Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 340: Chương 340
Bà cụ đến răng cũng đã rụng, không ăn được mấy, chỉ là nhìn trúng tấm lòng của Thư Nhan.
"Ba, hôm nay con lấy được một bông hoa nhỏ." Thiên Bảo đưa bông hoa nhỏ cho Phương Trạch Vũ xem.
Nói là không cho hỗ trợ, nhưng rửa rau nhặt rau, đều bị Phương Trạch Vũ làm hết, cứ như vậy tốc độ Thư Nhan cũng nhanh hơn rất nhiều.
Mọi người ngồi một chỗ cùng nhau, Thư Nhan cầm ly lên: "Chúng ta cùng nhau chạm ly một cái, chúc chú Phương sinh nhật vui vẻ."
Đồng hồ đôi, không phải sao, Phương Trạch Vũ xoa xoa đồng hồ trên cổ tay cười ngây ngô.
"Cảm ơn." Phương Trạch Vũ cực kì cảm động.
" Thì ra là chị, em còn tưởng rằng chị đã quên số điện thoại của em rồi, lâu như vậy mới gọi cho em."
"Xin chào, là... Thư Nhan sao?"
Ăn bữa tối vô cùng náo nhiệt xong, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ cùng nhau thu dọn nhà ăn và phòng bếp, thỉnh thoảng Phương Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn Thư Nhan một cái, trong lòng mềm ra.
"Bởi vì con rất nghe lời, những bạn khác đều nói chuyện, chỉ có con ngoan ngoãn nghe lời không nói gì, cô giáo liền tặng bông hoa nhỏ cho con, chỉ có ba người có, con là một người trong đó." Thiên Bảo cực kì kiêu ngạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Làm sao em biết?" Anh không nói cho bất cứ ai ngày sinh nhật của mình, hôm nay chỉ là muốn ăn với Thư Nhan bữa cơm, cũng không tính nói gì.
Đưa đám Thư Nhan về nhà, Phương Trạch Vũ nhanh chóng về nhà mở quà Thư Nhan tặng ra, vừa mở ra thấy, là một chiếc đồng hồ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay, Thư Nhan nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
TBC
Cơm sắp xong, Thư Nhan đi gọi bà nội ở bên cạnh qua ăn cùng nhau.
"Nhìn cái gì vậy?" Thư Nhan lườm anh.
Phương Trạch Vũ không nhịn được nhớ tới lúc sinh nhật trước đây, mẹ sẽ làm một cái trứng ốp, lại làm thêm một bát mì cán, là lúc anh ăn ngon nhất trong năm, kí ức mùi vị lúc này vẫn còn mới mẻ, sau khi đến Nam Thành chính là bà nội làm sinh nhật cho anh, từ sau khi ông nội bà nội qua đời, cuối cùng không ai nhớ rõ sinh nhật của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bà lớn tuổi rồi, ăn sớm ngủ sớm, nên không tham gia với mấy đứa nữa, mau trở về đi, cả nhà ăn vui vẻ." Bà cụ cười cười đuổi Phương Trạch Vũ về.
Nghe được âm thanh đó, Thư Nhan có chút bất ngờ, nửa ngày mới nghe ra là chị gái lúc trước ở Hàng Thành đã giúp đỡ cô.
"Bà qua ăn cùng chút đi, cả nhà ngồi cùng một chỗ hòa thuận mĩ mãn." Thư Nhan thật thà nói.
Thư Nhan lườm anh: "Lần trước lúc chúng ta đi chơi, em nhìn thấy chứng minh thư, trước kia không xác định anh sinh nhật ngày này, ngày hôm qua lúc anh gọi điện thoại nói như vậy em liền biết."
Hai đứa nhỏ về tới, Thanh Thanh vẫn còn gọi là chú, Thiên Bảo đã gọi ba rồi.
"Thiên Bảo chúng ta càng ngày càng lợi hại, tường trong nhà đã sắp dán đầy bông hoa nhỏ rồi." Thư Nhan bưng đồ ăn ra.
Nếu anh không nhìn lầm, trên tay Thư Nhan đeo một cái khác, đây là đồng hồ đôi. Tuy không biết giá cả cụ thể, vừa thấy là biết cực kỳ đắt. Đương nhiên, với bọn họ, tiền nhiều hơn hay ít đi thật sự không sao cả, quan trọng là... Tâm ý của phần quà này. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Em cũng đón sinh nhật âm lịch." Thư Nhan nở nụ cười một phen: "Mua đồ gì ăn vậy, em đi làm."
"Chỗ mẹ anh chỉ xem lịch âm, lúc làm hộ khẩu trực tiếp báo lịch âm cho anh, cho nên trên chứng minh thư của anh là sinh nhật lịch âm của anh. Trước kia ở quê, bà ấy sẽ đón sinh nhật với anh."
"Hôm nay sinh nhật của anh, làm cơm cái gì, mau ngồi đấy."
Chương 340: Chương 340
Lúc đó Thư Nhan cùng chị ấy trao đổi số điện thoại, chị gái bảo cửa hàng sẽ di dời, điện thoại còn chưa lắp xong. Thư Nhan để lại số điện thoại của mình cho chị, nói rằng nếu có gì khó khăn thì cứ việc tìm cô, cũng không biết là chị ấy không gặp khó khăn gì hay đã quên mất số của cô mà chưa từng nhận được cuộc gọi nào từ chị.
Thư Nhan khẽ cười một tiếng, lấy từ trong túi ra hộp quà đã chuẩn bị từ sớm đưa cho anh: "Sinh nhật vui vẻ."
Sau lần gặp mặt thứ hai, Thư Nhan đi nhập hàng ở Hàng Thành cũng không gặp lại chị gái kia, sau đó Thư Nhan không tự mình mở cửa hàng, không đi Hàng Thành nên càng không thể gặp được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấy Thư Nhan, bà cụ cực kì cao hứng: "Bà ăn rồi, tối hôm nay mấy đứa cứ ăn sinh nhật cho vui vào, A Vũ đúng là, sinh nhật cũng không nói cho bà biết, nếu không thì bà làm trước cho thằng bé. Mau trở về đi, bà đã ăn rồi."
Ăn được một nửa, Thư Nhan tiến vào phòng bếp nấu mì, một bát một cây: "Tới ăn mì trường thọ, không được cắn đứt nha... !"
"Không cần, để anh làm, anh mời em ăn cơm mà." Phương Trạch Vũ lắc đầu.
Bà cụ kiên quyết không đồng ý, Thư Nhan chỉ có thể trở về bảo Phương Trạch Vũ tới mời.
Khóe miệng Phương Trạch Vũ không nhịn nổi cong lên, nhìn thấy liền nhớ kỹ, đây là có tâm.
"Vì sao cô giáo thưởng cho con?" Phương Trạch Vũ cầm túi sách giúp cậu bé, ôn tồn hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.