Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Chương 92

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Chương 92


Xem ra Thẩm Vĩnh Ninh đã nói chuyện cô có áp lực, được người lớn bao dung, cô càng ngại, nhưng trái tim rất ấm áp.

Cạnh cô có thêm một chiếc ghế, không cần nói cũng biết để ai ngồi, Thẩm Ấu Dao cảm thấy ấm áp trong lòng.

Ban đầu Thẩm Ấu Phách có chút xấu hổ, nhưng thấy cô như vậy, cô ấy không nhịn được cười: “Ông bảo chị mời em ăn cơm, mau xuống đi."

Đỗ Trạch Thần cười nói: "Không đâu, em giận khiến sợ mới đúng." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỗ Trạch Thần rất vui, anh vội vàng gật đầu: "Vâng, lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại cho mẹ cháu. Cảm ơn ông!"

Thẩm Ấu Dao do dự một lúc, thật ra mặc dù tính cách cô buồn tẻ, khó gần, nhưng cô rất vui khi có thêm người thân và bạn bè thân thiết.

Mặc dù Thẩm Vĩnh Ninh thô lỗ, không đáng tin cậy, nhưng trước nay ông nói chuyện rất chắc chắn, mỗi khi ông nói không sao, Thẩm Ấu Dao luôn thấy rất yên tâm.

Nhạc Nhã Ninh đã trải qua đủ loại chuyện trong làng giải trí, mấy chục năm qua, tim bà đã tĩnh lặng như nước, ngoại trừ con gái, bà cho rằng không gì có thể khiến nội tâm bà rối loạn, nhưng giờ phút này, trái tim bà đập thình thịch, bà đột nhiên nghĩ đến nhiều năm trước, người đàn ông hiền như khúc gỗ dám bỏ nhà đi vì bà, sau đó đứng trước mặt bà, vừa ngượng ngùng vừa trịnh trọng nói: "Anh muốn em hạnh phúc."

Bà đã quên mất, thực ra ông là một người đàn ông rất có trách nhiệm, xét về đại sự, ông chưa bao giờ để mẹ con bà phải chịu thiệt thòi.

Thẩm Ấu Dao xấu hổ, những người khác cũng không nhịn được cười, em họ nhà ba hoạt bát nói: "Nghe nói chị Dao hung dữ với anh à? Lợi hại quá, không có ai dám nói anh ấy."

Chương 92: Chương 92

Em họ thè lưỡi, âm thầm giơ ngón tay cái lên, Thẩm Ấu Dao không khỏi bật cười.

Thẩm Vĩnh Ninh nói: "Chúng ta hãy rời khỏi nhà họ Thẩm, dù sao cũng là chúng ta chiếm tiện nghi, cả nhà ba người chúng ta mãi mới đoàn tụ, sao phải sống không hạnh phúc?" ông trầm giọng nói: "Khi tôi tìm thấy Dao Dao, tôi đã thề sẽ làm cho mẹ con bà hạnh phúc.”

Nhưng từ ngày hôm sau, Đỗ Trạch Thần cũng bị Thẩm Ngọc Côn dẫn đi học, Thẩm Ấu Dao cũng bắt đầu đi học, nhưng có thời gian rảnh rỗi, hai người sẽ dành thời gian ra để gặp nhau, kể cho nhau nghe cảm xúc hôm đó, họ cảm thấy rất vui...

Thẩm Vĩnh Ninh như đã hạ quyết tâm: “Yên tâm, không sao."

Thẩm Ấu Dao đỏ mặt, Thẩm Ấu Phách nói với em họ: “Chị Dao của em mặt mỏng lắm, mau ăn đi đừng trêu chọc em ấy nữa."

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Thẩm Ấu Dao nói: “Hình như chị ấy không tức giận.”

Nhạc Nhã Ninh túm lấy Thẩm Vĩnh Ninh: “Ông muốn làm gì?"

Thẩm Vĩnh Ninh đột nhiên nói: "Con không thích à?"

Bà tự hỏi bản thân, thật ra ông không thay đổi nhiều lắm, ngoại trừ ý kiến khác biệt trong cách giáo d·ụ·c con gái, phần lớn thời gian ông đều nhường bà, bà đã nhìn thấy quá nhiều hào nhoáng trong làng giải trí, dần dần mất đi lý trí, bắt đầu cảm thấy rằng bản thân rất giỏi, thấy bản thân là tên tuổi lớn, là nữ hoàng, là công chúa, nhưng bà quên mất rằng trước khi bà nổi tiếng, người đàn ông này vẫn luôn nâng niu bà trong lòng bàn tay, coi bà như nữ hoàng, công chúa .

