Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chương 18


Nhưng lần này mọi người đều không chiều anh, Tiếu Minh Chính trực tiếp bế anh lên xe lăn k.ích th.ích điều trị.

Anh thẫn thờ nhìn tin trên điện thoại, rồi bấm vào bằng chứng âm thanh khiến mọi người tin anh ỷ thế h**p người:

Chỉ chăm sóc anh từng bước, như thể tin rằng ngày tháng trôi qua, họ cũng sẽ dần bước ra khỏi bùn nhơ, lại nhìn thấy ánh nắng rực rỡ.

"Cô dũng cảm đấy?" Dương Hiểu Viện đánh giá: "Nghe nói cô ký hợp đồng với Chu Ngạn Lâm? Hay cô cho rằng thái tử họ Đỗ vẫn sẽ bảo vệ cô, cho nên không có gì phải sợ?"

Thời gian là một ngày sau tai nạn, bà ta không chỉ muốn anh không thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mà còn muốn anh không thể sống trong giới khác, không có gì. Còn ba anh, lại hết lòng hỗ trợ...

“Hẹn đấu.” Thẩm Ấu Dao nói.

Người ta nói người tốt nổi giận rất đáng sợ, chuyện lần này mọi người đều thấy.

Khi Đỗ Hoằng Nghị đến, đôi mắt đỏ hoe vì đau buồn khi nhìn thấy con trai mình: "Đừng lo lắng, Tiểu Thần, con phải vui lên, ba nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con."

Thẩm Ấu Dao vội bấm chuông gọi bác sĩ.

Họ không ngăn cản được, cô gái tốt tính này mất bình tĩnh thật sự rất đáng sợ.

Nhưng Đỗ Trạch Trần không quan tâm, hiện tại anh đã nhìn thấu hồng trần, vạn vật hư không, dù xấu cũng không thể đến đâu, anh cho rằng sau khi hoàn toàn từ bỏ hy vọng, ăn rồi đợi c·h·ế·t cũng được.

“Được!” Thẩm Ấu Dao kiên quyết nói: “Nhất định có thể!” Cô nhất định sẽ giúp anh đứng lên!

Những người đặt cược vào Lang Nữ trên khán đài vui mừng, những người đặt cược vào Thẩm Ấu Dao thì chửi bới, mặc dù không có nhiều người đặt cược vào cô.

"Anh không thấy có nhiều người yêu anh như vậy sao? Vì anh mà mẹ anh không thèm chăm sóc cơ thể hẳn hoi. Tiếu Minh Chính mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, ngay cả anh Chu cũng vì bảo vệ anh mà bị ức h**p trong công ty, vì ai? Vì gì? Chúng tôi không mong anh cố gắng chiến đấu, nhưng anh từ bỏ, tạo gánh nặng lên mọi người thì anh xứng với ai?”

Đỗ Trạch Thần và những người khác vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại để ý tay của Thẩm Ấu Dao đang buông thõng một cách bất thường.

Mãi Đỗ Trạch Thần mới biểu hiện chút sức sống, mọi người đều giữ kín tò mò, kiên quyết từ chối đặt thêm câu hỏi.

Thẩm Ấu Dao biết cô không giỏi ăn nói nên cũng không thèm nói nhiều, chỉ chặn cửa lại: “Đỗ Trạch Thần không muốn gặp bà, mời đi ra ngoài.”

Tiếu Minh Chính hết lòng khuyên ngăn, Chu Ngạn Lâm chỉ vào mũi anh, mắng anh một trận cũng không khiến anh thay đổi tâm trạng.

"Thẩm Ấu Dao!"

Đôi mắt của Đỗ Trạch Thần đỏ hoe, anh nghiến răng nói: "Cô ấy thành thạo như vậy, chắc chắn từng đánh rồi."

Kỳ Cao Nghị nói với Đỗ Trạch Thần: "Thần Tử, có thể đứng dậy không? Đứng lên đi, được không? Cô gái đó sắp bị đánh c·h·ế·t rồi."

Khi Thẩm Ấu Dao ném Đỗ Trạch Thần và chiếc xe lăn của anh vào ô tô ở cửa, bị Kỳ Cao Nghị, Phàn Hiểu Phong và Hạ Tuấn Trì, những người đến gặp bạn nhìn thấy, cả ba người họ đồng thời tỏ ra sững sờ.

Nghe vậy, cậu thanh niên liền nói: “Cô ơi, cô chơi lớn quá, cần phải ký một bản hợp đồng sinh tử”.

Hắn cả kinh, hỏi Thẩm Ấu Dao xác nhận: "Thật sự bại liệt sao?"

Cuối cùng, nữ võ sĩ da ngăm đen được bác sĩ khiêng xuống, bạn bè của cô ta vây quanh lo lắng xem tình hình, khi chiếc cáng đi ngang qua họ, Đỗ Trạch Thần nghe rõ ràng bác sĩ nói: “Cánh tay này phế rồi, cột sống cổ cũng lệch, cẩn thận chút, chạm nhẹ liệt cả đời."

Vì vậy, xem ra hai người ngang tài ngang sức, khán giả trên khán đài đều hưng phấn, đây là kẻ yếu thắng kẻ mạnh điển hình. Nhưng ở đây không có quy tắc chính thức của trò chơi, cũng không liên quan gì đến hạng cân nặng yếu tố, mặc kệ bạn có vẻ ngoài phi thường như thế nào, chỉ có người đứng cuối cùng mới là người chiến thắng.

"Niệm Dương đã vào công ty rồi, giờ là trợ lý của chủ tịch, mới làm việc hai ngày, nhưng đã làm rất tốt, ba thằng bé luôn rất hài lòng, nói hai ba con đồng lòng, cắt cả kim loại, cổ đông và đồng sự gặp thằng bé cũng khen ngợi về khả năng của nó."

"Ê, chị cả!"

“Mau đi gọi bác sĩ.” Tiếu Minh Chính cùng Kỳ Cao Nghị chạy lon ton chạy tới.

"Tin truyền nhanh như vậy?" Thẩm Ấu Dao cau mày: "Ai nói là liệt? Chỉ là tạm thời thôi!"

“À, đúng rồi, tôi đến đây chủ yếu là vì đôi chân của cậu.” Thư ký Dương nói: “Giờ chủ tịch Đỗ bận quá, ông Đường mất, phải xử lý quá nhiều việc, bảo tôi tìm một bác sĩ cho cậu."

