng mà lẩm bẩm: "Em đối xử với tôi thế này sao..."
Anh vùi vào cần cổ Nặc Nặc, thấp giọng cười: "Đời này, em có c·h·ế·t cũng phải c·h·ế·t trong lòng tôi."
Chương 52: 🍓: Làm càn
Nhưng tới ngày tổ chức hôn lễ lại trực tiếp thông báo hủy bỏ.
Giường đệm hỗn độn.
Anh bật cười.
Cô gắng sức lắm mới có thể mở mắt ra nhìn anh.
Loại người cố chấp bá đạo như nam chính không nổi điên mới là lạ.
Đây chính là kết quả tệ nhất mà cô từng đoán được.
Ngón tay cô hầu như không cử động được, nước mắt trên má cũng đã khô cạn. Bị anh lăn qua lộn lại, má không cẩn thận va phải đầu giường nên có vài phần xanh tím. Tất cả đều là chứng cứ cho việc anh làm càn đêm qua.
Lúc tức đến tận cùng anh đã gần như nổi điên, nhưng vẫn còn có tâm trạng nghĩ, giờ cô đã thành phụ nữ, dáng vẻ này thực sự rất mê hoặc.
Nặc Nặc không ngu, cô đoán được đại khái tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Người đầu tiên vào phòng này không phải Cừu Lệ, nhưng anh đã nhìn thấy tất cả, khiến anh cảm thấy cô đã cắm sừng anh.
Cô phòng đông phòng tây, chính là muốn cách xa anh một chút. Nhưng đến bây giờ vẫn lên giường với anh.
Hai tai Nặc Nặc ù ù, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì. Thậm chí cô còn nghi ngờ thuốc này sẽ biến cô thành một kẻ vừa mù vừa điếc.
Anh đang làm cái gì?
Khóe miệng Nặc Nặc đau, nhưng cô chán ghét nhìn dáng vẻ b**n th** đáng giận này của anh.
Cừu Lệ hận, nhưng cũng yêu cô muốn c·h·ế·t. Thương tiếc cùng phẫn nộ đan chéo khiến anh trở thành một tên b**n th** đích thực.
Làm anh cùng không khí, cùng người phụ nữ thâm hiểm như Tưởng Tân Nguyệt tương ái tương sát với nhau.
Cho nên lúc cô sắp sửa ngất xỉu...lần đầu tiên nảy sinh ý định muốn g**t ch*t tác giả!
Cốt truyện của bá tổng văn không khoa học, nhưng cô không ngờ rằng nó lại cẩu huyết tới nỗi kì cục như này.
Bình thường cô ngoan ngoãn, lúc nói ngọt có thể ngọt c·h·ế·t người. Nhưng anh biết cô dám, cô thfi có cái gì mà không dám làm chứ?
Nhưng sau đó ngoại trừ cảm giác xấu hổ và thống hận, cô còn có cảm giác sợ hãi nói không lên lời.
Anh kéo cô từ trên giường dậy.
Đột nhiên cô cũng hiểu ra vì sao trong bá tổng văn luôn có tình tiết nam nữ chính cùng nhau tương ái tương sát, thật sự là...loại đàn ông như này khiến người ta nhịn không nổi mà muốn đánh c·h·ế·t.
Đôi mắt to tròn đang nhìn anh.
Ở trước mặt anh, bộ dáng của cô lúc nào cũng ngây thơ đơn thuần.
Dáng vẻ này của cô làm anh tức giận đến phát cuồng, cô phản bội anh, vậy mà cô lại dùng phương thức này để phản bội anh.
Mắt cô long lanh nước, giường vang lên kẽo kẹt.
Nặc Nặc cảm nhận được người đàn ông đã bế cô lên, váy cưới rủ xuống thành từng lớp. Không phải loại váy cưới đẹp nhất, nhưng cô lại có một gương mặt khiến bất luận người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải kinh diễm.
Nặc Nặc hiểu tình huống hôm qua là như thế nào, nếu không được uống thuốc giải thì có lẽ cô sẽ c·h·ế·t thật. Cô không quan trọng trinh tiết, kiên trì giữ gìn bấy lâu nay chỉ vì không muốn người đàn ông đã từng gây thương tổn cho cô chạm vào mình.
