Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Hằng Nhạc Tông Phong Ba Khởi Đầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Hằng Nhạc Tông Phong Ba Khởi Đầu


"Ngươi...ngươi!"

"Đại ca ca, huynh về rồi."

"Ngươi đáng c·hết."

Biết Diệp Thiên khó đối phó, hai tên đệ tử Hằng Nhạc Tông bốn mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu một cái, sau đó cấp tốc hướng về phía Tiểu Linh Viên đại môn vọt tới.

"Sai thì phải trả giá đắt!"

"Mau chạy! Chạy đi báo tin cho sư huynh, không, trực tiếp đi báo tin cho sư tôn, mau đi cầu ngài ấy đến cứu ta!"

Trương Phong Niên cảm thán một tiếng.

Giờ phút này, hắn cũng không còn là Tiên Nhân cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ bị sư môn vứt bỏ, chờ đợi hắn chính là một đời bi thảm.

"Chuyện này."

Diệp Thiên trong lòng ám đạo một tiếng.

"Diệp Thiên! Sao ngươi lại còn quay về đây!?"

Cuối cùng, Diệp Thiên chậm rãi quay người lại, nhìn Trương Đào đang chảy máu đầm đìa. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cũng là lúc nên thu lưới rồi a."

"Ta vừa trở về đã nhìn thấy, quả thực rất nực cười nha, ha ha."

"A a!"

Hai tên đệ tử Hằng Nhạc Tông khác thấy thế thì rất là chấn kinh, một yên đệ tử thực tập trong tình huống không sử dụng chân khí.

Mà vẫn có thể dễ dàng đánh trọng thương Trương Đào, chuyện này đã vượt qua khỏi phạm vi kiến thức của bọn họ.

Một người ngưng tụ ra chưởng đao, một người hội tụ ra lưỡi kiếm, đều là pháp môn khống chế chân khí cơ bản.

"Tràng trai trẻ, lượng sức mình mà làm, không cần vì chúng ta mà gượng ép bản thân a."

Một bên Diệp Thiên thấy vậy cười lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý đến hắn nữa mà quay lưng đi vào trong tiểu viên.

Thấy người tới là Diệp Thiên, Trương Đào bỗng nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt ẩn chứa sự thù hận xen lẫn sợ hãi nhìn hắn, kinh hãi chất vấn.

"Tiền bối, ta đi kết thúc hết thảy ân oán với bọn hắn a."

Độc châm này sẽ không khiến cho người trúng độc lập tức t·ử v·ong, người trúng độc sẽ phải chịu nỗi khổ độc trùng phệ thân.

Trương Đào cũng sợ, hắn không ngờ Diệp Thiên xuất thủ tàn nhẫn như vậy, lại phế tu vi của bọn họ thật, hắn cũng là người tham dự trong chuyện này, hắn cũng không chạy thoát được.

"Đâu có đâu có, cũng chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, không dám qua mắt tiền bối."

Tiếng kêu thảm thiết của Trương Đào khiến cho người ta rất sợ hãi.

Diệp Thiên giữ lễ phép khiêm tốn một tiếng, nói rồi sắc mặt hắn dần thay đổi trở nên nghiêm túc, trên thân toả ra hùng hậu bàng bạc chân khí, bất ngờ tu vi của hắn đã đến Nhân Nguyên đại viên mãn.

"A a!"

Hai tên đệ tử kia dừng lại bước chân, lại nhìn nhau một cái, rồi ăn ý cùng hướng Diệp Thiên tả hữu giáp công, trong lòng bàn tay có chân khí quanh quẩn.

"Tiền bối khách khí rồi, là ta đã nói sẽ bảo hộ tốt hai người, cho nên hết thảy đều là những việc ta cần làm a." (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Thiên lễ phép đáp lại một tiếng, sau đó hắn lại hàn huyên cùng hai người một lúc.

Đột nhiên quát to một tiếng, Diệp Thiên một bước g·iết tới trước người Trương Đào, nắm chặt nắm đấm, không hề vận dụng chân khí, chỉ dựa vào lực bộc phát của nhục thân, đánh thẳng vào mặt của Trương Đào.