Cô vội chạy đến phòng vật lý trị liệu, phát hiện Đỗ Trạch Thần lại phản kháng một cách tiêu cực, bác sĩ trị liệu nói rõ ràng anh có phản ứng, mặc dù có thể rất đau nhưng anh có thể đứng lên được, nhưng anh chỉ ngồi yên một chỗ, còn Tiếu Minh Chính không thể kéo anh lên.

"Lang Nữ, xong rồi, Lang Nữ ghét nhất người đẹp, bắt được cô ta nhất định đánh c·h·ế·t."

Thẩm Ấu Dao vừa mới nghỉ ngơi được nửa ngày, khi đến đã nghe nói rằng Đỗ Trạch Thần đã tỉnh lại, vừa nghe tin ông qua đời lại bị kích động nên ngất đi.

Bất lực, đây mới là bất lực chân chính, cô thành công khiến anh cảm nhận được loại đau đớn này.

Chương 18: Chương 18

Dương Hiểu Viện nói đúng, tất cả là do anh quá tuỳ tiện, nếu anh nghe lời anh Chu, kiên nhẫn chờ đợi, không quá bốc đồng hỏi trực tiếp bằng chứng, thì sẽ không xảy ra tai nạn, sẽ không liên luỵ ông và mẹ… Đây là cái giá phải trả cho sự tuỳ tiện!

“Đỗ Trạch Thần!!” Thẩm Ấu Dao chạy tới, làm Tiếu Minh Chính giật mình.

“Thẩm Ấu Dao!” Đỗ Trạch Thần lo lắng: “Cô điên à, cô liên quan gì đến tôi?”

Thẩm Ấu Dao cuối cùng đã tìm thấy chiếc điện thoại di động bị giấu vào một ngày cô đang dọn giường cho anh, cô nhìn vào lịch sử tìm kiếm, suy nghĩ về nguồn gốc của chiếc điện thoại di động, trong lòng cô nổi lên một cơn thịnh nộ.

“Đối thủ của cô ta là ai?"

Thẩm Ấu Dao chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp rời khỏi chỗ, nhưng vừa tiếp đất, cô vẫn cắn răng lăn người, vừa hay thời tránh được một cước của đối phương.

[Bị liệt thì không thể dự tang lễ của ông à, có thể ngồi xe lăn đi, đúng là lang sói bất hiếu.]

Nhưng thử thách có khoảng cách càng lớn, con người càng thích xem.

"Mẹ kiếp, cô gái này gắng lên, lát đừng bị đánh te tua!"

Thẩm Ấu Dao nghe có gì đó không đúng: "Chuyện gì thế? Anh hại c·h·ế·t ông Đường? Ai nói như vậy?"

...

Thẩm Ấu Dao cúi người nhìn thẳng vào mắt Đỗ Trạch Thần, ánh mắt không còn tĩnh lặng như c·h·ế·t mà tràn đầy lo lắng, cô cười nói: "Không phải anh c·h·ế·t lòng rồi à? Sợ gì?” Nói tới đây, cô cười khẩy: “Tiếc là, sợ cũng vô dụng, dù sao anh cũng bất lực."

Từ lúc tai nạn đã gần hai tuần, trên mạng có rất nhiều tin tức về anh, mới nhất có hai tin:

“Không, không phải.” Anh thì thào: “Là tôi hại c·h·ế·t ông, xin lỗi, xin lỗi.” Anh vừa nói vừa sụp đổ.

Thẩm Ấu Dao đột nhiên cười lên, nụ cười của cô như cô gái ôn nhu mềm mại kia, giọng điệu cuối cùng cũng ôn hòa: "Anh có thể tự sát, sao tôi không thể? Chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho bách tính thắp đèn à?”

Sở dĩ cô ta được gọi là Lang Nữ không chỉ vì vẻ ngoài hung dữ mà còn bởi lối đánh xảo quyệt, quỷ quyệt, đối diện với đối thủ có vẻ yếu ớt cũng không hề coi thường mà không ngừng thăm dò.

Vào buổi tối, Đỗ Trạch Thần cuối cùng cũng mở mắt ra, anh thì thầm gọi ông: "Ông, ông con đâu?"

Nếu mất đi đôi chân của mình... suy nghĩ này đè nặng lên anh giống như núi Ngũ Hành.

"Mẹ anh thì sao? Ba anh... Giờ người có thể bảo vệ bà ấy chỉ có anh! Anh muốn thấy mẹ anh giống anh sao?"

Đỗ Trạch Thần không nghe thấy gì, khóc không thành tiếng, sau khi dùng hết sức lực thì ngủ thiếp đi.

Họ ở khá gần, lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng như vậy, ai nấy đều không chịu được, đặc biệt là Đỗ Trạch Thần ngồi trên xe lăn, ánh mắt gần như nhìn ngang với nữ võ sĩ vừa ngã xuống đất, anh thấy khuôn mặt khuôn mặt biến dạng sau khi bị đấm, anh cảm thấy sống mũi của cô ta cũng bị vẹo.

"Đừng như vậy." Hai mắt Thẩm Ấu Dao không khỏi đỏ lên, cô sụt sịt, nắm tay anh nói: "Bác sĩ nói chỉ là tạm thời, anh dưỡng thương trên người trước, rồi hồi phục, chắc chắn sẽ khỏi."

Kỳ Cao Nghị nói: "Tại sao tôi thấy cô gái đó ném Thần Tử đi?"

Cánh cửa nặng trịch mở ra, tiếng người truyền đến, Kỳ Cao Nghị cuối cùng mới hét lên: “Trời đ*, quyền anh dưới lòng đất, Thẩm Ấu Dao rốt cuộc là ai?!"

“Không sao.” Thẩm Ấu Dao cười khẩy: “Nhưng vẫn khiến anh bất lực, không phải à?” Nói xong, cô trực tiếp rời đi với thiếu niên.

Nỗi buồn và sự tuyệt vọng trong đó khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

Tia sáng cuối cùng trong mắt Đỗ Trạch Thần vụt tắt.

Đỗ Trạch Thần lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ba tiếng sau, bác sĩ đi ra thông báo, nguyên nhân là do dây thần kinh cột sống bị chèn ép, anh tạm thời bị liệt, có khả năng hồi phục cao, nhưng thời kỳ hồi phục hoàng kim là nửa tháng, nhưng chân của bệnh nhân có ba vết gãy, ít nhất cần ba tháng để hồi phục, phương pháp điều trị của hai thứ trái ngược nhau, có thể cản trở quá trình hồi phục...