Trên đời này không có bất kì người đàn ông nào có thể chịu đựng nổi cảm giác bị cắm sừng. Cố tình cô lại làm vậy trong đêm trước ngày tổ chức hôn lễ. Anh không tin cô yêu Bách Diệp, nhưng cô muốn nhục nhã anh lại là sự thật.
Chờ cô kịp tiêu hóa hết mọi chuyện, cô mới biết vừa rồi đã xảy ra những việc quá mức thẹn thùng.
Tới buổi chiều Nặc Nặc mới tỉnh lại.
Anh nói: "Hôn lễ hủy rồi."
Cửa bị đóng mạnh lại, bên trong truyền ra mệnh lệnh lạnh băng: "Cút hết đi."
Cô oan c·h·ế·t đi được ấy chứ, chỉ cần người có mắt nhìn sẽ thấy dáng vẻ này của cô không bình thường. Cừu Lệ cũng nhận ra, nhưng cố tình Bách Diệp lại có mang rượu vào.
Cừu Lệ hung hăng bóp cổ cô.
Nặc Nặc biết cái rắm!
Vừa nãy ở trên người Bách Diệp cô cũng không phản kháng, đối với anh lại bày ra vẻ ủy khuất chống cự.
Cừu Lệ...là nam chính, là nam chính trong bá tổng văn, lại còn cấm d·ụ·c rất nhiều năm.
Thân thể của cô cũng có thể làm anh sung sướng không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng c·h·ế·t đi, cứ c·h·ế·t ở trong lòng tôi đi.
Lại càng giống như đang ngăn cản, không cho cô về lại hiện thực.
Trên đời này, thứ khiến người ta sợ hãi chính là khi bạn chỉ còn cách thành công một bước cuối cùng, sau đó lại đột nhiên ngã vào vực sâu. Cho dù tính tình của cô nhã nhặn ôn hòa nhưng cũng hận không thể đánh c·h·ế·t đám người này.
Như vậy sẽ không có phản bội và trốn đi, anh cũng sẽ không giận đến mức muốn cắn rớt một miếng thịt trên người cô xuống.
Cô cắn răng ngửa đầu nhìn anh, tay anh vươn ra một nửa rồi khựng lại, cuối cùng biến thành lạnh lùng nhìn lại cô.
So với tưởng tượng của mình, lúc này cô quá bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng r*n r* một tiếng, cả người cũng hơi run lên.
Kỳ thật lúc này, phàm là cô gọi tên anh một lần thì anh cũng sẽ không giận như vậy. Nhưng thân thể đang ở thiên đường, trái tim lại bị làm nhục. Cô nở rộ dưới thân anh, ánh mắt mông lung, giống như người ở trên mình là ai thì cô cũng không quan tâm.
Đám vệ sĩ không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không dám nhìn vào. Tiết Tán đưa mắt ra hiệu, mọi người đều cách khá xa, chỉ chốc lát sau Bách Diệp với hơi thở thoi thóp bị ném ra ngoài.
-
Đối với anh, cũng vĩnh viễn chỉ nói "không cần".
Mắt cá chân của cô đang bị anh nắm trong tay.
Hơi thở của cô dồn dập, ánh mắt doanh doanh, mị thái quyến rũ. Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, gợi cảm đến muốn mạng, cũng khiến anh trở nên hèn hạ.
Cả người Nặc Nặc đều nóng, đó là cơn nóng bức toát ra từ xương cốt, không có cách nào để ngăn lại.
Trở về thế giới thực, còn anh ở đây ngủ với không khí đi.
Nhưng tối hôm qua là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Cô cố gắng cười: "Ồ cũng tốt, nếu không thì làm luôn đơn ly hôn đi."
Nhưng ánh mắt cô lại sáng cực kì, không hề giống với người không nhìn thấy gì. Cô nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt cứ thể chảy ra.
Tự đại cuồng vọng, bá đạo tàn nhẫn, tự cao tự đại, những gì anh cho là phải thì nhất định là chân lý.
Cô biết mình bị bỏ thuốc gì, vốn dĩ còn nghĩ thầm coi như bị c·h·ó cắn một miếng.
Anh thở hổn hển, ai không biết còn tưởng rằng người suýt bị b*p ch*t là anh.
Anh cho rằng bây giờ cô đang say vì uống rượu.