Hai người chán nản trở về phòng, chuyển hành lý mà Đỗ Trạch Thần vừa mới mang tới nhưng lần này lại vui vẻ hơn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông Thẩm không khách khí với anh nữa, hắng giọng: "Không cần gọi sớm như vậy, giờ vẫn chưa cưới mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc chuẩn bị ăn cơm tối, lửa giận trong người Thẩm Ấu Dao gần như tiêu tán, cô mãi mới nhớ ra cô đã làm gì, cô không dám rời khỏi phòng, lo lắng nói: “Liệu anh và chị có giận em không?”

Thẩm Vĩnh Ninh không nói gì, dẫn hai người trở về phòng, nghe Thẩm Ấu Dao kể chuyện chiều nay, nói rồi không nhẫn nhịn được mấy ngày qua, càng nói càng nói càng bực bội: “Ba, con không muốn làm thiên kim nhà họ Thẩm?"

Thẩm Vĩnh Ninh không khí thế như lúc chiều đi tìm ông Thẩm, ông gật đầu, mọi người đều che miệng cười.

Ông Thẩm cảm động nhìn cô: “Lúc trước do ông nghĩ nông cạn, đừng trách ông, nhưng cái gì phải học vẫn phải học, biết không?"

Nhạc Nhã Ninh sửng sốt, Thẩm Vĩnh Ninh tiếp tục: "Mặc dù lúc trước bà cũng sống trong một ngôi nhà lớn, nhưng do bà làm chủ, tuy cả nhà đối xử rất tốt với chúng ta, nhưng có rất nhiều quy tắc..."

Bên ngoài có người gõ cửa, hai người điều chỉnh lại tư thế: “Mời vào."

Hốc mắt Thẩm Ấu Dao đỏ lên: “Cám ơn ông."

Đi ra khỏi phòng của Ấu Dao, Thẩm Vĩnh Ninh định tới ngay phòng làm việc của ông Thẩm, lúc này ông thường ở trong phòng làm việc.

Thực tế ông Thẩm, bao gồm một số người lớn tuổi và anh chị họ, đều rất tốt với cô, hơn nữa còn thật lòng đối tốt với cô, có thể thấy họ rất vui vì nhận lại đứa cháu, đứa em như cô về nhà, nhưng môi trường sinh sống từ nhỏ khác nhau, tam quan* khó tránh có xung đột, ví dụ cô chỉ là một con người nhỏ bé bình thường, cô hài lòng khi được làm những gì mình thích với người mình thích, được sống hoàn toàn vì bản thân mình, nhưng họ lại nghĩ nhất cử nhất động của họ đại diện cho vinh quang của gia đình, dù làm gì cũng phải xứng với thân phận người họ Thẩm, cho nên làm gì cũng phải làm tốt nhất, cũng phải cho cô thứ tốt nhất, vì họ thấy Đỗ Trạch Thần không đủ tốt nên họ muốn thay giúp cô.

Thẩm Ấu Dao sửng sốt, trên mặt chậm rãi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Em cũng sai rồi, anh, xin lỗi."

Đỗ Trạch Thần nói: "Em hối hận à? Hiếm khi em bốc đồng như vậy." Nhưng anh biết cô làm vậy là vì anh, nếu không chuyện của nhà họ Thẩm này hoàn toàn nằm trong phạm vi cô có thể chịu đựng.

Thẩm Ấu Dao và Đỗ Trạch Thần đồng thời ngẩng đầu lên, ông Thẩm lườm Đỗ Trạch Thần: “Thảo luận với mẹ cháu đi, nhanh chóng ấn định ngày cưới. Hôn lễ người nhà họ Thẩm không thể tùy ý được."

Kết quả vừa mở cửa đã thấy Nhạc Nhã Ninh và Thẩm Vĩnh Ninh chạy đến sau khi biết tin. Thẩm Ấu Dao ngay lập tức cảm thấy ấm ức: “Họ bắt nạt Đỗ Trạch Thần."

Nhưng Đỗ Trạch Thần lại nghe ra điều khác thường, lần này khi chị họ nói chuyện không hề ngăn cách bọn họ, anh cười nắm lấy Thẩm Ấu Dao tay nói: "Đi thôi, chị ấy đã đích thân tới mời, chúng ta không nên để mọi người đợi."

Thẩm Ấu Dao gật đầu, cô bắt đầu cảm thấy có một ngôi nhà như vậy thật tuyệt.

Sau khi Đỗ Trạch Thần ngồi xuống, những người lớn tuổi cũng đến, họ cố ý để Thẩm Ấu Dao và Đỗ Trạch Thần ngồi cạnh nhau, đều cười hiền lành, Thẩm Ấu Dao xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm bàn.

*Tam quan là một từ gốc Hán thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.

Thẩm Vĩnh Ninh đột nhiên nói: "Bà cũng rất vất vả phải không?"

Mặt Thẩm Ấu Dao đỏ bừng, hiển nhiên ông Thẩm đã biết chuyện cô bảo Đỗ Trạch Thần dọn phòng.