Tiếu Minh Chính đang nhìn vào tiêu đề # Thái tử Đỗ thị bị liệt, có lẽ sẽ không thể kế thừa Đỗ thị#

Sắc mặt của họ bất giác trở nên căng thẳng lên, con nhà quý tộc rất am hiểu cách giải trí, tuy rằng họ chơi rất an phận, nhưng họ nghe nói nhiều, trong lòng đã đoán ra.

Bốn người vội vàng nhìn xung quanh, thật ra rất dễ tìm, dù sao có lẽ rất ít người mặc áo bệnh nhân ngồi xe lăn xem quyền anh, rất nhiều khán giả tạm thời rời mắt khỏi cuộc so tài kịch liệt mà nhìn sang người đàn ông tàn phế này, dành sự kính trọng cho anh.

Chu Ngạn Lâm nói: "Hôm qua, tôi nghe được từ các đồng nghiệp rằng Đỗ Niệm Dương sắp nhận chức vị trí trợ lý cho chủ tịch."

Trả thù? Bây giờ anh là một kẻ vô dụng, ngay cả bản thân cũng không thể tự bảo vệ, không chừng còn liên luỵ mẹ, như bà ta đã nói, anh chỉ cần sống thật không lo nghĩ, dù sao đời người chỉ cần ăn uống mà thôi...

Bác sĩ ở hiện trường đang nối xương tay cho cô, nhân tiện xử lý một số vết thương ngoài da, nhưng cô lại nhìn anh không hề nao núng như thể không hề cảm thấy đau.

Anh bắt đầu bực bội, anh cảm nhận rõ ràng trong lần kích điện buổi sáng, lúc đó chỉ cần anh phối hợp là có thể đứng dậy, nhưng tại sao anh không thử? Tại sao anh lại từ bỏ?!

Dù vậy, không biết Thẩm Ấu Dao có phải cố ý hay không, mà lao lên lùi lại rất đột ngột, bốn người bình thường giật lên giật xuống, chưa kể Đỗ Trạch Thần không tiện di chuyển, chân không có sức.

Thẩm Ấu Dao vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại, nhưng đã quá muộn.

Tiếu Minh Chính và những người khác đều nhìn về phía sân khấu với vẻ mặt căng thẳng.

"Ấu Dao!"

Khi Đỗ Trạch Thần mở mắt ra lần nữa, anh đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng Thẩm Ấu Dao thấy vẻ tuyệt vọng trong đó, trái tim cô run lên, cô cố gắng thuyết phục anh, nhưng không biết phải nói gì, cô ghét bản thân không biết ăn nói .

Kể từ ngày đó, Đỗ Trạch Thần như thu mình trong mai rùa, hầu như không nói một lời nào.

Thẩm Ấu Dao nhận mặt nạ đeo vào cho hai người họ, đẩy anh vào đấu trường. Tiếu Minh Chính và những người khác thấy họ đi, vội vàng trả tiền, đi theo sau...

“Không lẽ cô Thẩm thật coi mình là bà Đỗ?” Dương Hiểu Viện cười nói: “Chủ tịch Đỗ không có thời gian qua đây, bảo tôi tới thăm Tiểu Thần, sao, tôi thăm Tiểu Thần còn cần sự đồng ý của cô?"

“Đã lên top rồi!” Sắc mặt Chu Ngạn Lâm nghiêm túc.

#Ông Đường qua đời, cháu ngoại bị tai nạn không thể tham gia tang lễ#

Anh tưởng mình sẽ đau đớn tột cùng, nhưng có một nỗi đau còn sắc bén hơn, xé nát trái tim anh, khiến anh nếm được vị máu.

Những lời tục tĩu sau lưng lọt vào tai Đỗ Trạch Trần, các đốt ngón tay anh nắm xe lăn tới trắng bệch, lúc này anh còn khó chịu hơn cả khi biết ba mình có một đứa con ngoài giá thú.

Tiếu Minh Chính là đàn ông đàn ang lại đang ngồi ở mép giường lau nước mắt: "Tại sao ông trời lại đối xử với cậu ấy như vậy..."

Ba người cùng Tiếu Minh Chính đi theo, Đỗ Trạch Thần hỏi: "Cô dẫn tôi đi đâu?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì vậy, họ đánh nhau với tinh thần cô sống tôi c·h·ế·t, nắm đấm va nhau, máu tanh bắn tung tóe, đối với những người thích thú chính là chất xúc tác, khi cô gái nhỏ nhắn đá gục cô gái da ngăm đen nằm xuống, đè lên người rồi đấm vào đầu, trên khán đài lập tức vang lên tiếng cổ vũ cùng tiếng mắng chửi long trời lở đất.

Nửa tiếng sau, Thẩm Ấu Dao xuất hiện ở lối ra, so với những nữ võ sĩ không có chút nữ tính nào, thì ngũ quan Thẩm Ấu Dao tinh xảo, hơn nữa dáng người của cô trông rất mảnh khảnh.

"Ồ, đáng thương quá, nếu tôi nói dù thành phế vật cũng có quyền biết chuyện, gì cũng giấu không nói cho cậu thì sao được? Ít nhất nên tới tang lễ của ông cậu, không thể tự đi, trên mạng cũng xem được." Vừa nói, bà ta vừa lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đưa cho Đỗ Trạch Thần: "Muốn biết gì thì cứ lên mạng tra cứu, nếu không thì ngày nào cũng nằm dài, chán lắm."

Bà ta nói "Thái tử họ Đỗ " với giọng châm chọc không gì sánh được.

Đối thủ ở vòng thứ hai vào sân, Đỗ Trạch Thần vẫn không thể tự mình đứng dậy, chỉ có thể nhìn Thẩm Ấu Dao tiếp tục vào vòng trong với một chấn thương nghiêm trọng.

Trong khoảng thời gian này, họ đã tận mắt nhìn thấy tính cách và sự kiên cường của cô gái này, trong lúc Đỗ Trạch Thần gặp chuyện, hầu như tất cả họ đều tức giận, hoảng sợ, suy sụp, chỉ có cô luôn âm thầm bảo vệ Đỗ Trạch Thần, quan tâm đến những khó khăn của anh, không bao giờ gây áp lực cho anh.

Không chỉ Đỗ Trạch Thần, mà Tiếu Minh Chính và những người khác đều thay đổi sắc mặt.

...

