Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 189: Chương 189

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 189: Chương 189


"Nói cái gì thế, một mình chị thì thu dọn tới khi nào." Lâm Tuệ vén tay áo lên bắt đầu thu dọn bát.

Đối mặt với một đống lớn trong phòng Thư Nhan nói: "Mọi người đều đã bận bịu rồi, những thứ còn lại cứ để tôi từ từ thu dọn."

Lúc ấy anh ta bị trọng thương ở chiến trường nên đã mất một chân, hiện tại anh ta đang làm công việc văn chức trong công ty đồng thời cũng là cổ đông nhỏ trong công ty.

TBC

Đội nhỏ kia của bọn họ đã bị c.h.ế.t hai người, hai người bị thương nặng, người duy nhất bảo toàn được tay chân cũng chỉ có một mình anh.

Hai đứa nhỏ cũng rất ngoan cũng ở bên cạnh giúp đỡ những việc trong khả năng cho phép. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dọn dẹp gần hai tiếng đồng hồ thì nhà cửa cũng đã sạch sẽ ngăn nắp trở lại. Việc trong công ty còn có không ít nên Hồ Thuỵ Tuyết lập tức rửa sạch tay rồi đi trước, Lâm Tuệ còn muốn cùng Thư Nhan dọn đồ của mình về.

"Còn có thể là giả sao? Nếu không làm sao tôi dám mời anh ấy đến nhà ăn cơm được."

Lúc đi đến nơi mới biết, hai chiến hữu này của anh đều bị sắp xếp đến ở trong sở quan để chờ c·h·ế·t.

"Lão đại uống chút rượu thì có làm sao?" Với cái tửu lượng của lão đại thì có năm cân rượu trắng cũng không làm lão đại gục ngã được." Một người đàn ông khác cũng cười hì hì không ra bộ dáng gì.

Chiếc xe con được dừng lại trước cửa một tòa cao ốc, Phương Trạch Vũ đi đầu bước vào tầng 4F, thang máy mở ra chỉ thấy trên tường có viết một chữ in hoa cực lớn Công ty vệ sĩ Hoà An.

Phương Trạch Vũ đảo mắt liếc nhìn bọn họ một cái, hai người đang cười hì hì lập tức thu hồi gương mặt tươi cười kia rồi lại làm ra vẻ mặt nghiêm túc.

Chương 189: Chương 189 (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lão đại, anh uống rượu sao?" Vừa mới vào cửa, một người đàn ông mặc đồng phục vệ sĩ ở bên cạnh cợt nhả hỏi.

Một số chiến hữu quen biết được tạo điều kiện tốt hơn một chút thì được phân đến nhà máy.

Phần lớn những nhà máy kia có hiệu quả và lợi ích không tốt, tiền lương cơ bản cũng không nhiều, thậm chí còn có không ít người đến cả công việc cũng không có, phần lớn là đi làm vệ sĩ và bảo vệ cửa cho người ta, còn có một số người trực tiếp đi tới công trường làm công. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồ Thuỵ Tuyết không thích rửa bát nên giúp đỡ thu dọn bàn ghế và quét rác trên mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thật ra tôi còn nghe bóng gió về chuyện năm đó, nửa đêm những người đấy còn đi tìm ba mẹ anh ấy để ba mẹ anh ấy đi ra bên ngoài nói này nọ làm hỏng thanh danh của anh ấy, để có thể chứng thực việc Phương Trạch Vũ là lưu manh và ngộ sát."

Không có hai đứa nhỏ thì động tác của ba người lớn lại càng nhanh nhẹn hơn, Lâm Tuệ vừa thu dọn vừa không nhịn được hỏi: "Phương Trạch Vũ thật sự cứu chị sao?"

Động tác rửa tay của Thư Nhan chậm hơn một chút: "Là vì căn nhà kia sao."

"Sáng nay gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

"Báo cáo, có mấy công ty gọi điện lại đây muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng thuê, có một số tài liệu cần anh ký tên." Người nói chuyện tên là Mao Vệ Bình một người anh em cùng nhau vào sinh ra tử với Phương Trạch Vũ.

"Một chút, đi về công ty thôi."

"Lão đại, anh uống rượu sao?"

Lúc trước sau khi Phương Trạch Vũ ra tù, trong lúc nhất thời vẫn còn có chút mờ mịt nên bèn đi tìm một vài chiến hữu của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thư Nhan liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi đuổi mấy đứa nhỏ đi về phòng: "Bài tập hè về nhà còn chưa làm mấy đứa mau chóng về phòng đi."

Anh đi vòng mấy vòng, ở một chỗ tương đối hẻo lánh có một chiếc xe đang dừng lại ở đó, Phương Trạch Vũ đi thẳng lên xe ngồi vào ghế lái phụ.

"Không phải, là căn nhà của ông bà nội Phương Trạch Vũ, hai vợ chồng già muốn để lại cho cháu nội. Mẹ kế của anh ấy rất không vui, nghe nói sau khi Phương Trạch Vũ trở về là đã dời hộ khẩu đi ngay, có người còn nói hộ khẩu do bà cụ đứng tên cũng có người nói là tự anh ta lập hộ khẩu, dù sao lời đồn cũng rất nhiều. Nhưng mà thật ra Phương Trạch Vũ là một người rất giỏi, vừa mới mười tám tuổi đã để cho ông nội sang tên nhà cho mình rồi, ngay đến cả ba và mẹ kế của anh ấy cũng không biết, chờ đến khi anh ấy dời hộ khẩu ra ngoài mới biết được. Ba và mẹ của anh ấy tìm người tới phá cửa đã bị anh ấy gọi thẳng báo công an, chị nói xem có tàn nhẫn hay không?" Lâm Tuệ hứng thú bừng bừng nói.

"Đến lượt tôi thì tôi cũng sẽ báo công an." Dựa vào cái gì mà lấy ơn báo oán, cũng đâu phải có bệnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 189: Chương 189