Lại một tiếng hét thảm vang lên, đan điền của tên đệ tử đó cũng bị đá bể, một thân tu vi tiêu tán sạch sẽ, hắn cũng không còn là Tiên Nhân, cuộc sống thê thảm sau này đã được định trước, không chịu đựng được đả kích, hắn té xỉu.

"Chúng ta biết sai rồi, chúng ta biết sai rồi."

Thấy Diệp Thiên dễ dàng vạch trần lời nói dối của mình, Trương Đào trong nháy mắt như đoạ nhập hầm băng, toàn thân cảm thấy một trận lạnh lẽo vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước khi rời khỏi Tiểu Linh Viên, Diệp Thiên đưa tay một nắm giữa hư không, lập tức một tấm huyền ảo phù chú liền ngưng tụ trên bàn tay hắn.

Lúc này, tại Tiểu Linh Viên dưới chân núi của Hằng Nhạc Tông, Diệp Thiên vác lấy to lớn yêu thú t·hi t·hể trở về.

"Ta nói, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi."

"Tiền bối, ta về rồi."

"Aaa!!!"

Đánh ngã hai tên đệ tử, Diệp Thiên lại một cước đá bay đang định lặng lẽ chạy trốn Trương Đào.

Còn chưa chờ hắn đứng vững gót chân thì đã bị Diệp Thiên đạp lăn ra ngoài, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ba cây ngân châm này là độc châm của lão giả lưng còng, là rút độc tố của sâu mọt ra luyện chế thành.

"Trương Đào."

Hổ Oa ôm bụng cười nghiêng ngả kể lại hành động của bọn Trương Đào trong những ngày này cho Diệp Thiên.

Trương Đào ôm hai chân Diệp Thiên, ngữ khí thảm thiết cầu xin.

Tên đệ tử đó hoảng sợ, liên tục bò lui lại nhưng cũng không thoát được.

"Aaa!!!"

Phốc!!!

Diệp Thiên cất tấm phù vào ngực áo, sắc mặt thần bí thì thầm một tiếng.

"Không! Ngươi không thể g·iết ta!"

Nghe tiếng Diệp Thiên gầm thét, Trương Đào đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước hắn bị Diệp Thiên đả thương, trong nháy mắt, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, hoãn loạn hét lớn một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong đó, một tên đệ tử Hằng Nhạc Tông b·ị đ·ánh sợ, cuống quít cầu xin tha thứ.

Phốc! (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, giống như là đang tuyên án, lúc này, Diệp Thiên nhấc chân đá bể đan điền của tên đệ tử đó.

Phốc!!!

"Hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi."

Chương 11: Hằng Nhạc Tông Phong Ba Khởi Đầu

Lúc này, nội tâm của Trương Phong Niên rất phức tạp, hắn vạn vạn không nghĩ tới Diệp Thiên trước khi rời đi lại còn âm thầm bố trí thủ đoạn bảo hộ bọn hắn.

Giọng nói vẫn lạnh lẽo thấu xương, Diệp Thiên đá một đá rất gọn gàng, liền phế bỏ đan điền của Trương Đào.

"Những đau đớn mà ngươi gây ra cho bọn họ thì ngươi phải trả lại gấp trăm lần."

"Đan điền của ta, tu vi của ta."

Tiếng gào thét thê thảm lại điên cuồng cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người, Trương Đào tóc tai bù xù, hô tiểu đệ mau chóng đi tìm cứu viện.

Hắn nháy mắt nắm bắt được tình cảnh trước mắt, biết rõ cá đã cắn câu, hết thảy những thứ cần chuẩn bị đều đã hoàn thành.

Trương Đào gầm thét, nhưng dường như hắn không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đến lúc này mà còn lấy sư phụ ra hù dọa Diệp Thiên.

"Đều do Triệu Long sư huynh, đều do Triệu Long sư huynh, là hắn muốn lấy được Thiên Linh Chú nên mới phái ta tới, không liên quan gì tới ta!"

Trương Phong Niên mắt thấy Diệp Thiên tu vi đại tăng, cũng không có mở lời khuyên ngăn, mà chỉ khẽ gật đầu quan tâm khuyên nhũ một tiếng.

Đánh gục Trương Đào cùng đồng bọn về sau, Diệp Thiên sắc mặt lạnh lùng tựa như một tôn sát thần đang bước từng bước chậm rãi tiếp cận bọn hắn.

