Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 369: Chương 369
"Cô tìm rồi nhưng không có. Cô cũng tới chỗ nó làm nhưng đều không thấy đâu, cô... không phải là xảy ra chuyện gì chứ?" Cô Cả hoang mang lo sợ hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tại sao cô lại đột nhiên muốn rút ra?" Lão Trương biết Thư Nhan bây giờ có tiền, có khi vài ngày đã hơn thu nhập một năm của bọn họ, thế nhưng có ai chê nhiều tiền đâu, lại không cần làm cái gì mà mỗi năm đều có thể chia hoa hồng, không tốt sao?
Vừa về đến nhà thì thấy cô Cả đang ngồi trong phòng khách: "Bây giờ không phải là đang nghỉ sao? Sao cô Cả rảnh rỗi tới đây vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Trạch Vũ nhận điện thoại của Thư Nhan, lập tức cho người hỏi thăm chỗ con gái của cô Cả thường làm thêm, còn mình thì chạy tới nhà Thư Nhan. Nhìn thấy cô Cả, anh rất chuyên nghiệp hỏi thăm họ tên, tuổi tác, chiều cao, đặc điểm bên ngoài của con gái cô Cả.
"Cô có tới trường học của con bé tìm không?" Thư Nhan không ngờ là cô Cả tới tìm con gái của mình.
"Để cô suy nghĩ một lát." cô Cả thật sự hoảng hồn, bây giờ đầu óc đều rối loạn, tay nắm thành nắm đ.ấ.m gõ lên đầu của mình: "Sao lại không nhớ nổi chứ?"
Hai vợ chồng nghe Thư Nhan nói muốn bán cổ phần cho bọn họ thì đưa mắt nhìn nhau.
Hơn nữa bây giờ, cô Cả đang rất nóng lòng, căn bản là không thể nhớ tới chuyện gì khác.
"Đúng rồi, cháu còn không biết con gái của cô tên gì, có ảnh chụp không? Nếu như có thì khả năng dễ dàng hơn một chút." Thư Nhan gõ vào đầu mình, đúng là hồ đồ rồi, những thứ này còn không hỏi mà nhờ người ta đi tìm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô chủ, lúc con gái cô nghỉ đông, nó nói tìm được một công việc có thể nhận tiền lương gấp đôi nên sẽ không trở về, nói là mùng một tết sẽ quay về, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy người đâu. Cô gọi điện thoại đến tiệm trước kia nó làm thêm, họ nói vốn dĩ nó không hề đi làm. Lòng cô không thể ngừng lo lắng, suốt đêm đi xe tới đây." Cô Cả nhìn thấy Thư Nhan thì vội vàng nói.
Tổng cộng hai mươi phần trăn cổ phần vậy mà có thể trị giá năm mươi vạn tệ, Thư Nhan ký thỏa thuận với lão Trương xong mang tiền về nhà.
Chương 369: Chương 369
"Con gái của cô tên là Lý Thục Ngọc, cao một mét sáu mươi tư, hơi gầy, nước da trắng. Ảnh chụp, đúng rồi, chúng ta năm ngoái chụp một tấm hình, cô luôn mang theo người." Cô Cả cuống quít tìm kiếm túi xách, tay run run lấy ảnh chụp đưa cho Thư Nhan: "Tấm hình này là mới chụp năm ngoái, bên này chính là con gái cô. Cô chủ, cháu nhất định phải giúp cô, nếu nó xảy ra chuyện gì thì cô cũng không sống nổi nữa."
TBC (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nơi này của lão Trương lại khác, vốn dĩ lúc trước muốn hợp tác với ông ấy làm một lô quần áo mùa thu kiếm lời, khi bọn họ đủ tài chính quả thực đã cho Thư Nhan một phần cổ phần, là lương tâm của họ, nhưng mà Thư Nhan thật sự không có tinh lực để lo chuyện công xưởng, hết thảy bên trong đều do vợ chồng họ lo liệu, cho nên cô đã nghĩ bán cổ phần cho lão Trương, rút khỏi công xưởng.
"Cô đừng gấp gáp, càng gấp càng loạn. Hít sâu, bình phục một chút tâm tình. Cô yên tâm, ngoại trừ A Vũ, cháu còn nhờ Hồ Thụy Tuyết tìm giúp cô. Đúng rồi, cô báo cảnh sát chưa?" Thư Nhan cũng bị cô Cả làm cho gấp gáp theo.
"Người của A Vũ đã đi tìm, bây giờ cháu sẽ gọi điện thoại cho Hồ Thụy Tuyết, để cô ấy cũng giúp tìm một chút." Thư Nhan cũng chỉ có thể nói cố gắng tìm giúp một tay. Chân mọc ra trên người mình, muốn đi đâu ai cản trở được chứ? Cô cũng không dám đánh cược.
"Cô báo cảnh sát rồi, nhưng bọn họ nói phải nhiều giờ nữa mới được." Cô Cả nghẹn ngào bụm mặt.
"Gian hàng của công ty càng lúc càng lớn, tôi thực sự không có tinh lực để quan tâm đến những thứ khác." Thư Nhan đưa tay ngăn lão Trương nói chuyện, cười nói: "Cũng không phải tôi tặng cho hai người, cứ dựa theo tài sản trong xưởng quy ra cho tôi."
Nhiều năm như vậy, nếu không có con gái chống đỡ cho bà ấy thì bà ấy sớm đã không tiếp tục kiên trì được. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trước tiên đừng gấp, có thể đi làm còn chưa về." Thư Nhan chỉ có thể cố gắng an ủi cô Cả, sau đó gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ, để anh giúp tìm người. Cúp điện thoại, Thư Nhan nhớ tới lời Phương Trạch Vũ nói nên hỏi: "Cô Cả, cô cố gắng suy nghĩ một chút xem con bé còn có thể đi nơi nào, như vậy chúng ta mới dễ dàng tìm kiếm, Nam Thành lớn như vậy, cũng không khác nào mò kim đáy biển."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.