Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 129: Cướp Đây!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Cướp Đây!


Cô vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Chân Lục Trà lập tức ra hiệu cho Nam Sương, ý bảo trốn trước.

Chỉ trong chớp mắt, viên đ·ạ·n liền bị đóng băng, sau đó rơi thẳng xuống đất.

“Đại ca, anh xem! Tôi đã nói rồi mà, ở đây có người nướng thịt!”

Cô vốn định nghiêng người né tránh, nhưng đột nhiên trong cơ thể dâng trào một nguồn năng lượng xa lạ. Nguồn năng lượng đó nhanh chóng hội tụ trong lòng bàn tay. Gần như theo bản năng, cô giơ tay lên, đối diện với viên đ·ạ·n đang bay tới.

Nhưng mà… thật xinh đẹp.

Những kẻ còn lại cũng vây quanh, ánh mắt dán chặt vào chiếc bàn vẫn còn vương lại hương thơm, ai nấy đều thèm đến mức nuốt nước bọt ừng ực.

Chân Lục Trà xoa xoa bụng căng tròn, ợ một cái no nê. Bên cạnh, Nam Sương vì uống chút rượu trái cây mà gương mặt cũng hơi ửng hồng.

Trong khi đó, Nam Sương đứng bên cạnh trực tiếp vung đao lên chém, lưỡi đao sắc bén thậm chí còn có thể c.h.é.m đôi viên đ·ạ·n giữa không trung.

Nam Sương hiểu ý cô ấy muốn tấn công, dứt khoát gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chân Lục Trà và Nam Sương không biết lai lịch đám người này, nên vẫn kiên nhẫn quan sát, chưa vội hành động.

Cô có chút bất ngờ trước khả năng trinh sát cực nhạy của Chân Lục Trà. Ở một mình lâu như vậy, không có đồng đội để phối hợp, vậy mà cô ấy vẫn có thể giữ được sự cảnh giác cao độ đến mức này. Trong những tình huống nguy cấp, điều đó chắc hẳn đã nhiều lần cứu mạng cô ấy.

Chuyện gì thế này? Cô vừa hóa thành công chúa Elsa à?

Trước kia khi còn có người đi ngang qua đây, bọn họ có thể cướp chút đồ ăn để cầm cự, nhưng giờ người đi đường ngày càng ít, mấy ngày nay gần như chẳng có thứ gì bỏ bụng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chân Lục Trà nhìn viên đ·ạ·n đóng băng vẫn còn bốc hơi lạnh trên mặt đất, rồi lại nhìn xuống tay mình, trong lòng tràn ngập nghi hoặc và kinh ngạc.

Chân Lục Trà mỉm cười, ánh mắt dừng trên khóe miệng dính nước sốt của Nam Sương, rồi chậm rãi quan sát người trước mặt.

Nhìn mà thích mắt, khiến cô cảm thấy mình có thể ăn thêm mấy xiên thịt nữa.

Lúc này, Chân Lục Trà hoàn toàn không nhận ra mối nguy đang tiến gần, cô vẫn đang say sưa tận hưởng bữa tiệc nhỏ của mình.

Chân Lục Trà rút cây búa màu hồng ra khỏi không gian, khẽ nói với Nam Sương:

Người nổ s.ú.n.g cũng không ngờ dị năng của Chân Lục Trà lại dễ dàng vô hiệu hóa đòn tấn công như vậy.

Có người đang đến.

Một người đàn ông thấp bé, quần áo rách rưới, hít hít mũi, quay sang hỏi đồng đội bên cạnh.

“Hai con đàn bà mà chúng mày cũng không đánh lại sao?! Còn đứng đấy làm gì, mau lên!!”


Những người khác cũng lần lượt ngửi thấy, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Đồ nướng?” Gã đàn ông vạm vỡ, mặt mũi hung tợn nhíu mày, “Lùn, cậu đói đến phát ngốc rồi à? Giữa nơi hoang vu thế này, ai rảnh rỗi mà chạy ra đây nướng thịt?”

Bước chân chậm rãi nhưng vững chắc, nghe như có khá nhiều người, không giống những quái vật cô từng gặp.

Tên lùn hít mạnh mấy hơi, dáng vẻ như thể đang đứng giữa một bữa tiệc linh đình. Bọn họ càng đi, mùi thịt nướng càng rõ ràng hơn, từng luồng hương thơm như trêu ngươi cái bụng rỗng của cả đội.

Không lâu sau, xiên thịt cuối cùng cũng được ăn sạch.

Cả hai lao đến với tốc độ cực nhanh, gần như ngang nhau, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt nhóm người kia.

Tên đại ca của bọn chúng lúc này đang bị Chân Lục Trà đạp dưới chân, không thể cử động, sau đó tức giận quát lớn với ba người đang đứng ngây ra đó:

Mùi thơm nồng nàn của thịt nướng quẩn quanh trong không khí, theo gió bay xa.

