Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Chương 73
[Trước kia khi không cần cô ta, mỗi ngày cô ta đều chăm chỉ chạy tới như vậy, sợ đối phương chịu thiệt. Tôi còn tưởng rằng cô ta thật sự lo lắng cho bạn bè của mình. Lúc này đại quân đã ép đến cửa nhà, lửa xém lông mày rồi cô ta nói kéo dài một chút...] (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi yêu cầu xem nội dung của hạng mục bị từ chối một lần nữa, Đỗ Trạch Thần không hề thay đổi sắc mặt đưa ra yêu cầu sa thải giám đốc điều hành.
Bành Khả vui đến mức hận không thể bay lên trời, hai tay cô ấy ôm cổ Hạ Tuấn Trì, cười đến mặt mày cong cong: "Thật ra ngay từ đầu em vẫn luôn thấy rất khó chịu, nhưng em tin tưởng ánh mắt của em. Người đàn ông mà em nhìn trúng sẽ không có phẩm chất như vậy."
[Cũng có một khả năng khác, Hạ Tuấn Trì chỉ giả vờ mà thôi. Nếu chấp nhận chuyện Bành Khả là thế thân, Đỗ Trạch Thần sẽ hận anh ấy, Thẩm Ấu Dao sẽ rời xa anh ấy. Bành Khả tính tình xấu xa có lẽ còn nhằm vào anh ấy nên sau khi cân nhắc nhiều mặt khác nhau, anh ấy làm như vậy mới là lựa chọn có lợi nhất.]
Đỗ Trạch Thần cười mắng: "Tôi đã thành cái dạng này rồi mà cậu còn làm phiền tôi bằng mấy chuyện này."
Sáng sớm xuất hiện trước cửa nhà của một cô gái như thế này, thật sự không thể không nghĩ nhiều.
[Đỗ thiếu gia, cố lên!]
"Mấy ngày nay tôi ở nước ngoài, mới xuống máy bay, ngày mai tôi sẽ đi gặp Khả Khả trước." Giọng nói của Hạ Tuấn Trì không còn dịu dàng như trước mà ẩn chứa sự lạnh lùng hiếm có
Thành Nhụy gật đầu không chút do dự: "Có thể, chẳng qua chuyện bên ta đang đến thời khắc mấu chốt, tôi phải tự mình đi đàm phán. Ngày mốt có được không? Anh kéo dài thời gian thêm một chút."
[Xác nhận ánh mắt, không phải là người tốt.]
Hạ Tuấn Trì mỉm cười, cánh tay siết chặt lại: "Anh tưởng em sẽ hỏi anh rằng em có phải là thế thân không?"
"Có bao nhiêu người?" Thành Nhụy sợ hãi đến mức giọng nói đều thay đổi.
[Tức là mấy ngày nay Hạ Tuấn Trì không có ở đây?]
[Màn hình HD lớn, xác nhận ánh mắt xem thường của bạn bè.]
Tuy rằng so với bạn bè cùng trang lứa, Thành Nhụy xem như có lòng có dạ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa làm đến trình độ không lộ ra biểu cảm gì. Hơn nữa, bởi vì cô ta không lăn lộn trong giới giải trí nên cô ta không biết máy quay có thể giữ lại tất cả chi tiết của một người, để mọi người phân tích nhiều lần.
Thẩm Ấu Dao thấy hơi kinh ngạc: "Em hoàn toàn không nhận ra hoàn cảnh của cô ấy lại khó khăn như vậy..." (đọc tại Qidian-VP.com)
[Thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn, thế nên là giả sao?]
Sau khi Đỗ Trạch Thần nghe được tin tức, anh không chạy tới phòng họp luôn mà gọi điện thoại cho Thành Nhụy trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Ai đến giải thích một chút, trang bị này đang xảy ra chuyện gì?]
"Khả Khả..." Đỗ Trạch Thần trêu chọc anh ấy: "Gọi thân mật như vậy là quyết định chấp nhận theo đuổi cô ấy đấy à?"
[Luôn cảm thấy cô ta không có lòng tốt...]
Tình hình trong tổng bộ của tập đoàn nhà họ Đường một lần nữa trở nên kịch liệt. Sau khi Đỗ Trạch Thần cắt chức của tổng giám đốc Trịnh, từ chối nói chuyện với các cổ đông do Đỗ Hoằng Nghị dẫn đầu, các giám đốc điều hành của tập đoàn nhà họ Đường không những không sợ hãi mà còn bắt đầu đối đầu với anh.
Cô ta không để ý đến bình luận của cư dân mạng, tập đoàn nhà họ Đường chấn động mạnh, bao nhiêu người đều đang ra tay phân chia khối thịt béo này, bây giờ là thời gian cướp đoạt.
