Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 313: Chương 313

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 313: Chương 313


Chồng cô ấy thử tính toán sổ sách, bây giờ tổng tài sản của Nhan Tuyết rơi vào khoảng ba trăm triệu tệ, cho dù là Thư Nhan chỉ có một nữa thì cô ấy cũng là một tỷ phú, là tỉ phú đấy? Ở thời đại Vạn Nguyên Hộ đã là tài giỏi thì tỉ phú là khái niệm gì?* (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vẫn còn được, nhưng toàn bộ tiền đều ở trong công ty, còn như thật sự nói về tiền mặt thì có khả năng là không bằng chị." Thư Nhan nữa đùa nữa thật. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đẹp." Phương Trạch Vũ ngẩn ngơ nói.

Chỉ có thể nói là gu thẩm mỹ của hai người khác nhau, người ở thời đại này tương đối đều thích đẩy đà một chút, nhìn vào có sự may mắn, thời đại của Thư Nhan chú ý đến người đẹp mảnh khảnh, đương nhiên gầy quá cũng không đẹp, vì vậy bây giờ Thư Nhan cũng không còn giảm cân nữa, chủ yếu là tạo hình thích hợp.

Chương 313: Chương 313

*Vạn Nguyên Hộ: là vào những năm 1970 những gia đình có thu nhập hàng năm khoảng mười ngàn tệ được cho là một số tiền lớn rồi.

"Anh đừng ăn no quá." Thư Nhan bưng một cái chén nhỏ bên trong còn vài miếng cơm.

"Đừng nhắc nữa, việc ở công ty quá là nhiều, mấy ngày nay còn phải đi công tác, chị càng không gặp được tôi đâu." Hồ Thụy Tuyết đưa Hạ Nhu ra nước ngoài tham gia cuộc thi, những việc linh tinh của công ty lại dồn lên hết cho cô.

Phương Trạch Vũ chau mày, chút thức ăn này còn không đủ cho anh ấy ăn hai miếng.

"Thư Nhan, đến nhà tôi ngồi chơi đi." Thời gian này bận rộn suốt nên thật sự đã lâu rồi không cùng nói chuyện với Lâm Tuệ, bảo cô ấy đợi một lát, Thư Nhan về nhà cắt một dĩa trái cây bưng sang.

"Em đã gầy đi nhiều rồi, không cần giảm cân nữa đâu." Thật sự anh ấy cảm thấy bây giờ Thư Nhan quá gầy rồi vẫn cứ là phúc hậu một chút thì tốt hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiên Bảo cũng rất thích ôm lấy ngựa đá điêu khắc không nỡ rời tay.

"Em không ăn nữa." Bây giờ Thư Nhan không ăn thịt heo và quá nhiều cơm trắng vào buổi tối, cô ấy chỉ ăn một ít đồ chay, và cũng ăn một ít hải sản, thì đã no gần như tám mươi phần trăm rồi, có thể dưỡng sinh lại có thể gìn giữ vóc dáng và đối với làn da cũng rất tốt.

"Em cũng rất thích." Hôm nay Thư Nhan buộc tóc đuôi ngựa, cầm lấy một đóa hoa giả đeo vào bên tai: "Đẹp không?"

"Không thể nào chứ, em ăn ít như vậy ư? Ăn nhiều thêm một chút đi."

"Mọi người thích là được rồi." Tặng được quà có thể làm cho bọn trẻ yêu thích nên Phương Trạch Vũ khá hào hứng.

Thanh Thanh không còn bài xích nữa, có thể là có chút ngượng ngùng nên không tương tác nhiều như vậy với Phương Trạch Vũ.

Ăn cơm xong Phương Trạch Vũ mang quà từ Seoul ra, ngoài một vài đồ ăn thì còn về rất nhiều hoa giả cho Thư Nhan và Thanh Thanh, từng đóa hoa giả sống động như thật rất đẹp, của Thiên Bảo là một con ngựa điêu khắc bằng đá, cũng sống động như thật. (đọc tại Qidian-VP.com)

TBC

"Không có, em thật sự no rồi, duy trì vóc dáng là một phần, chủ yếu là dưỡng sinh, ông bà ta đã nói rồi, ăn vừa đủ no thì sống lâu trăm tuổi." Thư Nhan cười nói.

Phương Trạch Vũ cũng nghe qua điều này rồi, nhưng người có thể làm được thật sự rất ít, Thư Nhan có thể kiên trì được thì rõ ràng cô ấy rất có nghị lực.

Bữa tối rất thịnh soạn, cái gì cũng có gà vịt, cá tôm hùm, cua, tay nghề của bác cả rất giỏi, Phương Trạch Vũ cũng vô cùng tán thưởng, ăn hai bát cơm lớn, một phần ba thức ăn đều vào trong bụng anh ấy.

Tóm lại Lâm Tuệ vô cùng khâm phục Thư Nhan, nói ly hôn là ly hôn, nói lập nghiệp là lập nghiệp, bảo yêu đương là yêu đương, cuộc sống thật sự rất sinh động.

"Cám ơn chú Phương." Thanh Thanh nhìn thấy những bông hoa giả trong hộp rất vui. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuyến du lịch đến thảo nguyên lần trước thật sự đã rất giúp ích, bây giờ bọn trẻ rất thân thiết với Phương Trạch Vũ, đặc biệt là Thiên Bảo, một ngày không thấy Phương Trạch Vũ đâu đều sẽ hỏi tại sao chú Phương không đến.

Thư Nhan liếc ngang nhìn anh: "Đồ ngốc."

"Không phải, A Vũ mới đi công tác về, tôi bảo anh ấy ăn tối ở đây, chị đi mua thức ăn sao?" Thư Nhan nói chuyện rất phóng khoáng.

"Dạo gần đây chị đang làm gì vậy? Đi sớm về khuya không cách nào thấy được cả bóng dáng." Lâm Tuệ cũng bưng ra rất nhiều đồ ăn vặt.

"Không phải, trong nhà hết xì dầu rồi nên tôi đi mua xì dầu." Sau đó đột nhiên chẳng còn lời gì có thể nói nữa.

Thư Nhan tiễn Phương Trạch Vũ ra đến cửa thang máy vừa quay về nhà chuẩn bị mở cửa thì nghe Lâm Tuệ gọi cô ấy lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 313: Chương 313