Trước khi dọn đồ ăn, ông Thẩm nói: "Hôm nay ông có hai chuyện cần nói. Thứ nhất, tiệc chiêu đãi của Ấu Dao dự kiến ​​sẽ tổ chức vào khoảng hai tuần sau, không cần quá lớn, chỉ cần mời mấy người bạn là được." Ông nhìn Thẩm Ấu Dao giọng điệu ôn hòa: “Do ông nóng vội, chuyện lễ nghĩa không cần lo, cứ thong thả, đều là nhà hay qua lại, cho nên không cần khẩn trương."

...

Thẩm Ngọc Côn bật cười, anh ta rất muốn chạm vào người em này, cô thật ngoan ngoãn, thật mềm mại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỗ Trạch Thần kéo Thẩm Ấu Dao xuống lầu, mọi người đã đợi sẵn ở bàn ăn.

Đỗ Trạch Thần không kìm được ôm cô vào lòng, ở bên cô càng lâu, anh càng phát hiện ra ngôn ngữ nghèo nàn khiến anh không thể diễn tả một phần mười cảm xúc dâng trào trong lòng.

Thẩm Ấu Dao suy nghĩ một chút: “Em đi cùng anh."

“Không.” Thẩm Vĩnh Ninh vụng về nói, ông không biết nên nói gì, giơ tay sờ đầu cô nói: “Đừng sợ, không sao đâu, mọi chuyện đều có ba, từ nay về sau con muốn làm gì thì làm, ba sẽ nói với ông."

Ông Thẩm nhìn Thẩm Vĩnh Ninh: “Còn con, là ba, làm gì cũng bốc đồng như vậy, chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi à? Con không chịu đi làm đi đấm bốc ba có phản đối không? Có ý gì phải nói, cứ ném bom cho ba?!"

Nhạc Nhã Ninh không biết nên nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Còn hai tuần nữa, sau khi yến tiệc kết thúc, chúng ta sẽ trở về Trung Quốc."

Đỗ Trạch Thần đóng vai công chúa, thấy rất mới mẻ, anh ngoan ngoãn nói: "Anh ra khách phòng lấy hành lý."

“Thật sao?” Thẩm Ấu Dao vui mừng khôn xiết, sau đó lại do dự: “Nhưng liệu ông có buồn không?”

Cô hiểu tất cả, nhưng cô cảm thấy rất mệt mỏi, Thẩm Ấu Dao chậm rãi nói: "Con hơi sợ, ba, nếu con làm không tốt liệu có ảnh hưởng đến nhà họ Thẩm không? Ông có thất vọng không, anh chị có thất vọng không..."

Thẩm Vĩnh Ninh đến tìm ông Thẩm nói chuyện hơn một tiếng trong phòng làm việc.

“Không hối hận.” Thẩm Ấu Dao nói.

Thẩm Ấu Phách đẩy cửa vào Pha, Thẩm Ấu Dao nhìn thấy cô ấy, hơi đỏ mặt nói: "Chị."

Thẩm Ấu Dao che mặt khóc: "Xong rồi."

Sau bữa tối, khi Thẩm Ấu Dao và Đỗ Trạch Thần rời đi, ông Thẩm gọi họ: "Mặc dù bây giờ ông không để ý kỹ nữa, nhưng chưa cưới đã ở chung rất xui.”

Đỗ Trạch dở khóc dở cười: "Không phải, chỉ là anh rể có thói quen làm khó dễ thôi."

"Việc thứ hai, ông sẽ tuyên bố ngày cưới của Ấu Dao trong buổi tiệc."

“Nhưng nếu họ vẫn quản lý con thì sao?” Thẩm Ấu Dao bày tỏ sự lo lắng.

Thẩm Ấu Dao đi đến trước mặt Thẩm Ngọc Côn, do dự muốn xin lỗi, nhưng cô không ngờ đối phương nói trước: “Chuyện xảy ra vào buổi chiều là lỗi của anh, anh tôi xin lỗi."

Hai người thấy dáng vẻ của Ấu Dao không khỏi đau lòng, tính tình Thẩm Ấu Dao rất ôn hòa, rộng lượng, cô thường không để những chuyện nhỏ nhặt trong lòng, có thể khiến cô than thở như này có nghĩa cô đã buồn bã tới một mức độ nhất định.

Nhạc Nhã Ninh do dự nói: "Ông…”

Đỗ Trạch Thần nghĩ, hóa ra ông thực sự không công nhận giấy tờ, mà chỉ công nhận lễ nghi...

Cuối cùng, Thẩm Vĩnh Ninh đỡ ông Thẩm xuống, sau khi ông ngồi xuống ghế chính, mọi người đều im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỗ Trạch Thần sửng sốt, sau đó nhìn về phía Thẩm Ấu Dao, Thẩm Ấu Dao lại nhấn mạnh: "Em không hối hận, em đã nói sẽ bảo vệ anh."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Chương 92