Đỗ Trạch Thần không trả lời cô, áp lực của việc mất đi đôi chân khiến anh gần như không thể thở được, sự tự trách về cái c·h·ế·t của ông như một đầm lầy nuốt chửng anh, anh không chỉ hại c·h·ế·t ông, thậm chí còn không được gặp ông lần cuối, không thể tham dự một đám tang...

Cậu thanh niên đã đến bên anh: "Cô ơi, cô cần gì ạ?"

Hạ Tuấn Trì cúi đầu, nhắn tin hỏi về lai lịch của phòng tập quyền anh này.

Kỳ Cao Nghị và những người khác không thể chịu đựng được nữa, người mà họ không biết đã thấy tàn nhẫn, nhưng giờ một người mà họ biết đang ở trên đó, còn vì anh em của họ.

[Đúng là lòng người, bảo anh ta ỷ thế h**p người, quả nhiên ông trời không nhìn được nữa nên tự xử lý.]

Cô dường như không thể đứng vững nữa, từ lúc này, cô rơi vào một vòng luẩn quẩn, vết thương trên người ngày càng nghiêm trọng, hành động không linh hoạt, sát thương gây ra cho đối thủ cũng có hạn, Lang Nữ ngày càng trở nên mạnh hơn, cuộc đua này dường như đã có kết quả.

Nhưng Đỗ Trạch Thần không nghe lọt, anh gầm lên như một con thú bị mắc bẫy, như thể anh muốn hét tất cả nỗi đau ra ngoài. Nhưng không hiện thực, anh chỉ hét chưa đầy một phần mười đã gục xuống vì kiệt sức, che mặt, tiếp tục khóc đến đau lòng.

Bọn họ kinh ngạc nhìn vẻ mặt Thẩm Ấu Dao bình thường đi ngang qua đám vệ sĩ đi tới quầy lễ tân, ra hiệu với nữ nhân lễ tân, sau đó quay người nói với các thiếu gia phía sau: “Một người 200.000 tệ, đặt cược ở đây, nhận một vé để đi vào."

Phàn Hiểu Phong ngồi xổm bên cạnh anh, nói: "Cố lên, Thần Tử, bác sĩ nói cậu có thể cố gắng đứng lên phải không?"

Những tiếng cổ vũ chói tai nổ ra từ khán đài.

Đường Huyên cũng sốc: "Không thể nào, con trai, chân của con không sao, ca phẫu thuật đã thành công." Bà an ủi con trai mình, nhưng giọng nói của bà không khỏi run rẩy. Bà cũng đưa tay ra để chạm vào chân anh, nhưng Đỗ Trạch Thần hoàn toàn không có nhận thức.

Rất dễ dàng, không cần báo thù, không cần đứng lên, không cần nghĩ người đó còn yêu anh không, dù sao mọi người đều muốn anh c·h·ế·t...

Giọng Tiếu Minh Chính có chút run rẩy: "Thẩm Ấu Dao chỉ biết một chút kỹ năng chiến đấu, sức hơi mạnh một chút, có lẽ chưa đánh kiểu này bao giờ đâu nhỉ?”

“Bà tới đây làm gì?” Thẩm Ấu Dao chặn cửa, không cho Dương Hiểu Viện đi vào.

Thẩm Ấu Dao cởi áo ngoài, vẫy tay với một thanh niên cách đó không xa: "Nếu vừa rồi người bị khiêng đi là mẹ anh thì sao? Anh cứ thế bất lực đứng nhìn? Cuối cùng khi bà ấy ngã xuống, thậm chí không có khả năng đỡ bà ấy dậy." (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỳ Cao Nghị và bạn của anh cũng đến, nói chuyện phiếm, cố gắng làm cho anh vui vẻ, nhưng nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của anh, cuối cùng không nhịn được mà vừa ôm anh, vừa chửi vừa khóc.

“Trời đ*, chuyện gì thế này?” Kỳ Cao Nghị mắng trên sân khấu: “Cô ấy cứ như vậy làm sao tiếp tục ván tiếp theo!”

Đó là cái giá phải trả cho sự đảo ngược vừa rồi, cô bị trẹo tay, trật khớp.

Đỗ Trạch Thần khó chịu ngậm miệng, Tiếu Minh Chính ngồi ở ghế phụ lái cẩn thận hỏi Thẩm Ấu Dao: “Chúng tôi đi chung được không?”

Thẩm Ấu Dao cũng cau mày: "Lúc anh ấy mới ra khỏi phòng phẫu thuật là nửa đêm, chỉ có Tiếu Minh Chính, dì Đường và tôi biết chuyện này, không, còn một người nữa, chủ tịch Đỗ!" Đường Huyên đã gọi điện thoại cho Đỗ Hoằng Nghị.

"Gan lớn đấy, cô ta biết quy tắc không? Đừng vì tiền mà gì cũng làm.”

Anh rất mệt, cứ thế đi, Đỗ Trạch Thần nghĩ, đây là quả báo của anh vì anh đã thích làm gì thì làm.

Đỗ Trạch Thần: ...

“Cho bà ta vào.” Giọng nói khàn khàn của Đỗ Trạch Thần đột nhiên vang lên từ phía sau.

Đỗ Trạch Thần nghiến răng, như muốn nuốt chửng cô, sao cô có thể không trân trọng bản thân mình như vậy!

[Người này khi c·h·ế·t mới tốt, khi khỏe mạnh thì hại người tốt, khi bại liệt thì lãng phí tài nguyên của xã hội.]

"Ngực mông chân dài thế này mà sao lên sàn đấu không biết, haiz, cỡ A nhỏ, quản lý tình hình cô ta đi, nếu có khó khăn tôi sẽ giúp..."

...

Thư ký Dương quả nhiên không phụ mong đợi.

Đỗ Trạch Thần sửng sốt, đột nhiên hiểu ra ý định của cô, cô đang dùng thực tế nói với anh rằng họ lo lắng cho anh giống như anh đang lo lắng cho cô bây giờ.

Chiếc xe cuối cùng đã đậu ở một trung tâm mua sắm gần vùng ngoại ô.

Thẩm Ấu Dao gật đầu, bốn người phía sau tiến lên, Tiếu Minh Chính đang giúp Đỗ Trạch Thần cố định xe lăn.

Ông Đường qua đời, sau hai ngày canh giữ quan tài, Đường Huyên không chịu nổi nữa, ngất đi, bà cũng được đưa đến bệnh viện, sau khi tỉnh dậy thì nghe tin con trai đã tỉnh, nên bà cố kéo theo cơ thể ốm yếu xuống ở bên cạnh anh.