Thời điểm Tiết Tán thông báo hủy bỏ hôn lễ, không biết bao nhiêu người đã lộ ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa quỷ dị.
Cừu Lệ không hề thương hương tiếc ngọc, nhưng Nặc Nặc đứng không vững. Cô bị anh kéo dậy, cả người đều mềm tới nỗi suýt nữa đã quỳ gối trước mặt anh.
Cô không biết mình đang ở nơi nào, cả người nóng đến mức giống như bị thiêu cháy. Nặc Nặc cắn môi, uyển chuyển than nhẹ, kiều mị đến cực điểm.
Anh ngồi xổm xuống, hung hăng nắm lấy bả vai cô.
Cô không nhìn thấy, nghe không rõ, nhưng lại có xúc cảm.
Cô mặc váy cưới, lại vừa lúc bị anh nhìn thấy khi đang dựa vào người đàn ông khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông đã giận tới cùng cực, sẽ không còn một chút thương tiếc.
Mặc kệ thế nào, những thứ này đều chứng tỏ cô phản bội.
Che lại dấu tay trên người Nặc Nặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô muốn mở miệng nhưng mới phát hiện giọng nói đã ách cực kì. Trong chớp mắt, ngay cả ý nghĩ muốn đồng quy vu tận với Cừu Lệ cô cũng có.
Nặc Nặc cảm thấy nam chính rốt cuộc sắp hoàn thành cốt truyện của anh rồi.
Dù sao cũng là hôn lễ của Cừu thiếu, sau khi nhận được thiệp mời, ai cũng đã bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì, dù sao nghe nói Cừu thiếu rất cưng chiều cô vợ nhỏ của mình.
Chẳng sợ lực đạo quá mạnh, cô cũng không cảm thấy đau.
Người đàn ông bóp cằm cô, Nặc Nặc nghe thấy ngữ điệu lạnh băng của anh: "Vừa nãy em cũng kêu như vậy trước mặt cậu ta?"
Yêu hận đan xen, tựa hồ như ngay lập tức sẽ nhào lên b*p ch*t cô rồi lại giống như anh mới là người c·h·ế·t đuối.
Nhưng bây giờ sự tức giận khi bị "phản bội" vẫn còn, anh không chớp mắt nắm lấy cổ tay cô, sau đó ấn xuống gối.
Thái dương của Nặc Nặc đau đớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu không thể quay về, mà anh còn dám chạm vào mình, cô sẽ băm anh thành trăm mảnh.
Cảm nhận được sự không khỏe trên người, cô tự nhủ với bản thân rằng, không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao, mục đích của cô là trở về!
Ngoại tình, lại còn ngoại tình ngay trong đêm trước ngày cử hành hôn lễ.
Anh biết hai người chưa xảy ra chuyện gì.
Nặc Nặc thật sự giận, giận quyển sách này, giận những nhân vật ở đây, cũng giận cả sự phát triển quỷ dị của cốt truyện.
Mắt cá chân Nặc Nặc không cẩn thận bị mảnh vụ cứa qua, nhưng cô không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy một cảm giác k*ch th*ch khiến người ta phải run rẩy.
Nếu Nặc Nặc còn tỉnh táo, cô nhất định sẽ kêu oan.
Nhưng anh giận vì cô chưa bao giờ yêu mình, vì lúc nào cô cũng suy nghĩ đến việc phản bội anh. Cô chui vào lòng anh, lại lạnh lùng xẻo một miếng thịt khiến anh đau đớn muốn c·h·ế·t.
Ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Nặc Nặc, cô nhẹ nhàng ho khan. Dáng vẻ ngây thơ không bận tâm, phảng phất như không biết mình làm sai cái gì, hoặc là vốn dĩ cô đã cảm thấy bản thân mình không sai.
Da thịt của cô vốn đã yếu ớt mảnh mai, dấu vết để lại cũng rõ ràng tới mức dọa người.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Cô thấp giọng ngân nga.
Nặc Nặc đau một chút rồi thôi, cô bị bỏ thuốc, sau khi được anh ôm lên lại cảm thấy thoải mái.
Tưởng Tân Nguyệt cũng một đêm không ngủ, lúc cô ta nghe được "tin tốt" này đã suýt nữa cười thành tiếng. Cô ta biết mọi chuyện thành công. Nếu Tống Nặc Nặc không mặc váy cưới, nếu đối tượng không phải Bách Diệp thì kế hoạch này sẽ không thành.
