Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Chương 137

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137


Cũng có một nhóm người như thế, bọn họ sẽ không trả giá, đi chợ mua quần áo sẽ bị hô giá, rõ ràng cùng là quần áo, người khác chỉ cần mười đồng là có thể mua được, bọn họ lại tốn hai mươi đồng thậm chí là giá cao hơn. Bọn họ thà đến tiệm quần áo có giá công khai mua quần áo, mặc dù là biết bị c.h.é.m đó, nhưng vừa nghĩ tới cũng giống giá tiền với người khác thì trong lòng lại cân bằng.

"Vậy thì ba mươi, ba mươi tôi muốn một phần bốn."

"Xin lỗi, chỗ tôi giá công khai, không trả giá, nếu có thể hội viên thì có thể bớt cho cô." Ở phương diện này Thư Nhan rất cố chấp, không trả giá là thật sự không trả giá, mặc dù sẽ mất một phần khách hàng, nhưng trong vô hình sẽ đề cao đẳng cấp, khiến người ta cảm thấy là một cửa hàng tốt, có cảm giác thời thượng.

Thư Nhan nhìn khách hàng trong tiệm, nói với Trương Hoa Tú một tiếng, đi đến một cửa hàng bên cạnh ngồi xuống: "Có chuyện gì vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc mới bắt đầu làm nội y chỉ là nước thử, thật ra lão Trương không tới, cô tìm tổng giám đốc Hà hợp tác. Thật ra hợp tác với tổng giám đốc Hà có thể sẽ thuận lợi hơn, dù sao ông ta cũng đã có khách, nhưng lúc chia chắc chắn không thể chia năm năm được. Thư Nhan có thể lấy được hai phần coi như không tệ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Làm người thì phải trung thực thành thật, đây chính là đạo lý mà ba ông ấy đã dạy từ khi ông ấy còn nhỏ. Chính bởi vì nguyên nhân ông ấy là người có phẩm chất tốt mà những công nhân trong nhà máy mới có thể ở lại không bỏ đi khi ông ấy rơi vào cảnh khó khăn nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tôi... tôi muốn suy nghĩ trước đã." Lão Trương nhất thời không ra quyết định được.

Chương 137: Chương 137

Người phụ nữ đi ra ngoài, còn tưởng rằng Thư Nhan sẽ gọi cô ta lại, kết quả Thư Nhan thật sự để cô ta rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông Trương đi tới đi lui ở phân xưởng, thật ra ông ấy có thể không hỏi Thư Nhan mà chỉ cần làm rồi bán thẳng cho Thư Nhan. Dù sao những thứ này cũng không có gì gọi là độc quyền cả nhưng tính cách của ông ấy không cho phép ông ấy làm như vậy.

Hơn nữa tổng giám đốc Hà là người thế nào? Nhìn thì cởi mở, thật ra rất xảo trá, không bằng lão Trương coi trọng danh dự, Thư Nhan dám chắc nếu đặt may mẫu này ở xưởng lão Hà, lão Hà sẽ sớm giấu mình bán ra ngoài, không hề giống lão Trương còn biết hỏi cô có đồng ý không.

Người phụ nữ vứt quần áo thở phì phò rời đi: "Quên đi, thật đúng là không biết buôn bán."

"Tôi sẽ giao toàn quyền nội y mẫu này cho ông đại lý, tôi ra vật tư, ông xuất xưởng cùng nhân công, sau khi khấu trừ chi phí chúng ta chia năm năm, ông cảm thấy thế nào?" Thư Nhan dựa người về phía sau, đợi lão Trương trả lời.

"Ngại quá, chỗ của tôi thật sự không trả giá." Thư Nhan mỉm cười, việc này phải làm tới cùng, có thể giảm nhưng không thể bớt.

"Có ý gì?" Lão Trương căng thẳng nhìn Thư Nhan.

"Bà chủ, tôi giới thiệu cho bạn bè tới, có thể tính rẻ chút không?" Người phụ nữ cầm quần áo mùa thu yêu thích không buôn: "Lấy rẻ một chút, hai mươi lăm thì tôi lấy một phần bốn."

"Ông có đủ tài chính chưa?" Thư Nhan hỏi thẳng.

"Bà chủ Thư, đây là quần áo mùa thu đợt này." Lão Trương giao hàng tới, cầm tiền không lập tức đi ngay giống lúc trước, xoa xoa hai tay, có hơi xấu hổ nó: "Bà chủ Thư, hôm nay có chút việc muốn nói với cô, không biết khi nào cô rảnh?"

"Là quần áo mùa thu này này, có thể để xưởng của tôi làm không?" Trước đó lão Trương cảm thấy Thư Nhan làm quần áo mùa thu này chắc chắn lỗ vốn, kết quả gần đây mỗi ngày Thư Nhan đều đặt một trăm đến hai trăm, lần này thì càng trực tiếp hơn lên hẳn năm trăm, đủ thấy làm ăn phát đạt, ông ta nhanh chóng nghiên cứu, loại quần áo mùa thu này thật sự rất hợp tâm ý với các cô trái trẻ tuổi, để xinh đẹp, thời trang phan thời tiết là bình thường, huống chi vì quần áo mùa thu làm khá bó người, tính giữ ấm cũng không tệ.

"Tôi có thể không bán cho khách ở Nam Thành, tôi có thể bán ở tỉnh ngoài, đối với cô hẳn không có ảnh hưởng gì nhỉ." Lão Trương thấy Thư Nhan không lên tiếng, nhanh chóng nói.

Rất nhiều khách cũ không khỏi cười ra tiếng, bọn họ thấy qua mấy lần rồi, mấu chốt ở chỗ này thật sự không bán phá giá, trong nháy mắt cảm thấy mình mua quần áo ở đây đã đề cao cấp bậc của mình rồi.

Lão Trương im lặng một lát: "Tôi đã nghĩ rồi, tôi sẽ thế chấp căn nhà vay ngân hàng, nếu không đánh cược một lần, xưởng của tôi sẽ thật sự đóng cửa." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hay là chúng ta hợp tác đi." Thư Nhan đột nhiên nói.

TBC

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137