Tiếng la hét trên khán đài đã lên đến đỉnh điểm, nhưng Tiếu Minh Chính và những người khác lại toát mồ hôi lạnh.

Tiếu Minh Chính lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Trạch Thần, đừng như vậy..."

Hai người qua lại hơn mười phút, Thẩm Ấu Dao cuối cùng bị đánh trúng ngực ngã xuống, đối phương gần như lập tức bắt lấy sơ hở, nhấc cả người cô lên không trung, trong lúc không có điểm tựa, cô chỉ đành chấp nhận bị ném xuống đất.

Dương Hiểu Viện gần như kiêu ngạo đẩy Thẩm Ấu Dao ra, Thẩm Ấu Dao vẫn còn do dự, nhưng Đỗ Trạch Thần đã nổi giận: "Không nghe thấy tôi bảo ra ngoài sao!"

Thẩm Ấu Dao đã sớm đoán trước anh sẽ già mồm át lẽ phải: "Đúng, bà ấy sẽ không, nhưng tôi thì có."

Như để chứng minh lời nói của anh ấy, Lang Nữ đã tìm ra cách đối phó với Thẩm Ấu Dao, mặc dù Thẩm Ấu Dao nhẹ, nhanh nhẹn, mạnh mẽ, nhưng nhỏ hơn cô ta nửa cái đầu, miễn cô rời xa mặt đất, hiệu quả chiến đấu sẽ giảm mạnh.

Sắc mặt Đỗ Trạch Thần: "Cô muốn làm gì?!"

“Cám ơn anh Chu.” Thẩm Ấu Dao nói: “Nếu do thư ký Dương, chỉ sợ anh không quản được, chuyện này tạm thời gác lại, nếu công ty có bất cứ điều gì, chỉ cần thông báo kịp thời là được."

"Hừ... Đỗ thiếu gia không tham gia được, còn bị bại liệt vào lúc này, đáng thương quá..."

“Này, Ấu Dao, cô định làm gì?!” Tiếu Minh Chính vội vàng đi theo.

Cô sẽ tiếp tục trận đấu tiếp theo với chấn thương như vậy!

Chỉ còn lại hai người họ trong phòng bệnh. Dương Hiểu Viện nhìn anh, cười: "Tôi biết cậu sẽ muốn gặp tôi, dù sao, không ai sẽ nói cho cậu biết sự thật, nói cho cậu chân tướng, ngoại trừ tôi."

Phàn Hiểu Phong nói: "Cô gái đó khoẻ thế?"

Đường Huyên ngất ngay lập tức, còn sau khi Đỗ Trạch Thần tỉnh lại, anh điên cuồng đập vào đôi chân không có tri giác gì của bản thân, Thẩm Ấu Dao ôm anh: "Đừng di chuyển, chân của anh có thể chữa được sau khi lành, đừng buông bỏ!”

Kỳ Cao Nghị lo lắng nói: "Đại ca, dừng đánh, đánh cả buổi chiều sẽ mất mạng đó.”

Cô không quên dáng vẻ Dương Hiểu Viện động tay chân khi Đỗ Trạch Thần xảy ra tai nạn xe hơi, bà ta chắc chắn đã động sát tâm, dù không chế cũng không để anh sống tốt.

"...Vậy có thể kết hôn tạm thời..."

Thẩm Ấu Dao đứng bên cạnh giống như một cô bé.

“Để bà ta vào.” Đỗ Trạch Thần kiên quyết nói: “Cô ra ngoài đi.”

Anh thản nhiên lướt qua những bình luận bên dưới, những người từng nói sẽ luôn yêu thương ủng hộ anh đều để lại những lời lẽ cay độc, chửi bới.

Tuy nhiên, sau hai ngày, bác sĩ nói rằng chân của anh nên có phản ứng, có thể cố gắng đứng dậy, nhưng Đỗ Trạch Thần không hợp tác.

So với sự tức giận của cô, Đỗ Trạch Thần rất bình tĩnh: "Ngay từ đầu tôi đã bất lực, tôi không hối hận."

Cảnh tượng này đã dạy anh rằng bất lực không chỉ đau đớn mà còn là hoàn cảnh đáng sợ.

Thẩm Ấu Dao đưa anh đến sàn đấu của phụ nữ, ở đây có nhiều người nhất, xung quanh đã chật kín người, may mắn thay, Đỗ Trạch Thần tự có chỗ ngồi, không cần chiếm tài nguyên đã có chỗ.

Khi cô biết khi anh tỉnh dậy có thư ký Dương ở bên cạnh, cô định trước khi Đỗ Trạch Thần khôi phục ý thức, cô sẽ ở bên không rời nửa bước.

Đấu trường quyền anh dưới lòng đất đồng nghĩa với máu và bạo lực, họ đã tận mắt chứng kiến​​​​hai trận đấu, Thẩm Ấu Dao bị thương như vậy làm sao có thể tái đấu?!

Đỗ Trạch Thần không nói, quả nhiên anh cần biết sự thật.

Dương Hiểu Viện cuối cùng đã đạt được mục tiêu của mình, kíc.h thí.ch trong tuyệt vọng đã trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà.

Cô gái rung chuông từ nhỏ đã quen với sống c·h·ế·t, thậm chí không hề tức giận, cười nói: “Đây là quy tắc do cô ấy đặt ra, chỉ cần không thua, quy tắc sẽ còn mãi, vị quý ông đó vẫn chưa đứng dậy sao mà."

Cô có mọi lý do để nghi ngờ trong truyện Đỗ Trạch Thần mất một chân, cuối cùng trở nên suy sụp như vậy, nhất định phải có bàn tay của Dương Hiểu Viện trong đó.

"Tôi đã hỏi ý kiến ​​chuyên gia, phần th*n d*** bị thương do chấn thương cột sống gần như vô phương cứu chữa, dù sao dây thần kinh đã đứt... mà còn bị gãy xương, người nói có thể chữa khỏi cũng thật sự đều đang an ủi cậu."

Đỗ Trạch Thần hung dữ nhìn Thẩm Ấu Dao.

[Ông trời có mắt, nếu không thì Tiểu Tuyết Nhi đáng thương quá... Bây giờ đôi cẩu nam nữ không thể nhảy lung tung nữa.]

“Dưỡng thương trước.” Thẩm Ấu Dao nhẹ nhàng nói: “Ông hy vọng anh có thể khỏe mạnh.”

