Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Xuyên Toa
Unknown
Chương 207: Hẹn gặp
Chương 207: Hẹn gặp
Mở mắt ra, Long Vũ ngáp dài một cái.
"Oa, o."
Vương mình một cái thật sảng khoái.
"Hửn, khách sạn, đỉnh cao, sao ta lên được đây."
"Chủ nhân, là đỉnh cao kêu người mang lên, nếu không chủ nhân sao ngủ ngon như thế."
Đỉnh cao nằm trên bản lúc này mở mắt nhảy nhảy nhìn về phía Long Vũ, hai mắt nháy nháy.
"Ra là thế."
Long Vũ gật đầu chấp nhận câu này.
Nhìn bên cạnh có một tủ lạnh mini, mau chóng mở cửa, lập tức yêu cầu tiền.
Không chút do dự, lấy điện thoại ra đặt lên, lập tức cửa điện thoại mở ra, mỗi lấy một món là tiền tự trừ, cực kì tiện lợi.
Cầm lấy một lon nước ra, bật nắp, uống ực ực liên tục.
"A, sảng khoái."
"Bây giờ là mấy giờ rồi đỉnh cao."
"Bây giờ đang là bảy giờ tối thưa chủ nhân."
"Bảy giờ tối, thế chắc hẳn ta đã ngủ khá lâu."
"Ngài ngủ tận gần bảy tiếng thưa chủ nhân, tính rõ ràng là sáu tiếng năm mươi bảy phút hai mươi bốn giây."
"Ta ngủ lâu đến như thế sao?"
"Chủ nhân là ngủ lâu đến như thế."
"Ừm."
Long Vũ gật đầu đóng cửa tủ lạnh, tiện tay lấy điện thoại ra, chuẩn bị mở ra xem tin tức thì thấy được ba cuộc gọi nhỡ, người gọi đều là Tuấn.
"Hửm, thằng này tìm mình làm gì?"
Long Vũ thắc mắc bấm gọi.
"Ài ài ai."
Nhạc chuông xuất hiện, khoảng chừng vài giây sau thì có người bắt máy.
"Ê Vũ, sao sáng tao gọi mày không bắt máy, mày bị gì hả?"
"Sáng tao mới từ luân hồi về, mệt vãi ra, đi ngủ, có chuyện gì mà mày kiếm tao?"
"Mới từ luân hồi về? vậy là mày lựa chọn không học đại học sao, cũng đúng, dù sao mười tám năm chờ đợi."
"Nói nhảm nhiều quá, kiếm tao làm gì?"
"Má, tao vừa mới từ luân hồi trở về kiếm mày nói chuyện xíu không được hay sao, làm gì căng dữ dậy ba."
"Được được, thế bạn Tuấn kiếm mình làm gì."
"Vậy mới đúng chứ, kiếm mày ra gặp mặt nói chuyện thôi."
"Được thôi, tao đang ở quận một, ra quán Starbucks 91 đi, tao chờ."
"Starbucks 91 sao, được rồi."
Nói xong, Tuấn lập tức cúp máy, Long Vũ tỉnh dậy, vươn người thêm một lần nữa rồi ngồi dậy.
"Ngươi trả tiền rồi phải không đỉnh cao."
"Đã trả tiền thưa chủ nhân."
Nghe đỉnh cao nói như thế, Long Vũ hài lòng gật đầu đứng dậy, mở cửa, nhanh chóng bước ra khỏi khách sạn.
Bước ra khỏi cửa, lập tức một chiếc xe thể thao xuất hiện trước mặt Long Vũ, cậu hài lòng gật đầu leo lên.
Tìm một khu mua sắm nào đó, mua cho mình một bộ trang phục mới rồi đến chỗ hẹn.
...
Ngồi trong quán Starbucks 91 ngồi chờ đợi, ly cà phê đã để sẵn trên bàn, ngồi trên ghế hưởng thụ làn gió mát từ máy lạnh.