Trương Đào thổ huyết, bị một quyền của Diệp Thiên đánh cho lảo đảo lui lại, toàn bộ gương mặt đều b·ị đ·ánh cho méo mó.

Nhưng Diệp Thiên nào có thể để bọn hắn dễ dàng rời khỏi như thế, hắn nháy mắt thi triển thân pháp chặn đứng đường đi của hai tên đệ tử kia.

Giọng nói lạnh lẽo thấu xương từ trong miệng Diệp Thiên thốt ra, trong nháy mắt nhanh chân vọt tới, trên mặt hiện lên sát ý ngập trời.

Trương Đào phun ra một máu tươi, bị Diệp Thiên đá cho văng lăn lộn mấy vòng trên mất, sắc mặt hắn lập tức càng thêm tái nhợt cùng sợ hãi.

Diệp Thiên nghe vậy, một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt hắn, ngữ khí khinh bỉ, lời nói mang theo sự châm chọc.

Vừa bước vào, Hổ Oa lập tức chạy đến đón tiếp hắn, một bên Trương Phong Niên ngồi gần đó cũng hướng Diệp Thiên cười hoà ái một tiếng.

"Thả ta, xin ngươi hãy thả ta."

Lãnh đạm một tiếng, Diệp Thiên dùng Bôn Lôi Chưởng đánh cho tên đệ tử bên trái bay ra ngoài, khi rớt xuống đất thì đã máu tươi chảy đầm đìa.

Cút!

"Ngươi biết sư phụ ta là ai không? Sư phụ ta là Cát Hồng, là thủ tọa của Địa Dương Phong, ngươi dám đả thương ta?"

"Chàng trai trẻ, đa tạ."

Sau đó Diệp Thiên đột nhiên quay người hướng tên đệ tử bên phải tung một cước tựa như thiên long bài vĩ, nhẹ nhõm đá văng hắn ra xa, trọng thương nằm bẹp xuống đất.

Giọng Diệp Thiên tràn ngập băng lãnh, lời nói tựa như vô tình phán quyết, hắn lấy ba cây ngân châm từ trong óng tay áo ra, cắm vào người Trương Đào.

Diệp Thiên hướng hắn cúi đầu một cái, lại quay sang mỉm cười với Hổ Oa một tiếng, rồi quay người rời khỏi Tiểu Linh Viên, chuẩn bị đi tìm bọn Triệu Long kết thúc hết thảy ân oán.

Từ nay về sau, hắn không còn là Tiên Nhân cao cao tại thượng nữa, mà hắn sẽ trở thành một phế vật từ đầu đến chân.

Bây giờ, hắn mới thấy hối hận, hắn không nên vì lấy lòng tên kia Triệu Long mà trêu chọc Diệp Thiên, nếu không thì cũng không ủ thành đại họa như bây giờ.

Trương Đào sắc mặt hoãn loạn, ngữ khí mang theo sự tuyệt vọng xâu sắc, ấp úp nửa ngày đều không nói được gì.

"Ha ha, đại ca ca, huynh không biết lúc đó bọn hắn có bao nhiêu buồn cười đâu."

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Không! Không! Không!"

"Ngươi xác định đều do Triệu Long, chứ không do ngươi vì muốn lấy lòng hắn mà năm lần bảy lượt đến Tiểu Linh Viên tìm Trương tiền bối gây rắc rối!?"

Độc tố đã khuếch tán ra, Trương Đào đau xót không ngừng, hai tay cào lung tung trên người mình, từng v·ết m·áu nhanh chóng hiện ra.

Tên đệ tử đó kêu thê lương thảm thiết, che bụng dưới đang chảy máu, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.

Diệp Thiên đi tới chỗ một tên đệ tử khác.

Nhưng trong mắt Diệp Thiên thì mấy thứ này không đáng là gì cả.

Diệp Thiên vừa đẩy mở cửa Tiểu Linh Viên, liền nhìn thấy Trương Đào cùng hai tên Ngưng Khí nhị trọng Hằng Nhạc Tông đệ tử đang đánh vào hư không.

"Lưu ảnh phù, hết thảy chuẩn bị đã xong, chỉ hy vọng bọn hắn sẽ làm ta cảm thấy thất vọng a."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Hằng Nhạc Tông Phong Ba Khởi Đầu