Bởi vì không biết chân tướng, nên trong trái tim cằn cỗi của anh vẫn còn một tia hy vọng le lói, khiến anh vô cùng khó chịu, anh hận bản thân mình, vẫn không muốn tin rằng ba sẽ từ bỏ mình.

Thẩm Ấu Dao nhìn Đỗ Trạch Thần nở một nụ cười dịu dàng, rất giống mẹ của anh Đường Huyên, nói với giọng dịu dàng: "Nghiêm túc trải nghiệm xem thế nào là bất lực thật sự đi."

Chu Ngạn Lâm sửng sốt, anh không ngờ rằng cô gái nhỏ này là người bình tĩnh nhất trong số họ, Tiếu Minh Chính có chút bối rối.

Sau khi kiểm tra, chuyên gia cho biết, việc điều trị rất kịp thời, thời kỳ vàng chưa qua, có thể k.ích thí.ch cột sống cổ phục hồi chức năng ngay lập tức, phục hồi chức năng càng sớm, khả năng hồi phục của anh càng lớn, tuy sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi của xương, nhưng gãy xương có thể đợi thần kinh hồi phục rồi điều trị. Chỉ là cơn đau khi phục hồi sẽ lớn hơn.

Người trong khu mua sắm này không nhiều, nhưng khi đi ngang qua ga ra, họ thấy toàn xe hơi sang trọng, những thiếu gia này hiểu biết rộng, nhưng không biết Thẩm Ấu Dao đưa họ đi đâu.

"Không được rồi, Ấu Dao bị thương rồi!" Tiếu Minh Chính lo lắng nói.

Thẩm Ấu Dao vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên nói: "Đỡ thì không tính, phải tự mình đứng lên mới được!"

Sự tức giận dần dâng lên trong lòng anh nhưng anh vẫn nhớ lời cô vừa nói, buộc mình phải im lặng.

“Con không cảm giác được.” Đỗ Trạch Thần lo lắng vén chăn lên, đưa tay sờ sờ cái chân suýt tàn phế: “Không, tại sao con không cảm giác được?”

Đường Huyên vui mừng khóc, nhưng trái tim của Thẩm Ấu Dao thì chùng xuống. Đây là cuộc đấu tranh cuối cùng của Đỗ Trạch Thần. Nếu Đỗ Hoằng Nghị không thật lòng, anh có thể sẽ bị nghiền nát hoàn toàn ...

“Nhưng mà…” Tiếu Minh Chính lo lắng nói: “Cậu ấy có thể đứng lên trong tình trạng này sao?”

"Họ chưa bao giờ khen cậu như thế này phải không? Chỉ khen cậu rất đẹp trai, tốt số." Dương Hiểu Viện hài lòng nhìn anh đã c·h·ế·t lòng, tiếp tục: “Đúng rồi, cô Thành mà ông giới thiệu cho cậu, nghe nói cậu tàn phế, không muốn tới gặp cậu nữa, ba của Niệm Dương cho rằng nên kết hôn không nên kết thù, nhà họ Thành đúng là không tệ, nên đã để Niệm Dương tiếp xúc.”

Thẩm Ấu Dao nhìn thẳng vào Đỗ Trạch Thần: "Tất cả các trận chiều nay, hoặc cho đến khi anh ấy đứng lên."

Bác sĩ nói rất khéo léo, nhưng biểu đạt rất rõ ràng, có khả năng rất nhỏ là anh có thể bị liệt vĩnh viễn, bị gãy xương không kịp hồi phục, chân rất có khả năng sẽ xảy ra vấn đề...

Nhưng anh không muốn nghĩ, chỉ cười khẩy: "Sao mẹ tôi lại bị đánh? Mẹ đâu tới đây trêu đùa tính mạng mình.”

"Anh có ý kiến ​​gì không? Nếu cần giúp đỡ, đừng khách sáo."

Cậu thanh niên đánh giá cô, mỉm cười nói: "Muốn hẹn mấy trận?"

"Bất lực? Được, để tôi cho anh biết bất lực chân chính là gì." Thẩm Ấu Dao đột nhiên tiến lên, rút ​​máy ra, trước sự kinh ngạc của mọi người, cô bế anh lên xe lăn, đẩy ra ngoài: “Chúng ta kiểm chứng xem anh có hối hận không! "

Anh hối hận rồi! Nếu được làm lại từ đầu, anh sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc.

“Mau tìm xem, Đỗ Trạch Thần đâu?” Hạ Tuấn Trì nói.

Đỗ Trạch Thần đỡ tay của Tiếu Minh Chính và Phàn Hiểu Phong, không khỏi gầm lên: "Con mẹ cô bị điên à, cứ nhất định phải c·h·ế·t mới vui à?”

Trái tim của họ không khỏi nặng trĩu, số phận dường như đã trả đũa sự cố tình phung phí của anh trong nửa đầu cuộc đời, để anh không kịp thở, phải gánh chịu hết đòn này tới đòn khác, dù đứng dậy từ phòng bệnh, mưa gió bên ngoài e không dễ chịu hơn cảm giác…chính là bị người thân phản bội.

Mà Thẩm Ấu Dao luôn luôn rất tốt tính tình, cười khẩy: “Không phải anh bất lực đến cùng sao? Sao lại hỏi làm gì? Cứ ngoan ngoãn làm người vô dụng đi."

Thẩm Ấu Dao kinh ngạc quay đầu lại, thứ nhất do anh mở miệng, thứ hai do anh quyết định như vậy, rõ biết cô không yên lòng.

Một tuần sau, Đỗ Hoằng Nghị không có tin tức gì, mặc kệ Dương Hiểu Viện có ngăn cản hay không, ông ta đã đưa ra lựa chọn: không định chữa trị Đỗ Trạch Thần, cho dù không có khả năng, nhưng một Đỗ Trạch Thần khỏe mạnh vẫn có tính uy h**p hơn Đỗ Trạch Thần bị liệt, để giảm thiểu rủi ro, ông ta đã chọn biến anh thành một người vô dụng.

"Hôm nay là tang lễ của ông Đường, con gái ruột dù thế nào cũng phải tới đó?"

Họ như bị dồn vào chân tường giống như Thẩm Ấu Dao trên sàn đấu, bắt đầu thử ý nghĩ kỳ quái kia.

Hạ Tuấn Trì cũng nói: "Lúc nãy tôi hỏi thăm rồi, cô gái đó là Lang Nữ, ra tay rất tàn nhẫn. Hầu như tất cả những người đánh với cô ta đều bị thương nặng."

