Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Khiêu Khích Thủ Toả Địa Dương Phong
Nàng chính là đệ tử của thủ tọa Nhân Dương Phong, là một đóa hoa tươi của Hằng Nhạc Tông, chưa từng bị ai dạy dỗ như vậy.
Mà Diệp Thiên nói xong cũng không tiếp tục nói lý với nàng, lạnh nhạt quay người chậm rãi bước xuống chiến đài.
Nhìn Diệp Thiên, trong mắt Cát Hồng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sắc mặt lại âm trầm thêm một chút, tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Chẳng lẽ hắn là đang ầm thầm sử dụng kỳ dị Pháp Môn, hoặc là một loại nào đó đặc thù chi vật đến mê hoặc tâm thần, khiến ta đối hắn sinh ra cảm giác e ngại!?
"Chiến!"
"Nếu như ngươi biết rồi thì đừng có giả bộ như thương xót chúng sinh kiểu đó với ta."
Diệp Thiên không thích nghe ngữ khí như chất vấn lại ra lệnh của Cát Hồng, nhưng vẫn là hữu lễ đáp lại một tiếng.
Diệp Thiên không kiêu ngạo không tự ti nói một tiếng, sau đó từ trong thân thể hắn toả ra một cổ thần bí lực lượng, nháy mắt đánh tan khí thế của Cát Hồng.
"Cái tên đó đang làm gì, hắn đang công khai làm cho mình bị mất mặt!?"
Vậy mà bây giờ hắn lại ẩn ẩn cảm thấy bị Diệp Thiên khí thế áp đảo cùng áp chế, đây có thể gọi là bất khả tư nghị, đơn giản là không thể nào, quá bất hợp lý.
Cát Hồng nghe nói vậy, khẽ gật đầu chấp nhận lý do này, bởi vì rộng lớn Đại Sở trước giờ không hề thiếu các loại kinh kỳ bát quái Thần Thông, Bí Pháp.
"Vị sư huynh này, luận bàn mà thôi, cần phải xuất thủ tàn nhẫn như thế không.?"
"Không phải ta cố tình, là do ta cưỡng ép tu hành Công Pháp quá bá đạo, dẫn đến bị phản phệ tạm thời bị tan mất đa phần tu vi."
"Nàng cũng tới, trước đó ta không nhìn thấy nàng."
Nữ đệ tử này có dáng dấp tuyệt mỹ, đôi mắt đẹp trong veo, thanh ti như sóng nước chảy xuôi, tay áo màu trắng phiêu diêu, giống như một đóa hoa sen nở rộ, khiến cho đám nam đệ tử ở đây đều ánh mắt nóng bỏng.
"Cát sư thúc chất vấn Diệp Thiên trước đó là cố tình ẩn dấu tu vi?"
"Sư tôn."
"Ngươi có người thân không?"
"Nếu là ta cho người treo người thân của ngươi lên đánh suốt một ngày một đêm thì ngươi có g·iết ta hay không?"
"Tham kiến Cát sư thúc." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe đệ tử bẩm báo, với định lực của hắn thì cũng không khỏi kinh ngạc, ngày đó hắn nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Thiên lấy một cái.
"Sư tôn, người phải làm chủ cho Triệu sư huynh!"
Các đệ tử đang có mặt ở đây cũng nhao nhao chắp tay hành lễ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ gào thét mà đến, trong nháy mắt xuất hiện ở trên chiến đài, hóa thành một người tay cầm phất trần.
Diệp Thiên bá đạo một chưởng để Triệu Long kinh hãi không thôi, hắn nào dám đối trực diện một chưởng này, lập tức lùi lại bước chân muốn tránh thoát trước mắt công kích.
Bị quát lớn trước mặt mọi người như vậy, trong nháy mắt, trên mặt Tô Tâm Nguyệt hiện lên một tầng sương lạnh.
Tô Tâm Nguyệt đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, mặc dù đứng trong đám người nhưng lại có tư thái cao cao tại thượng, một hai câu nói mà đã dám tuyên bố tương lai của Diệp Thiên.
"Ngươi…"
Triệu Long nháy mắt bị một chưởng đánh bay khỏi chiến đài, toàn thân cháy đen như than, bên trên còn lưu lại lôi đình dấu vết tàn phá bừa bãi, khí tức hấp hối.
