Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12


Thẩm Ấu Dao cười nói: "Ừm, nhớ lời anh nói, đến lúc đó đừng từ tự đánh vào mặt."

Không phải Chu Ngạn Lâm tìm thấy kịch bản cho cô, mà đối phương tự tìm đến cô ấy.

“Rất quan trọng?” Ông Đường híp mắt nói: “Tin rất xấu?”

Ông Đường không thèm để ý: "Không ảnh hưởng cái gì!" ông nhìn chằm chằm cháu trai nói: "Ông mặc kệ có phải là thật hay không, chỉ cần đã đăng ký, thì an phận chút, không được ngoại tình, đã hại người ta rồi, còn muốn hại người khác?"

*Ai chi thâm trách chi thiết: Yêu thương ai tới một mức nhất định sẽ ngày càng quan tâm người đó.

Thẩm Ấu Dao có chút kinh ngạc, ông đã nhìn ra?

Đỗ Trạch Trần khá tình nghĩa: "Ông, cô ấy thật sự là do cháu liên lụy, ông đừng làm khó cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cực kỳ hướng nội, không biết nói chuyện, có gì mà phải nói với cô ấy."

[Trời má, đúng là ghê tởm quá nhỉ?]

[Tôi thấy tính Thẩm Ấu Dao tốt quá, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ đánh cả đạo diễn đoàn làm phim này một trận!]

Có Thẩm Ấu Dao ở đây, có lẽ ông sẽ giữ thể diện cho anh.

Thẩm Ấu Dao rất ngạc nhiên trước sự nhạy bén của ông, vì vậy cô đã tìm thuốc, đưa ngay lập tức.

“Ông ấy thực sự đối xử với cô như vợ tôi à?” Đỗ Trạch Thần cười nói: “Ồ, yêu tôi thì yêu tôi, nhưng cũng hơi hung dữ.”

Đỗ Trạch Thần cười nói: "Ông nói kìa, ông coi Ấu Dao là gì? Như thể sống với cô ấy là hình phạt ấy, ông không biết, cô ấy hiền thục lắm, có thể cưới người như này làm vợ chắc chắn rất may mắn!”

Biết mình sai, Đỗ Trạch Thần bước tới vỗ nhẹ vào lưng ông, nói: "Đừng tức giận, đừng tức giận, cháu đã nói đây là hôn nhân giả, không ảnh hưởng gì cả, không tin ông có thể hỏi Ấu Dao."

Chương 12: Chương 12

Nếu bây giờ anh đến gặp ông, chắc chắn sẽ bị mắng cho đến c·h·ế·t.

Đỗ Trạch Thần muốn nói rằng đây không phải là vợ, nhưng anh cũng hiểu tính khí hung bạo của ông, vì vậy anh tự nhiên ông nói gì nghe đấy.

Chẳng mấy chốc, cô đã phải đi đóng phim. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đi ra khỏi nhà cũ của nhà họ Đường, Thẩm Ấu Dao nhìn Đỗ Trạch Thần vừa thoát được một kiếp, đang rất hưng phấn.

Bà Đỗ nhíu mày: "Ý của con là?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỗ Trạch Thần đã nói với mẹ rồi: "Không phải mẹ biết chuyện Bàng Tuyết Oánh gài bẫy con sao? Khi đó, cô ta cứ nói con ngoại tình, không chịu trách nhiệm. Trong cơn tức giận, con đã kéo Ấu Dao đi đăng ký kết hôn... "

Mà sau lần đối kịch đó, sau khi hai người thân hơn, Thẩm Ấu Dao không còn gò bó nữa, cô sẽ hỏi Đỗ Trạch Thần một số câu hỏi về diễn xuất, dù sao thì anh cũng có tài nguyên hàng đầu, biết nhiều hơn Thẩm Ấu Dao, điều này có lợi cho cô rất nhiều.

