Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 440

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 440


Mặt Trương Thiên không cảm xúc nhìn tên Đầu Tròn khóc nháo.”Đó là do tôi may mắn, vì vậy các người mới chưa kịp làm được gì, không phải là các người không định làm!”

Trương Thiên thở dài, hướng về phía Triệu Tùng.”Là Cao Hoài.”

“Các người đây là?” Trương Thiên dựng xe đạp xong, đi vào trong rừng nhìn người đang nằm trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ hiếu kì.

Con đường đi từ huyện về đại đội này cô đã đi qua vô số lần, nhắm mắt cũng biết được đi như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Thiên dựa vào niềm tin này cuối cùng cũng có thể đi đến đó, lại nhìn thấy trong khu rừng nhỏ phía trước có một đám người đang nằm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Triệu Tùng?”

“Hỏi ra được là ai không?”

Khóe miệng đang nhếch lên của Trương Thiên lập tức hạ xuống, sa sầm mặt, lạnh giọng nói:

Có điều, hôm nay lại có chút khác thường.

“Ai ủy thác chúng tôi sao?” Đầu Tròn mắt rưng rưng suy nghĩ.”Cậu ta đội mũ, tôi không nhìn rõ khuôn mặt như thế nào, chỉ biết rằng hình như cậu ta có đeo kính, nói một lát lại dùng tay đẩy kính.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Thiên càng nghĩ càng giận, cô đột nhiên nhớ ra, nguyên chủ đời trước cũng trải qua chuyện tương tự!

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -

https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-440.html

Triệu Tùng nhìn một thanh niên đầu rất tròn, sau đó lấy khăn tay ra khỏi miệng hắn.

Trong lòng cô có hơi kinh ngạc, nhưng có điều Triệu Tùng sẽ không hại cô.

Cô mô phỏng động tác đẩy kính của Cao Hoài.

“Trương Thiên!”

Chương 440

.] (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Thiên trầm mặc một lúc.”Có phải như thế này không?”

Trương Thiên có chút hối hận, đáng lẽ nên đợi mặt trời xuống núi rồi hẵng về, tuy có đội mũ nhưng không khí vẫn rất nóng.

Cô đột nhiên hiểu được vì sao nguyên chủ kiếp trước lại đột ngột yêu phải đàn ông tồi, vì hắn ta mà đưa tiền đưa lương thực, sau cùng còn bất chấp sự phản đối của gia đình mà gả cho hắn ta.

Đầu Tròn ngồi xổm xuống, khóc càng lớn tiếng hơn.

“Cô gái à, tuy tôi đã nhận tiền nhưng tôi còn chưa làm gì đã bị những người này bắt trói lại đánh một trận, cô thương tình vì chúng tôi chưa làm gì mà tha cho chúng tôi đi!”

Đeo kính?

Mà người cứu cô là người đó, chính là Cao Hoài!

Tiền trao cháo múc xong, hai bên đều rất hài lòng.

Vệ Hợp dùng sợi dây thừng bằng đay mảnh buộc mười bảy quyển sách lại với nhau, Trương Thiên đặt vào giỏ xe đạp trước mặt, tự do tự tại đi về nhà.

Ở ngã ba cách đó không xa có một khu rừng nhỏ, đợi đến đó có thể nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp.

“Tôi có thể tha cho các người.” Trương Thiên chậm rãi nói.”Chỉ cần các người nói ra kẻ đứng sau ủy thác là ai, tôi sẽ bảo bạn mình tha cho cậu.”

“Bọn họ được người khác trả tiền ủy thác, chuẩn bị chặn cô lại trên đường cô về nhà, sau đó lại được người ta cứu.” Giọng Triệu Tùng rất bình tĩnh, không nhìn ra được một chút nào giận dữ trước đó.

Chiếc xe chạy tới, dừng phía ngoài khu rừng.

Trương Thiên nhìn sang, thắng xe lại, tay phải đặt lên trên mắt nhìn nhìn.

May là cô có để tiền trong không gian, bằng không ngày khác phải đi thêm một chuyến nữa.

“Chính là hắn, em có gì muốn hỏi có thể hỏi hắn.”

“Chính là như vậy!” Mắt Đầu Tròn sáng lên, liên tục gật đầu.

Trong miệng Đầu Tròn không còn gì, lập tức bắt đầu khóc rống xin tha.

Sau lưng cô đã thấm đầy mồ hôi, trên mặt cũng toàn là mồ hôi.

Người nằm trên đất bị trói gô lại, trong miệng nhét khăn tay của ai đó, bên cạnh là mấy người đàn ông vạm vỡ đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, Trương Thiên nhìn thấy vài người quen từng gặp qua, bên trong còn có Tôn Nha Háo Tử.

Ánh mặt trời chói chang, đi trên đường, Trương Thiên có thể nhìn thấy không khí trên con đường trước mặt có hơi méo mó, đây là biểu hiện của nhiệt độ cực cao.

“Ai là kẻ cầm đầu?” Trương Thiên hỏi Triệu Tùng.

Sau khi kiểm tra hàng xong, Trương Thiên lập tức lấy tiền ra.

Cô hơi cau mày, do dự có nên dừng lại không. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chúng tôi vốn muốn dụ người kia ra, đáng tiếc hình như bị phát hiện rồi, người kia đã chạy mất, chỉ bắt được mấy người chuẩn bị chặn đường cô thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 440