Trách không được loại ngụy quân tử như Bách Diệp cũng không muốn sống, dám trèo lên giường cô.
Mẹ nó, ngủ thì cũng ngủ rồi mà anh vẫn còn nổi điên?
Trên má Cừu Lệ cũng có thương tích, anh đánh Bách Diệp mạnh tới nỗi như muốn hắn c·h·ế·t ngay lập tức. Mà Bách Diệp muốn bảo vệ tính mạng nên không thể không đánh lại. Nhưng hồi niên thiếu Cừu Lệ lăn lộn nhiều, từng học võ nên đánh nhau cực giỏi. Thời điểm anh đã điên đến mức không muốn sống, thậm chí còn chẳng quan tâm chiêu thức thì sự phản kích của Bách Diệp chẳng lọt vào mắt anh.
Cừu Lệ vô cảm ngồi xổm xuống trước mặt Nặc Nặc.
Mùi rượu tỏa ra bốn phía.
Anh hoàn toàn nổi giận, nụ cười dã tính tùy ý, nhưng cũng đầy tuyệt vọng và phẫn nộ.
Yếu ớt lại mỹ lệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông phẫn nộ, lúc kéo cô khỏi người Bách Diệp cũng không hề thương tiếc. Trong lúc mơ màng cô có thể nghe thấy tiếng đánh nhau, từng quyền đánh vào thịt, giận không thể át.
Nặc Nặc thấy ánh mát của anh lạnh xuống, quả thật như muốn đóng băng 10 dặm.
Đáng sợ nhất chính là lúc trước cô còn nói sẽ cắm sừng Cừu Lệ, quả thực là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Tên bệnh tâm thần tới gần cô, giọng nói áp lực: "Em cũng biết đau?"
Vốn dĩ hôn lễ long trọng nay đã thành tang lễ của Tống Nặc Nặc và Bách Diệp rồi.
Bởi vì vừa rồi anh quá thô lỗ nên cô chật vật ngồi dựa vào tường. Váy cưới che lại đùi, cẳng chân mảnh khảnh lại lộ ra bên ngoài.
Vốn dĩ Nặc Nặc đã không muốn nhịn, cô nhớ tới lúc mình vẫn còn ý thức thì đã muốn g**t ch*t Cừu Lệ. Bởi vậy anh vừa dựa gần vào, cô liền vung tay lên tát.
Không, là do anh quá xấu xa.
Huống chi lúc này cô không có thần trí. Thậm chí cô còn chẳng biết người đàn ông trước mặt là ai, cô chỉ biết mình rất khó chịu, khó chịu đến nỗi chỉ muốn c·h·ế·t đi.
"Em còn nhận ra tôi là ai không?"
Sau nửa đêm Nặc Nặc mới lấy lại ý thức, lúc mới đầu cô còn ngây ngốc chớp mắt. Sau đó cô mới nhận ra Cừu Lệ.
Tóc đen của cô xõa tung, có vài sợi dừng trên đầu vai.
Khiến người ta có loại d*c v*ng muốn làm nhục cô, nhưng ánh mắt lại căm hận như muốn g**t ch*t anh.
Hai tai Nặc Nặc chỉ nghe thấy tiếng ù ù.
Váy cưới của cô hơi trễ xuống, ngực phập phồng, eo nhỏ hoàn mỹ, dưới ánh đèn, vai cô trắng nõn như ngọc, trên đó còn lưu lại mấy dấu tay nhợt nhạt. Là ai để lại, chuyện đó đã rõ như ban ngày.
Hôn lễ?
Cô đang nằm quỳ.
Trước một giây cô hít thở không thông, Cừu Lệ bỗng nhiên buông lỏng tay.
Edit: rosie.
Nơi đó bị mảnh chai rượu cứa qua bị thương, anh cũng không băng bó cho cô mà chỉ ngồi đó lạnh mặt, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô.
"Em thà lên giường với người khác chứ cũng không muốn gả cho tôi. Tống Nặc Nặc, em làm tốt lắm."
Đến nay Cừu Lệ vẫn còn nhớ những lời cô từng nói, cô nói cho dù anh có cưới cô, thì cô cũng có thể cắm sừng anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.