Thẩm Ấu Dao nhìn anh đã vô dụng còn hùng hổ, thấy mạch máu của bản thân như có s·ú·n·g đang lên nòng, hận không thể giơ tay đánh anh: “Đừng bao biện, tất cả đều là bởi vì anh yếu đuối sao, cứ phải tới tới lúc bất lực, mặc người khác hại mình mới hối hận?”

"Mẹ." Đỗ Trạch Thần cố gắng nhớ lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, "Mẹ, chân của con đâu? Chân của con..."

Anh nghi ngờ cô ta đã bị đánh cho choáng váng, nên không thể nhận thua, nhưng chỉ cần không nhận thua, người phụ nữ cưỡi trên người cô ta sẽ tiếp tục tấn công cô ta bất kể cô ta có khả năng chiến đấu hay không.

Ngay khi bọn họ sắp tuyệt vọng, trên sân khấu đột nhiên xảy ra biến hóa, Thẩm Ấu Dao lại bị nhấc bổng lên, đột nhiên lộn nhào trên không trung với một tư thế kỳ lạ, hai chân quấn lấy cổ của Lang Nữ, lao xuống đất, rồi nhân lúc đối phương hoa mắt, mất sức, tung một cú đá, đá thẳng cô ta ra khỏi sân khấu ...

Thẩm Ấu Dao thấy anh từ bỏ chính mình, cảm thấy lo lắng. May mắn thay, cuối cùng họ cũng nhận được tin tốt, quản gia cũ của nhà họ Đường, chú Bạch đã liên hệ với một chuyên gia rất mạnh về thần kinh cột sống.

“Đỗ Trạch Thần, đứng lên, đứng lên!” Tiếu Minh Chính kêu to, đưa tay đỡ anh: “Còn kịp, đứng lên!”

Đó là tất cả những gì có trên thế giới, không có gì to tát.

Tiếu Minh Chính nói: "Hà cớ gì, chuyện, chuyện này thật sự rất nguy hiểm." (đọc tại Qidian-VP.com)

#Đỗ thiếu gia tai nạn#

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô gái ít nói này giống như xương sống, luôn có thể gạt đi sự lo lắng trong lòng mọi người.

"Tiểu Thần, Tiểu Thần, mẹ đây." Đường Huyên lập tức nắm tay con trai.

Lang Nữ cuối cùng cũng thăm dò xong, bắt đầu tấn công bằng tất cả sức mạnh. Khả năng của một người có thể giành được danh hiệu trong một đấu trường quyền anh như vậy hẳn không tệ.

Anh biết ý của cô là mẹ anh cũng đang đối mặt với khủng hoảng tương tự, nhưng thực tế không chỉ có mẹ anh, mà còn có cả anh.

“Chắc chắn do họ, họ đã bắt đầu dọn đường cho Đỗ Niệm Dương rồi! Chủ tịch Đỗ không có chút tình cảm nào với Trạch Thần sao?”

Khiến cô gái này tức giận thật sự không dễ chút nào.

Sau khi cô gái trên sân khấu công bố tỷ lệ cược, sẽ bấm chuông, hai võ sĩ bắt đầu đối đầu với nhau.

Thẩm Ấu Dao im lặng, nhưng cô kiên quyết không nhường đường.

Trong đó có một nữ võ sĩ có nước da ngăm đen, cánh tay to, eo tròn, khóe miệng có vết thương trông rất dữ tợn, trong khi đối thủ của cô ta nhỏ hơn cô ta gần một size, nếu trên mặt không có vết thương rất dữ tợn kia, trông cô ta khá xinh đẹp, nhưng những đường cơ bắp cuồn cuộn trên người cô ta nói rõ cho mọi người biết rằng cô ta không phải người tốt.

Vì vậy, anh cần có người tự mình dập tắt hy vọng này, để anh buông bỏ một tia đau khổ cuối cùng, sau đó mới hoàn toàn thanh thản.

Khi Chu Ngạn Lâm biết tin, đến thăm, ánh mắt của anh quét qua đôi chân của Đỗ Trạch Thần trước, sau đó ra hiệu cho hai người ra ngoài.

Thẩm Ấu Dao vẫn không quan tâm đến lòng tự trọng của Đỗ Trạch Thần, chuyển anh ra khỏi xe như một món hàng, dẫn anh vào trong cùng với bốn người đàn ông.

"Không phải con và Bàng Tuyết Oánh đã bàn chuyện kết hôn sao..."

Đỗ Trạch Thần cũng muốn đến đó, nhưng hiện trường đầy người, anh điều khiển xe lăn còn chưa thành thạo, anh không khỏi đập mạnh vào tay cầm, chợt hiểu ra lời cô nói, sau khi cô chịu đựng cuộc đấu sinh tử, ngay cả năng lực chạy đến bên cạnh cô cũng không có... (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Ấu Dao nói: "Cuối cùng chỉ là một tin đồn. Chỉ cần Đỗ Trạch Thần đứng ra, mọi thứ sẽ tự hủy."

Nhiều đòn đánh nặng nề khiến thế giới của anh tràn ngập bóng tối và vô vọng, anh nhận ra rằng điều đau đớn nhất không phải đau thấu tim gan, mà là bất lực ...

Kỳ Cao Nghị nói: "Cô ơi, cô điên rồi sao? Cậu ấy bị liệt, không thể đứng lên bằng ý chí đâu!"

Hợp đồng sinh tử: tự nguyện cạnh tranh, bất luận sống c·h·ế·t.

Giọng nói của Đỗ Hoằng Nghị đã bị thay đổi, nhưng lời nói rất rõ ràng. Đây là cuộc trò chuyện giữa hai ba con vào ngày ba anh đi công tác trở về, bên cạnh ngoài Dương Hiểu Viện thì không có ai khác...

Chỉ trong ba ngày, bà vô cùng hốc hác, khuôn mặt tái nhợt không còn một tia máu.

Hạ Tuấn Trì nói: "Đi theo xem."

Đối thủ của Thẩm Ấu Dao cuối cùng cũng xuất hiện, là một cô gái cao lớn, thân hình vạm vỡ như đàn ông, khi nhìn, ánh sáng hung ác trong mắt dường như như một con sói.

Tiếu Minh Chính có chút suy sụp: "Cô, cô, cô định làm gì?"

Mấy người trên khán đài kinh hãi kêu lên, nhưng Lang Nữ lại bước xuống, lần này Thẩm Ấu Dao không thể né tránh, mà cố hết sức dùng hai tay đỡ lấy, trên trán nổi lên gân xanh, chịu mấy cú đánh mới trốn được.