Đỗ Trạch Thần ấn rảnh tay.
Nhưng hôm nay Bành Khả vẫn không luyện quyền như trước, cô ấy chọn ra ngoài chạy buổi sáng.
Chẳng qua không ngờ Hạ Tuấn Trì lại ủng hộ Đỗ Trạch Thần, vậy cô ta có nên yên lặng quan sát biến đổi hay không? Dù sao Hạ Tuấn Trì cũng là nhân vật xuất chúng trong giới, rất ít khi phạm sai lầm trong chuyện nhìn người.
Cô ta nói với Đỗ Trạch Thần rằng cô ta bận rộn không phân thân nổi, sau khi buông điện thoại xuống, cô ta vội vội vàng vàng trở về tập đoàn nhà họ Thành.
[Nói không chừng Hạ Tuấn Trì cố ý làm vậy để bảo vệ Thẩm Ấu Dao?]
Bành Khả cười rộ lên, Hạ Tuấn Trì cũng theo đó nở một nụ cười xán lạn với cô ấy, sau đó giang hai tay ra: "Anh đã trở lại."
Đỗ Trạch Thần im lặng, Thẩm Ấu Dao hôn lên trán anh, tuy rằng chỉ ở chung trong hai giờ ngắn ngủi nhưng dự định của anh vẫn luôn đẩy bọn họ đi về phía trước.
Chương 73: Chương 73
Đỗ Trạch Thần đắc ý: "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem tôi là ai!" Sau đó anh nói với Thẩm Ấu Dao: "Trận chiến của chúng ta chính thức sắp bắt đầu, anh giao phía sau lưng anh lại cho em."
Bành Khả chạm vào chán anh ấy, nở một nụ cười chưa từng vui vẻ đến thế.
[Ha ha, thế nên đây chính là người khua môi múa mép sao? Cảm thấy không xử lý được thì tránh sang một bên đừng nhìn nữa.]
Hạ Tuấn Trì không cam lòng yếu thế: "Chuyện của cậu có thể so sánh với chuyện cả đời của tôi? Có bản lĩnh thì cậu đừng cầu xin tôi nữa."
Mọi người đang thất vọng, chỉ thấy Bành Khả sững sờ ở cửa, dường như thợ quay phim biết mọi người tò mò, ống kính theo tầm mắt Bành Khả di chuyển đến người đàn ông cách đó không xa.
[Tôi lại có suy nghĩ này, chúng ta đổi một góc nhìn khác, nếu Bành Khả hận Thẩm Ấu Dao thì... Có phải Đỗ thiếu gia sẽ bốn bề thọ địch không?]
[Anh ấy làm như vậy có dụng ý gì?]
[Run sợ, tưởng tượng chút thôi cũng cảm thấy rất đáng sợ.]
Không ít cổ đông chạy tới cao ốc Thần Hi, hội hợp tự phát với các giám đốc điều hành và đi phòng họp lớn của tập đoàn nhà họ Đường.
Bỗng chốc Bành Khả nhào vào trong ngực anh ấy, cười rộ lên: "Không uổng công em bám dính lấy anh."
Cho đến khi tự mình trải nghiệm thì anh mới biết ông ngoại đã hao phí bao nhiêu tâm tư vì anh. Thẩm Ấu Dao nói lúc ấy ông ngoại cũng vừa mới biết chuyện Đỗ Hoằng Nghị ngoại tình, anh nghĩ đến mấy tháng trước Đường lão tiên sinh còn suy nghĩ trải đường cho anh, cảm thấy rất khổ sở.
Hạ Tuấn Trì cũng không do dự: "Mấy người chị dâu Trì đều gọi như thế, không phải phí lời sao? Ngày mai gặp cô ấy xong tôi sẽ tới tìm cậu, để trống cho tôi chút thời gian rảnh đó."
Suy nghĩ này của Thành Nhụy không kéo dài bao lâu, cô ta thật sự không nghĩ tới giám đốc điều hành tập đoàn nhà họ Đường lại tuyệt tình đến thế.
Hơn nữa, bây giờ đám cư dân mạng đã có thể rèn luyện não bộ thông qua thăng trầm của tập đoàn họ Đường, không dám dùng ác ý để phỏng đoán về âm mưu lớn nhất của cô ta.
Hạ Tuấn Trì không nhịn được cảm thán: "Đường lão tiên sinh thật sự quá có tâm..."
[Đồng cảm, nếu như cô ta trở về thương lượng làm thế nào để hỗ trợ, vì sao không nói cho Đỗ thiếu gia biết?]
