Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 356: Chương 356
"Không phải là cậu?" Thư Kiến Dương lại cầm ra một xấp ảnh chụp ném lên trên mặt gã, bên trên là ảnh chụp Thư Kiến Dương với quả phụ kia đi đến bệnh viện, em gái của gã cũng xuất hiện ở trong đó, quả phụ kia vuốt bụng, vẻ mặt rất hạnh phúc: "Người mang thai không phải là em gái của cậu mà là quả phụ này, tôi nói có sai không?"
Chương 356: Chương 356 (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiểu Lệ, hai đứa nhỏ của chúng ta cô không thể mang đi hết được, như thế cô nghĩ người dân ở thị trận nói gì về tôi? Phải để lại một đứa cho tôi." Lữ Khánh Vĩ cứng không được thì đành mềm.
"Được, tôi để Bình An lại cho anh, còn con gái về với tôi." Thư Lệ nhìn chằm chằm Lữ Khánh Vĩ, vừa thấy biểu cảm không muốn lộ ra trên mặt gã lập tức châm biếm: "Tôi chắc chắn không để con gái lại cho anh, ai biết tên s·ú·c sinh nhà anh đến lúc nào đó sẽ bán con gái của tôi đi đây, tôi đã quyết định rồi, hoàn cảnh của tôi cũng đã như thế rồi, nên tôi không muốn tương lai của con gái mình sống như tôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên mặt Lữ Khánh Vĩ lạnh đi, nhìn Thư Lệ há miệng th* d*c, cố gắng nói: "Không phải, em gái của tôi mang thai đến đó tình cờ gặp mặt thôi."
Con gái của Thư Lệ bám sát phía sau của chị ấy, nghe mẹ nói như thế hốc mắt lập tức đỏ ửng lên.
Con bé thật sự rất sợ hãi, nếu mẹ dẫn em trai đi, thì tương lai của con bé phải làm sao đây?
Quả phụ có thể qua lại với người khác, khiến Thư Kiến Dương cảm nhận có rất nhiều dính dáng đến nhà họ tôn, bọn họ có thể mượn chuyện sống c.h.ế.t này hỏi Lữ Khánh Vĩ cần đứa nhỏ này hay không? Có lẽ, không chừng nhà họ Tôn cũng đã biết rồi, nhưng chỉ là đợi thai ổn định mới thể hiện mà thôi.
Thư Lệ xem hai đứa con như mạng sống của mình, nếu có thể bình an đi ra ngoài cùng với con gái mình thì cô cũng không dám để đứa út ở lại.
Bọn họ cũng biết Thư Kiến Dương có mối quan hệ tốt với thị trưởng và đồn trưởng, cho dù họ có báo cáo cũng vô dụng. Trước kia, bọn họ dám đối xử tệ bạc với Thư Lệ cũng vì Thư Kiến Dương không quan tâm đến Thư Lệ, bây giờ Thư Kiến Dương đã ra mặt, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám hô to gọi nhỏ với Thư Lệ nữa.
"Tôi không muốn ở lại nhà họ Tôn, không muốn." Quả phụ vừa nghe lời của Thư Kiến Dương, mặt cũng trắng bệch đi, hy vọng nhìn về Lữ Khánh Vĩ: "Không phải anh nói muốn kết hôn với em sao? Anh ly hôn đi em gả cho anh, trong bụng em có con của anh mà, hai đứa nhỏ trước anh cứ đưa hết cho cô ta đi, anh lấy phụ nữ mình yêu, em sẽ sinh cho anh."
"Dù thế nào, cũng không muốn sao?" Thư Kiến Dương cười như không cười nhìn toàn bộ người nhà của Lữ Khánh Vĩ.
Mặt của Lữ Khánh Vĩ đỏ lên, không thể nói cái gì được nữa: "Mấy thứ này đều là đồ giả, trên hình không phải là em."
Lữ Khánh Vĩ lập tức phản ứng lại, hét lên: "Được, ly hôn là do cô yêu cầu, bây giờ tôi lấy một trong hai đứa nhỏ cũng không quá đáng, mặc kệ cò con gái hay là con trai, tôi chắc chắn sẽ lấy một đứa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhà họ Tôn chính là nhà chồng của quả phụ, cũng có chút thế lực ở trên thị trấn này, chỉ một đứa con sinh bệnh nặng phải nhanh cưới một người vợ, ban đầu muốn chừa lại ít nòi giống nhưng đáng tiếc người kia kết hôn không bao lâu đã c·h·ế·t. Nói tiếp, quả phụ này cũng rất đáng thương, bị ba mẹ bán cho nhà họ Tôn, tuổi còn trẻ đã thủ tiết. Nhưng chuyện đáng thương này cũng không thể trở thành lý do để cô ta cướp chồng của chị ấy được.
"Đúng vậy, hai đứa lấy một đứa nếu không phải con gái, nếu không phải đứa út, thì chúng ta chắc sẽ lấy mỗi người một đứa." Thư Lệ liếc nhìn em gái của Lữ Khánh Vĩ một cái.
Đúng thật là Lữ Khánh Vĩ đã biến sắc, gã biết rõ nếu như nhà họ Tôn biết quả phụ này mang thai, xác định lấy làm của riêng mình, gã có muốn tranh với nhà họ Tôn cũng không được.
Trong ảnh chụp là Lữ Khánh Vĩ với quả phụ kia, tuy không chấn động tinh thần như Diệp Chí Cường nhưng chắc chắn sẽ nổ một trận oanh động trong thị trấn này.
Thư Kiến Dương lấy ra một xấp ảnh chụp ném lên trên bàn, nói: "Nhìn cái này đã rồi gầm tiếp." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lữ Khánh Vĩ để lộ răng nanh màu vàng, cười nói: "Anh Ba, em thật sự tôn trọng anh nhưng đứa nhỏ là của em, trong hai đứa nhỏ em lấy một đứa chắc không quá đáng chứ?"
"Yên tâm đi, mẹ sẽ dẫn con rời đi." Thư Lệ nắm c.h.ặ.t t.a.y của con gái mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không chỉ riêng Lữ Khánh Vĩ có thể nghĩ đến chuyện này, mà nhóm người Thư Nhan cũng đã nghĩ đến rồi, Thư Kiến Dương hừ nhẹ một tiếng, tên này thật sự không biết xấu hổ mà.
TBC
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.