Ước chừng năm phút sau, tiếng xe rầm rầm xuất hiện gần đây, vài giây sau một chiếc xe thể thao tương tự như của Long Vũ xuất hiện trước cửa quán.
Có kha khá người nhìn ra ngoài, nhưng rất nhanh không nhìn, chỉ có một vài người vẫn còn nhìn chằm chằm phía ngoài.
Chỉ một hành động nhỏ đã có thể biết được ai là luân hồi giả ai là người thường.
Một người cực kì đẹp trai bước ra từ trong xe, xe lúc này sáng lên, tự động chạy về một hướng nào đó.
Người đẹp trai này bước vào cửa hàng, không cần nói cũng biết đây chính là Tuấn.
"Yo Vũ, lâu rồi không gặp bro."
"Lâu ngày không gặp."
Long Vũ ngồi trên ghế đưa tay chào Tuấn.
Tuấn thì gật đầu chậm rãi đi đến quầy bán hàng đặt nước uống.
Xong xuôi, Tuấn mới lại chỗ Long Vũ ngồi.
Khuôn mặt của Tuấn nhìn cực kì vui vẻ, vừa nhìn đã biết có chuyện vui.
"Nhìn mặt mày sáng sủa thế, sao, có chuyện gì vui phải không."
"Tất nhiên là có, không thì tao hẹn mày ra đi làm gì."
Nước vừa gọi chưa bao lâu thì phục vụ đến.
"Nước của ngài."
Đặt xuống xong phục vụ còn nhìn Tuấn với ánh mắt hình trái tim xong mới bước đi.
Tuấn không thèm nhìn, cầm ly nước lên, uống một ngụm xong thở ra.
"Nói đến, nhìn mày như thế chắc hẳn cũng có thu hoạch không tệ."
"Tất nhiên là không tệ, có điều rất mệt."
Long Vũ gật đầu công nhận, cầm ống hút quấy quấy ly ca phê, xong cầm lên húp nhẹ một miếng, mặc dù bây giờ là buổi tối.
"Nói đi, hẹn tao ra nói cái gì, đừng nói bây giờ cả hai ngồi đây uống nước ngắm cảnh thôi đó, mặc dù thế cũng được."
"Tất nhiên là không, kết bạn cái đã."
"Được thôi."
Long Vũ bật hệ thống lên, tìm kiếm tên của Tuấn nhưng tìm không thấy, ngẩng đầu lên nhìn Tuấn thì thấy Tuấn cũng nhìn cậu.
"Nhắn tin điện thoại đi."
"Nhắn tin điện thoại đi."
Cả hai cùng lúc thốt lên, sửng sốt một chút rồi cười.
"Được rồi, để tao kết bạn cho."
"Được."
Long Vũ mở điện thoại lên, nhắn tên của mình trong thế giới luân hồi cho Tuấn.
Rất nhanh, lời mời kết bạn của Tuấn gửi cho Long Vũ, cậu lập tức chấp nhận.
"Được rồi, vào vấn đề chính, ngươi có chìa khóa hay không."
"Chìa khóa?"
"Chìa khóa thế giới chứ gì nữa, mày có hay không."
"Ồ, có, sao, có gì hot à?"
Nghe Tuấn nói như thế, Long Vũ lập tức tò mò, dù gì để ở trong hòm đồ không xài, cậu định lần tiếp theo xài, chỉ là chưa xài Tuấn đã hỏi.
"Có thì tốt, lần tiếp theo tao với mày đi One Piece."
"One Piece? Có gì hot ở đó sao? Dù sao thế giới đó gần như bị khám phá gần hết, những gì cần biết có thể bỏ tiền ra là có, mày rủ tao đi chỗ đó làm gì?"
"Tất nhiên là có thứ tốt, muốn chia sẽ cho anh em mà, cái này là bí mật mà ba tao vừa mới biết khi xuyên về, dù cho bây giờ ba tao cấp bậc cao, nhưng tất nhiên vẫn phải xuyên qua thế giới One Piece."
"Mày đoán xem đó là gì?"