Thẩm Ấu Dao nói: "Vậy tiếp theo chúng ta..."
Phòng họp có thể chứa sáu mươi người chưa từng đông đủ như vậy, ngoại trừ người ngồi trên ghế còn có không ít người đứng.
Sau khi tổng giám đốc Trịnh từ chức, cuối cùng Đỗ Trạch Thần cũng nắm được hạng mục Vịnh Tượng Lam trong tay, Thẩm Ấu Dao tới tìm Bành Khả cùng đi đến hiện trường của hạng mục.
[Ô hô, đây gọi là quan tâm bạn bè!]
Bành Khả không hề ngại ngùng, chạy tới ôm anh ấy: "Anh thế này là chấp nhận sự theo đuổi của em sao?"
Không trách mọi người kinh ngạc, Hạ Tuấn Trì ăn mặc rất trang trọng, hiển nhiên là ăn mặc cẩn thận rồi mới qua đây, trong ngực còn ôm theo một đóa hoa hồng lớn.
Hạ Tuấn Trì chủ động ôm cô ấy, áy náy nói: "Thật xin lỗi, anh đến muộn rồi."
[Thật sự gấp muốn c·h·ế·t, Đỗ thiếu gia đáng thương quá đi mất.]
Cô ta thật sự không thể nào hiểu được Bành Khả, vậy mà lại dễ dàng tin tưởng Hạ Tuấn Trì như vậy. Cũng không nghĩ tới cô ấy chỉ là một nhân vật không quan trọng của nhà họ Bành, lúc gây họa nổi giận mới có thể tìm cảm giác tồn tại thì có giá trị để có thể làm cho Hạ Tuấn Trì đối với cô ấy tốt như vậy? Còn không phải là vì Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao sao?
Thẩm Ấu Dao kiên định gật đầu.
Đỗ Trạch Thần ngắt lời cô ta: "Muốn trách tôi thì để sau này nói, việc cấp bách bây giờ là giải quyết những điều trước mắt, cô có thể giúp tôi không?”
Hạ Tuấn Trì cảm nhận được tâm trạng của anh nên nói sang chuyện khác: "Cậu đi nước cờ này không tệ, cổ đông và các giám đốc điều hành của tập đoàn nhà họ Được bị ép tới đường cùng, Thành Nhụy có lẽ cũng phải lộ ra nguyên hình."
Hạ Tuấn Trì dừng một chút rồi nói: "Ngày mai nhớ chờ tôi."
Cư dân mạng vội muốn c·h·ế·t, trước đây Thành Nhụy được nâng cao bao nhiêu thì bây giờ bị chửi thảm bấy nhiêu.
"Có thể lắm, hai ông bà nhà họ Bành cực kỳ trọng nam khinh nữ. Bành Khả vừa sinh ra đã không có mẹ, nếu tính cách của cô ấy không cứng rắn một chút thì chắc không sống nổi trong cái nhà kia. Cũng may nhà ông ngoại cô ấy không kém hơn nhiều nên bọn họ không dám làm gì cô ấy, nhưng nhất định sẽ không cho cô ấy sống tốt." Sau khi biết được Thành Nhụy thuyết phục Bành Khả tham gia chương trình, Đỗ Trạch Thần đã đi tìm hiểu tình hình của nhà họ Bành luôn, có lẽ do anh thấy cô ấy nổi danh trong chương trình, mọi người đều rất thích cô ấy nên lo lắng cô ấy sẽ ra mặt"
[Yêu đương không giấu được, dù sao tôi cũng tin.]
Hạ Tuấn Trì nóng bỏng trong lòng, một người vẫn luôn ổn trọng như anh ấy bỗng nhiên ôm Bành Khả vào trong ngực và xoay một vòng: "Hạ Tuấn Trì anh sao lại may mắn như vậy chứ."
Trong tưởng tượng của cô ta, mười mấy giám đốc điều hành từ chức đã là chuyện trí mạng, gần bốn mươi... Tập đoàn nhà họ Đường không thể cứu nổi nữa rồi.
Mọi người dường như đều đang chờ khoảnh khắc mà anh không thể nhẫn nại được nữa, cậu vừa thốt lời đó ra, giống như thả nước sôi vào chảo dầu, dẫn tới bạo động mạnh mẽ.
[Làm sao bây giờ, dù sao tôi cũng không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào.]
[Nếu đều thành công, Đỗ thiếu gia thật sự sẽ rời vào hoàn cảnh trước sói sau hổ, được đằng này hỏng chỗ khác, không chỗ dung thân.]
Nhưng sau khi cúp điện thoại, Đỗ Trạch Thần không hề luống cuống như mọi người tưởng tượng, anh lắc lư điện thoại di động, nở một nụ cười trào phúng với ống kính, ý tứ không cần nói cũng biết.