"Cháu, ông nên nói cháu như nào mới được?!" Ông nhìn chằm chằm vào Đỗ Trạch Thần: "Cháu có biết rằng ông theo cháu rất mất mặt không? Cháu gái nhà ông Thành vừa từ nước ngoài về, đề cập chuyện kết hôn với ông, ông vừa vỗ ngực đồng ý, cháu lại lộ ra chuyện đã kết hôn. Ông Thành còn nghĩ ông lừa hôn, sắp tuyệt giao với ông rồi!”

"Cút! Ông còn có thể ăn con bé chắc?" Ông Đường dùng gậy đánh anh, cuối cùng đuổi anh đi.

Ông Đường liếc Thẩm Ấu Dao một cái, nói: "Vợ cháu còn ở đây, nói lời khốn nạn gì thế!"

Gặp cô gái tự dưng kết hôn với con trai cũng không hề gây khó dễ, mà lịch sự tiếp đãi: “Con tên là Ấu Dao à? Dì gọi con như vậy có được không?"

[Bây giờ có tiền là có thể làm bất cứ điều gì bản thân muốn, vì muốn ép người ta còn "hy sinh"? Loại người làm đạo diễn đúng là ảo.]

Ông Đường nói: "Đến ngăn kéo đầu tiên bên trái, lấy thuốc qua đây."

Bà Đỗ nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhặt của anh, cũng không ngăn cản, cho dù Đỗ Trạch Thần có quậy phá thế nào thì trong mắt người lớn, đăng ký kết hôn rồi thì đã là vợ chồng, hơn nữa cô bé cũng đã tới, kiểu gì cũng phải gặp mặt.

“Thật đáng tiếc đứa bé nhà họ Thành.” Ông lão Đường thở dài: “Ông thấy con bé không tệ, con nhà gia giáo, tốt nghiệp trường danh giá, nghe nói nó còn giúp ba quản lý công ty, sẽ là một người vợ tốt."

...

Ông Đường cười khẩy: "Nói rồi không cho cháu ly hôn, cả đời cháu phải chung sống cùng Ấu Dao!"

“Mẹ, con đã biết sai rồi, đợi chuyện này qua đi con sẽ lo liệu.” Đỗ Trạch Thần kéo Thẩm Ấu Dao nói: “Ấu Dao, cô còn chưa gặp ông, chúng ta cùng đi!”

Mặc dù Đỗ Trạch Thần luôn sợ mẹ, nhưng thực ra, bà Đỗ, Đường Huyên là một người phụ nữ rất hiền lành, vì sức khỏe vốn không tốt nên tính tình có thêm vài phần khí chất yếu như Tây Tử*, năm mươi tuổi vẫn giữ được vẻ ngây thơ của thiếu nữ, có thể thấy bà được chồng và ba bà rất yêu chiều.

Đỗ Trạch Thần tiếp tục thừa nhận sai lầm của mình: "Vâng, vâng, cháu sai rồi, nhưng chuyện này đã kết thúc, cháu sẽ an phận thủ thường, đợi chuyện này qua đi sẽ giải quyết, ông sắp xếp một buổi xem mắt khác được không? Dựa vào ánh mắt hằn học của ông, nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.”

[Dù sao, tôi anti Bàng Tuyết Oánh cả đời, sau này không tin cô ta một lời!]

“Haizz, chưa thấy sao biết tôi không thể?”Đỗ Trạch Thần ngượng ngùng nói: “Chỉ là xuất thân quá tốt, chưa có cơ hội thể hiện, thật ra tôi rất cứng rắn!

Thấy Thẩm Ấu Dao mãi mới đi ra, anh vội vàng đi tới đón cô, nói: "Cô nói gì với ông, sao lâu như vậy?"

Ông rõ ràng không hề bối rối chút nào, Thẩm Ấu Dao cắn môi, cẩn thận nói: "Là về Đỗ Hoằng Nghị..."

[Tôi thực sự muốn b*p ch*t bản thân của một tuần trước ...]