Hắn điên cuồng giãy giụa, muốn đứng dậy, nhưng hoàn toàn vô dụng, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Nam Sương thoáng khựng lại, sau đó gật đầu. Nhưng như thể chợt nhận ra điều gì, cô ấy lại bổ sung thêm một câu: “Rất ngon.”

Chân Lục Trà vung cây búa màu hồng, Nam Sương rút thanh trường đao đeo sau lưng.

Nhưng Lùn vẫn không tin. Hắn lại hít mạnh một hơi, hai mắt sáng lên, giống như c·h·ó săn đánh hơi thấy con mồi.

Hai người đang thu dọn “tàn cuộc”, Chân Lục Trà bỗng nhiên ngẩng đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai ba người còn lại hoảng loạn đến mức cầm s.ú.n.g cũng không vững.


Bụng hắn lập tức kêu “rột rột”, ánh mắt cũng bắt đầu nóng lên.

“Cậu có ngửi thấy mùi đồ nướng không?”

Tên cầm đầu vẫn đang giãy giụa dưới chân Chân Lục Trà, thấy thuộc hạ của mình chạy trốn, bỏ mặc mình ở lại, hắn tức đến mức chửi ầm lên.

Nam Sương hiểu ngay, khẽ gật đầu.

Đôi mắt hồ ly quyến rũ nhưng bị khí chất lạnh lùng làm giảm đi vài phần sắc sảo, tóc ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt sắc bén, nhìn thế nào cũng là kiểu đại mỹ nhân lạnh lùng khó gần.

Cô quay sang nhìn Nam Sương.

Ba tên cướp thấy không đánh lại được, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Vừa nói, hắn vừa rón rén lần theo hướng mùi thơm truyền đến.

Nhìn Nam Sương tập trung ăn thịt nướng, cô vui vẻ hỏi: “Tôi có cho thêm mật ong vào nước sốt, cô có thấy chút vị ngọt không?”

“Có thật mà! Các cậu ngửi kỹ xem!”

Cả hai nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, mỗi người một nơi nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhau.

Chân Lục Trà vốn nghĩ có lẽ không cần ra tay, nhưng khi thấy tên cầm đầu định mở cửa xe cắm trại của mình, cô không nhịn được nữa.

“Sao thế?”

Tuy nhiên, tên đại ca mặt mày hung dữ kia lại không có hứng thú với thịt nướng. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc xe cắm trại trước mặt, trong mắt lộ rõ vẻ tham lam.

Viên đ·ạ·n bay nhanh về phía Chân Lục Trà.

Bọn cướp gần như không kịp phản ứng, thậm chí còn chưa kịp tung dị năng, hơn một nửa đã bị Chân Lục Trà và Nam Sương đánh gục.

Đột nhiên, một loạt âm thanh sột soạt vang lên, kèm theo tiếng vải ma sát.

Ba tên không có dị năng liếc nhìn nhau, sau đó run rẩy giơ s.ú.n.g lên, bóp cò liên tục về phía Chân Lục Trà và Nam Sương.

Nam Sương không ngờ, người trông giống một con thỏ lanh chanh như Chân Lục Trà lại có bản năng nhạy bén như vậy.

Bất đắc dĩ, tám người trong đội đành từ bỏ cứ điểm cũ, men theo mùi thơm để tìm đến nơi khác.

Gã vạm vỡ ban đầu còn chẳng buồn để ý, nhưng khi không khí thoảng qua, hắn cũng hơi khựng lại. Quả thật có mùi thịt nướng.

Dù sao bọn họ cũng đã rất lâu rồi chưa được ăn một bữa ra hồn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt Chân Lục Trà, quỹ đạo bay của viên đ·ạ·n hiện lên rõ ràng, giống như bị làm chậm lại vô số lần.

Nam Sương thấy cô nghiêm túc hẳn, cả người căng thẳng, hoàn toàn không còn dáng vẻ vui vẻ khi ăn thịt nướng lúc nãy, liền hỏi:

Ngay khi cả hai vừa trốn xong, một nhóm người đã tiến đến trước chiếc xe cắm trại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là thịt thật!

Từ sau khi tỉnh lại trong đống đổ nát, Chân Lục Trà đã nhận ra ngũ quan của mình trở nên nhạy bén khác thường, điều này giúp cô đặc biệt có lợi thế khi đối mặt với những quái vật kia.

Nam Sương nghe vậy lập tức cảnh giác.

“Có người đang tiến về phía chúng ta.”

Chương 129: Cướp Đây!

Vừa dứt lời, hắn lập tức chạy đến bên cái bàn nhỏ mà Chân Lục Trà chưa kịp thu dọn, quan sát kỹ chiếc lò nướng vẫn còn nóng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Cướp Đây!