[Mẹ ơi, hào môn thật đáng sợ, con bỗng nhiên cảm thấy làm người bình thường cũng rất tốt.]
Thành Nhụy đang chạy bộ buổi sáng, nghe thấy tiếng báo cáo của cấp dưới trong tai nghe, vẻ mặt cô ta suýt chút nữa không chịu nổi.
Đỗ Trạch Thần không kéo dài hai ngày theo lời Thành Nhụy nói mà trực tiếp đứng dậy đi đến văn phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô còn chưa dứt lời thì Hạ Tuấn Trì bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
Nói xong chuyện này, Hạ Tuấn Trì lại nêu lên một số ý kiến về chuyện gần đây của tập đoàn nhà họ Đường: "Bây giờ cậu đẩy bọn họ lên, tự đưa mình vào yếu thế, tôi đoán chắc bọn họ không chờ được bao lâu nữa đâu, cậu chuẩn bị xong hết chưa?"
[Oa, cứ tưởng anh ấy sẽ không xuất hiện, còn tưởng rằng anh không thèm để ý đến cô Bành.]
[Trời ơi, Hạ Tuấn Trì!]
Bành Khả sửng sốt, rõ ràng cô ấy cảm thấy bất ngờ.
Đỗ Trạch Thần nói: "Sao lại gọi là cầu xin, rõ ràng là giúp đỡ lẫn nhau."
[Xác nhận ánh mắt, là người chê người nghèo yêu giàu.] (đọc tại Qidian-VP.com)
Bành Khả luôn tỏ ra mạnh mẽ ngang ngược, lúc này trên mặt cô ấy bỗng nhiên lộ ra một chút tủi thân, cô ấy cố nén sự nghẹn ngào làm ra vẻ thoải mái nói: "Hạ Tuấn Trì, anh nghiêm túc đấy à?"
Nói trắng ra là mất hết mặt mũi, trong mắt Thành Nhụy nhanh chóng hiện lên một tia khinh thường, trên mặt lại khó xử nói: "Dù thế, một hai người tôi còn chống đỡ nổi chứ nhiều người như vậy..." Nói đến đây, cô ta lại không nhịn được tức giận: "Lúc trước rõ ràng tôi đã nhắc nhở anh, anh lại không nghe..."
[Không hiểu, xem xong chương trình này, tôi cảm thấy mình làm một người bình thường rất hạnh phúc.]
Đỗ Trạch Thần tiếp tục nói: "Tôi biết từ trước đến nay cô am hiểu về đàm phán và thuyết phục, cô giúp tôi nghĩ biện pháp đi, tôi và bọn họ có mâu thuẫn gay gắt, chỉ sợ có nói chuyện cũng vô ích"
[Thế nên thật ra anh ấy đã đoán ta Thành Nhụy sẽ không hỗ trợ?]
[Không khoa trương như vậy chứ? Có thể thật sự chỉ là trùng hợp, nếu không cũng quá đáng sợ, âm mưu liên hoàn đan xen này thật sự muốn bức c·h·ế·t Đỗ thiếu gia.]
Đỗ Trạch Thần thở dài một hơi nói: "Xong rồi."
Quả nhiên là một kẻ ngu, bảo sao không biết cách đặt chân ở nhà họ Bành.
Thẩm Ấu Dao luôn cảm thấy ngữ điệu và thái độ của hai người bọn họ hơi kỳ quái, dường như có bí mật gì đó.
Hạ Tuấn Trì sờ khóe mắt hơi ướt của Bành Khả, đáy lòng bỗng nhiên xuất hiện sự đau lòng, cho tới bây giờ cô gái này cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy, anh ấy không nhịn được, hôn lên trán cô ấy: "Tất nhiên là nghiêm túc rồi."
Đỗ Trạch Thần nói: "Ừm, cô ấy muốn mạnh hơn."
Sáng sớm hôm sau, cư dân mạng ngồi chờ sẵn trong phòng livestream của Bành Khả để xem Đỗ Trạch Thần và cô ấy, hy vọng tối hôm qua sau khi cô đọc được tin nhắn của bọn họ có thể bình tĩnh suy nghĩ, không nên giận c·h·ó đánh mèo sang người khác.
[Thôi đi, nếu để bảo vệ Thẩm Ấu Dao thì vốn dĩ không cần làm đến mức độ này, rõ ràng anh ấy đang chống lưng cho Bành Khả.]
Hạ Tuấn Trì nhét hoa vào trong ngực cô, cười nói: "Bây giờ đến lượt anh theo đuổi em."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.