Cuộc sống chung tốt hơn mong đợi rất nhiều, ngoại trừ chuyện ngày đầu, cả hai ở với nhau rất vui vẻ.

"Chuyện này ông tính sổ với cháu sau, cháu ra ngoài trước, ông muốn nói chuyện cùng Ấu Dao."

“Ai chi thâm trách chi thiết.” Thẩm Ấu Dao nói: “Nói cả đời anh thuận buồm xuôi gió, ông lo sau này anh gặp phải thất bại sẽ suy sụp tinh thần.”

“Con, sao con buông thả như vậy!” Bà Đỗ xoa trán: “Mẹ không quản được con nữa, con lên nói với ông con, để ông dạy dỗ con một bài học!” Bà quay đầu lại, nói với Thẩm Ấu Dao: "Thực xin lỗi, Ấu Dao, Trạch Thần thật sự là bị ba nó cưng chiều, chuyện hôn nhân cũng mang ra làm trò đùa, còn liên luỵ con..."

Thẩm Ấu Dao biết rõ ràng anh đang nói chuyện với ông, nhưng cô vẫn không khỏi đỏ mặt.

“Ồ, thật sao, hai người nói cái gì vậy?” Đỗ Trạch Thần không phát hiện cô có gì không ổn, nguyên nhân chính do Thẩm Ấu Dao không thích nói chuyện, hơn nữa tâm trạng của cô luôn ổn định. (đọc tại Qidian-VP.com)

*Tây Thi, một cô gái tuyệt đẹp, người nước Việt. Vua nước Việt là Câu Tiễn muốn báo thù nước Ngô, đem Tây Thi dâng cho vua Ngô Phù Sai. Phù Sai say mê Tây thi quên việc nước, bị Câu Tiễn tiêu diệt (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thôi nào." Đỗ Trạch Thần nói: "Ông Thành tốt, nhưng chú Thành và những người khác rất hợm hĩnh. Cháu nghe nói cô gái nhà họ Thành rồi, rất giống ba cô ấy, cháu thấy may vì cháu kết hôn rồi, nếu không bị dính tới mới phiền."

“Yên tâm, tuổi của ông có chuyện gì chưa từng trải qua.” Ông Đường chuẩn bị thuốc: “Để bảo vệ mẹ con bọn họ, ông sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện…”

"Không có ai là hoàn hảo cả, nó quá hoàn hảo trước mặt mẹ con họ, chỉ khi ở trước mặt người ngoài mới làm ra vẻ hoàn hảo, nói đi, nói chuyện cháu muốn nói, hoặc chuyện muốn cho ông biết."

Ông Đường cau mày: "Ai dạy cháu nói xấu người khác không tốt sau lưng? Ông và ông Thành kết giao cả đời có thể không biết người khác như thế nào?"

[Đỗ thiếu gia quả nhiên mắng đúng, về sau tuyệt đối sẽ không tùy tiện lên tiếng, phải đợi đương sự nói xong mới nói, nếu không cảm giác bị người khác coi bản thân làm s·ú·n·g đúng là rất ghê tởm!]

Bà Đỗ kêu người hầu bưng trà lên, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Hai đứa đăng ký lúc nào? Trạch Thần không nói gì cho gì biết..."

[Nghe nói chuyện này cũng do Bàng Tuyết Oánh sắp xếp, cô ta cố tình tìm Vương Hạo.]

[Người ác lúc đầu gọi cô ấy là tiu đây rắn độc đâu rồi? Đến xem đi, chị Dao của tôi là bồ tát đấy?]

Đỗ Trạch Thần phát hiện Thẩm Ấu Dao thực sự rất giỏi trong việc chăm sóc người khác, rõ ràng không cảm thấy rằng cô đã làm gì, nhưng ở nhà luôn cảm thấy rất thoải mái.