"Mày nghĩ tao biết chắc."
Long Vũ lập tức không để ý Tuấn, cầm ly ca phê lên húp thêm một miếng.
"Được rồi, không lòng vòng, đó chính là danh đao, một loại vũ khí của thế giới này, như cái tên, nó thuộc loại đao kiếm, nhưng điều đặc biệt ở đây là mỗi một cây danh đao phải có phẩm chất từ màu lam trở lên."
"Mà ba tao biết vị trí một thanh danh đao trong thế giới One Piece, đặc biệt vị trí của nó nằm ở chỗ mà những luân hồi giả cấp bậc hai ba thường xuất hiện làm nhiệm vụ."
"Ý tứ này ngươi hiểu chứ."
Nghe được câu này, Long Vũ lúc này cực kì chấn động, dù cho vũ khí của cậu hiện giờ đang là màu cam, nhưng không có nghĩa những người đồng cấp khác đều là màu cam.
Nếu như ai nấy cũng biết được vị trí món vũ khí này, tất nhiên sẽ gây ra một trận tranh đoạt miên man giữa các luân hồi giả cấp bậc thấp.
Mà có thể vị trí này Long Vũ cũng biết.
Long Vũ liếc nhìn xung quanh, dù cho bây giờ cậu cực kì bình tĩnh, nhưng cả hai vừa rồi trò truyện giọng nói không lớn cũng không nhỏ.
Khả năng cực kì cao đã có người nghe được cả hai trò truyện.
"Đi, đi chỗ khác nói."
Long Vũ lập tức đứng lên, uống hết ly cà phê này, Tuấn thấy như thế cũng nhanh chóng đứng lên cầm ly cà phê đi ra ngoài quán.
Tiếng xe nẹt bô xuất hiện, xe của Long Vũ cùng xe của Tuấn đồng loạt chạy đến.
"Đi theo tao."
Long Vũ lập tức leo lên xe.
"Đỉnh cao, tìm một nhà hàng nào đó gần đây, phải có phòng riêng."
"Tuân lệnh chủ nhân."
Xong, xe máy tự động chạy về phía trước, phía sau Tuấn cũng đuổi theo Long Vũ đi một hướng nào đó.
Không lâu sau, cả hai người xuất hiện ở một nhà hàng sang trọng.
"Nói chuyện quan trọng cần phải tìm nơi kín đáo, mày nói chuyện như thế giữa nơi công cộng như thế, chắc chắn sẽ có thằng nào đó ngấp nghé vị trí đó, không từ thủ đoạn truy sát mày."
"Yên tâm, có ba tao cùng với vật phẩm mà ba tao đưa cho tao, tất nhiên là tao không có việc gì."
"Mày không có nhưng tao có, mày có bị ngu không Tuấn."
"Mày nghĩ tao ngu vậy sao Vũ, tất nhiên là tao đã chuẩn bị chu toàn, mày cứ yên tâm, xung quanh chỗ của mày có người luôn giám sát ở đó, bất kì kẻ khả nghi nào cũng sẽ bị bắt lại."
Tuấn nhếch miệng cười.
Nghe Tuấn nói thế, Long Vũ cũng không nói gì thêm mà nhìn thẳng về phía nhà hàng.
"Được rồi, vào tìm chỗ rồi bàn tiếp nào."
Xong, cả hai bước vào nhà hàng, tìm phòng còn trống rồi vào đó bàn chuyện.
Gọi đồ ăn xong, cả hai ngồi chờ đợi đồ ăn đến, lỡ trong lúc bàn chuyện bồi bàn bước vào nghe được, xong đem tin này nói cho người khác, lúc đó cũng như không.
Cả hai im lặng cho đến mười phút sau, thức ăn được mang lên, hai tô mỳ quảng đầy đủ siêu to cùng với hai con tôm hùm khổng lồ được mang vào.
Long Vũ nhìn đồ ăn hài lòng, một tô mỳ quảng là của Tuấn, ba món còn lại tất nhiên là của Long Vũ.