"Cái này là tình huống như thế nào."
"Ý của sư muội là muốn ta tha cho hắn?"
"Diệp Thiên, hôm đó là ngươi cố tình ẩn dấu chân thực tu vi!?"
Vậy mà hôm nay lại bị một tên nhãi ranh Nhân Nguyên đỉnh phong lừa gạt, thậm chí trong phút chốc còn đối hắn sinh ra một tia cảm giác e ngại.
"Ta nói, ta không định làm đệ tử của Địa Dương Phong."
"Nói nhảm, từ tình hình trước mắt cho thấy, trong này chắc chắn còn ẩn chứa huyền cơ không ai biết a."
Cát Hồng gật gật đầu, ngữ khí như đang thông báo lại như đang ra lệnh nói.
Khóe miệng Diệp Thiên nở nụ cười lạnh, giọng lãnh đạm chất vấn.
Lúc này, Cát Hồng đối với Diệp Thiên sinh ra sát tâm càng lúc càng lớn, hắn bản vẫn luôn tự cho mình là tiền bối cao nhân.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, trong đám người có một nữ đệ tử nhìn Diệp Thiên, nói.
"Thủ tọa, cám ơn ngươi coi trọng, nhưng ta không định làm đệ tử của Địa Dương Phong."
"Tham kiến Cát sư bá."
Chương 13: Khiêu Khích Thủ Toả Địa Dương Phong
Lúc này, toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, chúng đệ tử quan chiến còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì trận đấu đã nháy mắt kết thúc.
Giờ phút này, cho dù là lạnh nhạt như nàng thì cũng không khỏi tức tới ngực chập trùng kịch liệt.
Xoẹt! Xoẹt!
Cát Hồng vuốt vuốt sợi râu, giọng nói tràn ngập uy nghiêm vô tận, giống như đang chất vấn lại như ra lệnh, nói ra trong lòng hắn thắc mắc.
Diệp Thiên trực tiếp ngắt lời Tô Tâm Nguyệt, một đôi mắt băng lãnh nhìn chằm chằm nàng, giống như là đang chất vấn.
Cát Hồng quát lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng âm trầm, đệ tử do hắn tự mình dạy dỗ lại đều vô tích sự như thế, có thể nói là đã khiến cho mặt mũi của thủ tọa hắn mất sạch.
Diệp Thiên nghe vậy, trong lòng ám đạo.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy đứng trước mặt Diệp Thiên, hắn thể diện cùng tôn nghiêm xem như đã triệt để vứt đi, mất sạch không thừa lại chút gì.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Tâm Nguyệt đó, ngữ khí lãnh đạm một tiếng.
Nghe Cát Hồng nói như vậy, khóe miệng Diệp Thiên nở một nụ cười lạnh, lạnh nhạt nói.
“Oa!”
"Ồn ào."
Phát hiện này khiến hắn kinh hãi muốn tuyệt, nên biết hắn là tu vi gì, đối diện Diệp Thiên lại là tu vi gì, nói không ngoa, cả hai thực lực cách biệt đơn giản một cái tựa trời, một cái tựa đất.
"Lúc này nàng ta vẫn là sẽ nhảy ra a."
Thấy Cát Hồng vừa đến, tên đệ tử Địa Dương Phong mắng Diệp Thiên lúc trước, liền lên tiếng cuống quít cầu cứu Cát Hồng.
Nhưng nghĩ tới Diệp Thiên, trong mắt của hắn có chút kinh ngạc, có thể nhẹ nhàng đánh thảm bại Triệu Long thì chứng tỏ Diệp Thiên không có đơn giản như những gì lúc trước hắn biểu hiện ra.
"Đúng vậy đó sư tôn, cái tên Diệp Thiên này sát tâm quá nặng, nên đưa hắn tới Chấp Pháp Điện nghiêm trị."
Trong lòng bàn tay hắn bất chợt hiện lên tràn ngập lôi đình tơ điện, uy thế bá đạo tuyệt luân.