Nếu nói người mà Đỗ thiếu gia sợ nhất, thì bà Đỗ chỉ xếp thứ hai, còn ông Đường thì xếp thứ nhất, người ta nói đều thân cách đời, nhưng nhà họ Đỗ lại ngược lại, có lẽ do ba Đỗ quá chiều con trai, ngược lại, ông dạy dỗ quá nghiêm khắc, nên ông là người mà Đỗ Trạch Thần sợ nhất sau khi gây rối.

Hai người ở trong phòng làm việc cả tiếng đồng hồ, Đỗ Trạch Thần nhân cơ hội đi vào vài lần, nhưng rất nhanh đã bị đuổi ra ngoài, tò mò cào xé tim gan.

“Nói chuyện anh lúc nhỏ.” Thẩm Ấu Dao nói: “Ông Đường rất yêu anh.”

Thẩm Ấu Dao cười, an ủi Đỗ Trạch Thần: "Không sao đâu, tôi sẽ nói chuyện với ông."

Những lời Đỗ Trạch Thần trách mắng Vương Hạo cuối cùng cũng có cơ sở, hợp lý.

Sau khi Đỗ Trạch Thần đi ra ngoài, ông Đường không hề nóng nảy như trước mặt Đỗ Trạch Thần, mà nói một cách bình tĩnh nhưng mang theo khí chất lạnh lùng: "Cô gái có điều gì muốn nói với ông không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Ấu Dao trợn to hai mắt, ông Đường cười ha ha, ông cụ có thể hiểu được sự che chở của ông cụ với bà, còn cô hiểu rất rõ.

Hôm nay cô đến đây muốn nhắc nhở ông Đường, nhưng khi cô thực sự gặp ông, biết rằng cơ thể ông không tốt như vẻ bề ngoài, khi nhìn thấy ông, cô có chút do dự, không biết có nên nói ra hay không.

Lúc trước Vương Hạo nói xấu Thẩm Ấu Dao, đã tung ra một đoạn video Mao San San bị đánh, Thẩm Ấu Dao bị mọi người trên mạng mắng là tiu đây rắn độc, giờ tình thế đã đảo ngược, video hoàn chỉnh dần dần bị rò rỉ ra ngoài .

"Tuyệt đối không thể..."

“Vâng, vâng.” Đỗ Trạch Thần nói: “Cháu nghe theo ông hết, dù sau cháu còn trẻ, ba mươi tuổi lập gia đình cũng chưa muộn.”

Người trong đoàn phim không hoàn toàn là người của Vương Hạo, ban đầu mọi người đều lạnh lùng nhìn Thẩm Ấu Dao vì coi cô là con giáp thứ mười ba, mọi người vui vẻ nhìn “kẻ xấu hành kẻ xấu”, giờ biết cô vô tội, dù là vì "lòng tốt", hay muốn lôi kéo quan hệ, có người bắt đầu, chuyện Thẩm Ấu Dao bị người trong đoàn phim bài xích dần phơi bày, sự thật dần dần được tiết lộ.

[Rõ ràng rất lợi hại, cô đã nhịn đám ngốc đó, mà chúng còn nói bị hãm hại.]

Ông Đường lại trừng mắt nhìn: “Cháu quản ông, ông cứ muốn nói, ra ngoài đi!"

Thẩm Ấu Dao gật đầu chào hỏi: "Chào dì."

“Thật sự không sao?” Đỗ Trạch Thần xác nhận.

Bây giờ ông ấy đã hơn tám mươi tuổi, vì lúc trẻ chịu không ít khổ, nên giờ đầy bệnh tật, cả người gầy gò, nhưng lúc tức giận vẫn rất có khí thế.

Tổ tiên nhà họ Đường nhiều đời kinh doanh, khi đến tay ông Đường đã một tay gây dựng nên đế chế kinh doanh khổng lồ mang tên tập đoàn Hãn Dương, là một trong những huyền thoại của thời đại. Vì sức khỏe, sau khi sinh, bà Đỗ, Đường Huyên không sinh thêm con, nên cả đời thương đứa con này như báu vật.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12