Đỗ Trạch Trần nhìn chằm chằm Thẩm Ấu Dao, trên mặt đầy mồ hôi, anh đã cố rồi, cố rồi! Nhưng anh không đứng dậy được!

So với việc có thể đứng dậy, gãy xương không có gì đáng nói, mọi người đều rất phấn khích, vốn tưởng rằng sự việc này cuối cùng sẽ khiến Đỗ Trạch Thần vui lên, nhưng không ngờ anh lại từ chối.

Đôi mắt của Đỗ Trạch Thần cuối cùng cũng di chuyển, lúc sau nói: "Được ..."

Sắc mặt anh tái nhợt, nhìn về phía Thẩm Ấu Dao: "Rốt cuộc cô muốn gì?"

Cho đến khi tiến vào thang máy ở một góc rất kín đáo, đến tầng hầm thứ ba, sau khi cửa thang máy mở ra, loáng thoáng có tiếng nói chuyện ầm ĩ truyền đến. Cửa có mấy vệ sĩ cường tráng canh giữ, nhìn qua, dường như mọi người đều có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc bên trong.

Kỳ Cao Nghị, Phàn Hiểu Phong và Tiếu Minh Chính đồng thời ngăn cô lại.

Mọi người sửng sốt, Đường Huyên nói: "Chân của con không sao, chân của con đây."

Đây là đấu trường quyền anh dưới lòng đất, không có trọng tài và quy tắc chính thức, quy tắc duy nhất là đánh gục một bên, không đứng được dậy nữa, hoặc bên kia nhận thua.

“Tôi cần họ yêu tôi à?” Giọng Đỗ Trạch Thần bình tĩnh, lời nói cũng rất ác ý: "Ngoại trừ gia thế còn gì đáng để yêu, giờ tôi không có gì cả, tại sao họ phải yêu tôi?"

#Thái tử Đỗ thị bị liệt, có lẽ sẽ mất quyền thừa kế#

"Cô ấy rất thích Niệm Dương. Dù sao, Niệm Dương không chỉ trẻ tuổi, đẹp trai mà còn tốt nghiệp một trường danh tiếng ở nước ngoài. Hai người họ có rất nhiều điểm chung. Cô Thành còn nói kết hôn không xét môn đăng, mà lấy người mình thích, đã hẹn hò với Niệm Dương một lần..."

Tình yêu thương của người ba dành cho Đỗ Trạch Thần bị ảnh hưởng bởi chiến thắng sắp tới, trở nên ngày càng ít.

Anh đã thành công, hút hy vọng cuối cùng trong lòng anh cuối cùng cũng vụt tắt, bị dập tắt một cách không cam lòng.

[Chỉ tội cho ba Đỗ, ba vợ qua đời, con trai bị tai nạn, vợ ốm đau...]

Tên sàn đấu có một cô gái cầm chuông lắc một lượt, báo hiệu trận đấu bắt đầu, hai võ sĩ gần như tấn công đồng thời.

"Bà Đỗ được khiêng đi thở dưỡng khí rồi..."

Tiếu Minh Chính cũng rất hối hận, anh ấy vừa tranh thủ thời gian đến thăm Đường Huyên đang ở dưới lầu, đã để thư ký Dương lợi dụng sơ hở.

Mọi người gần như quên rằng cô còn là một nữ diễn viên.

“… Giới giải trí thật giả lẫn lộn, những người đó căn bản không biết đúng sai..."

"Tôi bảo vệ bà ấy?" Dường như Đỗ Trạch Thần đã nghe được câu chuyện hài hước nào đó: "Tôi còn không bảo vệ được bản thân mình thì làm sao bảo vệ được bà ấy? Tôi chỉ ngoan ngoãn làm một kẻ vô dụng mới là cách bảo vệ tốt nhất!"

Anh muốn cô bước ra khỏi sân khấu bao nhiêu, họ cũng muốn anh đứng dậy bấy nhiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi sẽ ký.” Thẩm Ấu Dao không chút do dự gật đầu, sau đó nhìn Đỗ Trạch Thần: “Có một số việc muốn trốn cũng không thoát được, trốn thì có thể sống thoải mái?” Nói đến đây, Trước đây đôi mắt trong veo của cô đầy nghiêm nghị, "Được, vậy thử anh xem có thể thoát khỏi tính mạng hay không!"

Ngoại trừ Thẩm Ấu Dao, tất cả mọi người đều vô thức che mắt lại.

Trái tim của Đỗ Trạch Thần như nước tĩnh lặng, anh phát hiện ra mình đã trải qua khổ nạn một lần, đột nhiên có đôi mắt nhìn thấu thế giới, anh có thể nhìn rõ nỗi đau của mẹ, sự thờ ơ của ba, lòng trắc ẩn của bạn bè, sự lo lắng trong mắt Thẩm Ấu Dao.

Đây quả thực là nhược điểm của Thẩm Ấu Dao, cho nên cô cố hết sức tránh đi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của đối phương hiển nhiên rất phong phú, cho nên Thẩm Ấu Dao lại ngã xuống đất, lần này cô trực tiếp phun ra một ngụm máu, có thể thấy đối thủ ra tay rất nặng.

Cuối cùng, cô gái nhỏ nắm lấy một cánh tay của cô ta rồi siết chặt, họ lập tức nghe thấy tiếng gãy tay, nữ võ sĩ da ngăm đen đã mất hết phản ứng cuối cùng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Những tiếng la hét tại hiện trường gần như làm sập mái nhà, những kẻ thua cuộc chửi bới ầm ĩ, đủ loại ngôn ngữ th* t*c khiến mọi người nghẹt thở.

Đường Huyên kéo cơ thể bệnh tật của mình, khóc lớn bên cạnh giường để động viên anh.

Con ngươi của Đỗ Trạch Thần đờ đẫn nhìn quanh, giọng nói thất thường: "Ông được chôn cất à?"

...

Vài người họ vẫn không hiểu dụng ý của Thẩm Ấu Dao, bọn họ chỉ có thể đứng thành một vòng tròn xung quanh Đỗ Trạch Thần để xem thi đấu trên khác đài.

Phía trên là # Đỗ thiếu gia giả kết hôn lừa gạt fan#, # Đỗ thiếu gia ỷ thế h**p người#

Kỳ Cao Nghị cũng nói: "Cô gái, có gì từ từ nói, không cần phải liều mạng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chương 18