Nhưng tốc độ của hắn và Diệp Thiên không là cùng một cái đẳng cấp, ngay tại Triệu Long vừa muốn lùi về sau, thì Diệp Thiên một chưởng đã vỗ đến trên ngực hắn.
Nghĩ đến đây, Cát Hồng cảm thấy việc này rất có khả năng, hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân dường như đã nhìn thấu mánh khóe của Diệp Thiên.
Triệu Long đứng trước mặt Diệp Thiên lại hoàn toàn không chịu nổi một kích, trong nháy mắt bị đối phương một chiêu cho miễu sát!
"Sư tôn, chuyện này."
Đồng thời trong lòng cũng đang mặc niệm cho Diệp Thiên, Cát Hồng nổi tiếng là có thù tất báo, nếu bị hắn ghi hận thì hậu quả hội vô cùng thê thảm!
Cát Hồng là người như thế nào, hắn là thủ tọa của một trong tam đại chủ phong ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, vô số đệ tử chen bể đầu cũng muốn nhận hắn làm sư phụ.
Đi cùng hắn mấy tên đệ tử Địa Dương Phong khác cũng vội la lên.
"Là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong."
"Ta đã thấy được thực lực của ngươi, ngươi có thể làm đệ tử của Cát Hồng ta."
Nếu hôm đó hắn phá lệ chấp nhận Diệp Thiên, thì cũng sẽ không có trò hề hôm nay, càng sẽ không bỏ lỡ một hạt giống thiên tài như thế.
"Chẳng lẽ nói việc Cát sư thúc cùng hai vị thủ toạ khác không nhận Diệp sư huynh làm đệ tử, bên trong còn ẩn chứa huyền cơ?"
Oanh! Xoẹt! Xẹt!!!
Nhưng Diệp Thiên lại làm hắn mất mặt thêm lần nữa, đối với hắn thì bây giờ hắn đã trở thành trò cười lớn nhất Hằng Nhạc Tông.
"Sư tôn, xin ngài ra mặt chủ trì công đạo cho Triệu sư huynh a."
Trong nháy mắt, dưới đài sôi trào. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta chỉ muốn giúp sư huynh trở lại chính đồ, đừng bị…"
"Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi sát tâm quá nặng, khó thành chính quả."
Trong đó có một số loại muốn tu luyện còn phải trả một cái giá rất đắc, nếu đem so sánh dưới thì việc Diệp Thiên bị Công Pháp phản phệ lại lộ ra phá lệ bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chỉ mới nhiêu tuổi đó mà đã ác độc như vậy, sau này sẽ còn tới cỡ nào nữa."
Vậy mà hắn hôm nay lại bị một tên đệ tử từ chối lời mời, đây là lần đầu tiên Cát Hồng mời đệ tử ngoại môn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn bị từ chối.
Diệp Thiên giống như là đang chất vấn, cười lạnh nhìn Tô Tâm Nguyệt.
Chính là huyền thuật Bôn Lôi Chưởng, bản chưa cường hóa!
Tĩnh lặng... (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay hắn đã mất hết mặt mũi, nhưng vì lung lạc nhân tài thì hắn vẫn nguyện hơi hạ thấp tư thái xuống, đi mời chào Diệp Thiên.
Phía dưới, đám đệ tử cũng ngạc nhiên thảo luận.
Nhìn kỹ lại thì người này không phải là Cát Hồng thủ toạ của Địa Dương Phong sao?
Thấy người tới là Cát Hồng, mười tên đệ tử Địa Dương Phong dưới đài đột nhiên mừng rỡ, đồng loạt phủ phục xuống đất.
Bị ngắt lời, Tô Tâm Nguyệt khẽ nhăn đôi lông mày xinh đẹp, cũng không biết tại sao Diệp Thiên lại hỏi câu này.
Không ngờ trong ngắn ngủi thời gian mấy ngày, hắn vậy mà lại có tu vi cùng thực lực như thế, suy cho cùng thì hắn vẫn có chút hối hận.
Đột nhiên hét lớn một tiếng, Diệp Thiên chân sau đạp đất, cả người như đ·ạ·n pháo bắn ra ngoài, hướng về phía Triệu Long đánh ra một chưởng.
"Vị sư muội này, ngươi không cảm thấy là mình quản hơi nhiều rồi sao."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.