Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147: Xin Lỗi, Đã Để Anh Đợi Lâu Quá Rồi, Án Án!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Xin Lỗi, Đã Để Anh Đợi Lâu Quá Rồi, Án Án!


Tạ Lam Án lúc này trong đầu vẫn còn mơ hồ, như một người đuối nước vừa được cứu lên bờ. Anh không chắc tất cả những gì trước mắt là thật, hay chỉ là một ảo ảnh do nỗi nhớ quá sâu mà sinh ra.

"Xin lỗi, đã để anh đợi lâu quá rồi, Án Án. Sau này... sẽ không như vậy nữa." Sống mũi cô cay cay, nước mắt cũng không kìm được mà rơi lã chã.

Dáng vẻ của họ so với trong ký ức bốn năm trước của cô không có gì thay đổi, chị Đường Đường, Hàn Diễm đáng ghét, Hứa Đồng ham ăn và chú Viên đều vẫn là dáng vẻ trong ký ức.

Tạ Lam Án còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc trong vòng tay mình. Sau đó, anh nghe thấy giọng cô vang lên.

"Haiz..." Sau khi Đình Dạ thở dài lần thứ ba mươi sáu, Chân Lục Trà cũng đặt đũa xuống.

Chỉ có Tạ Lam Án, anh đi ở cuối cùng, vẫn là dáng vẻ đẹp đẽ khiến cô rung động.

Đình Dạ ngồi co rúm trên ghế sofa, bưng một cốc nước, ánh mắt đầy ai oán nhìn Chân Lục Trà đang ăn. Anh ta nhớ lại những lời mình lỡ miệng nói khi gặp cô trên đường, ruột gan hối hận đến xanh mét.

Tối nay, sau khi liên lạc với Nam Sương qua máy liên lạc xong, Chân Lục Trà quyết định ở lại biệt thự. Vốn dĩ trước đó đã hứa với Nam Sương là sẽ quay về, nhưng...

Chân Lục Trà ngồi trên ghế sofa nhướng mày với Đình Dạ: Thứ kỳ lạ? Anh đang nói tôi đấy à.

Chân Lục Trà kích động đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía mọi người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bốn chữ nhẹ nhàng kèm theo hơi thở ấm áp của Chân Lục Trà phả vào tai Tạ Lam Án, cũng phả vào tim anh.

"Em đây."

Vừa dứt lời, bên cửa truyền đến tiếng động, là Tạ Lam Án họ đã về. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hình như anh trở nên cô độc hơn trước, nhìn từ xa giống như một vũng nước tù, lạnh lẽo và tĩnh lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chân Lục Trà nhìn về phía Đường Tinh và Thẩm Thức: "Dốc hết sức để dạy dỗ? Vậy tôi phải lĩnh hội thành quả dạy học của anh Đình Dạ đây rồi. Đợi tôi kiểm tra xong bản lĩnh mà chúng học được sẽ trả học phí cho anh, nếu dạy tốt sẽ trả thêm cho anh lợi tức của mấy năm nay."

Hai người họ đúng là do một tay anh ta nuôi lớn, hơn nữa còn là "nuôi lớn" theo đúng nghĩa đen. Không chỉ có nuôi mà còn có "đấm đá", cũng học được bảy phần mười bản lĩnh của Đình Dạ.

Nhưng Đình Dạ không nghe lời, trực tiếp vượt qua cậu đi vào trong. Vừa đi vừa hít hà: "Ôi chà, thơm quá! Có phải biết tôi đến nên nấu cơm sẵn chờ rồi không..."

Hai tay Tạ Lam Án run rẩy vòng qua eo cô, sau đó từ từ siết chặt, như muốn hòa tan đối phương vào trong cơ thể mình, "Trà Trà... em đã về rồi."

Khi Chân Lục Trà tỉnh dậy thì Tạ Lam Án vẫn còn đang ngủ, tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau. Cô nhìn Tạ Lam Án đang ngủ say như một đứa trẻ, trong lòng như được lấp đầy bởi những viên kẹo bông mềm mại ngọt ngào.

Giọng Tạ Lam Ánrun rẫy, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt làm ướt áo Chân Lục Trà. (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Giữ chữ tín cái con khỉ! Đình Dạ thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ấm ức: "Tôi đã vất vả nuôi nấng hai đứa trẻ, còn dốc hết bản lĩnh ra dạy dỗ chúng. Có công lao cũng có khổ lao..."

"Chân Lục Trà."

Nghe cô nói vậy, mắt Đình Dạ lập tức sáng lên, "Cô không được nuốt lời đấy, nói rồi đó, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi kiểm tra thành quả dạy học của tôi!"

Lúc này, cả hai đang nằm trong phòng của Tạ Lam Án. Phòng của cô vẫn ở chỗ cũ, vẫn sạch sẽ vì Tạ Lam Án luôn dọn dẹp thường xuyên. Chỉ là đêm nay, Chân Lục Trà cảm thấy mình ở bên cạnh anh sẽ tốt hơn.

"Lâu rồi không gặp."

Chân Lục Trà cười nhướng mày: "Ồ? Số vật tư đó à? Anh không phải nói là không cần nữa sao? Tôi là người giữ chữ tín."

"Trà Trà."

Chương 147: Xin Lỗi, Đã Để Anh Đợi Lâu Quá Rồi, Án Án!

Tạ Lam Án gọi tên Chân Lục Trà rất nhiều lần, giống như vô số những đêm cô đơn nhớ cô trước đây, chỉ khác là tối nay tiếng gọi của anh lần nào cũng có người đáp lại.

Chân Lục Trà lúc này mới phát hiện, hoá ra mình đã khắc sâu khuôn mặt anh vào trong tim, ngay cả nốt ruồi lệ dưới mắt anh cũng đặc biệt rõ ràng, chỉ là...

Đình Dạ mặt đầy kinh ngạc: "Cậu cũng có thể nhìn thấy hồn ma của Chân Lục Trà sao?!"

Chân Lục Trà vui vẻ húp mì do Đường Tinh nấu. Phải nói, tay nghề của đứa trẻ này cũng không tệ chút nào.

"Ừm, em đây."

Đình Dạ chỉ vào Chân Lục Trà đang ngồi trên ghế sofa, nói với Thẩm Thức: "Ở đó, cậu có thể nhìn thấy cô ấy không?"

... (đọc tại Qidian-VP.com)

"Trà Trà." Tạ Lam Án vùi đầu vào cổ Chân Lục Trà, khẽ gọi tên cô, hơi thở phả ra sau tai cô.

Lời còn chưa nói hết, tầm mắt Đình Dạ đã dừng lại trên Chân Lục Trà đang ngồi trên ghế sofa. Lời nói của Đình Dạ cứ thế nghẹn lại trong cổ họng, bước chân cũng khựng lại ngay tức khắc.

Điều đáng quý nhất là—không ai hỏi cô làm thế nào mà quay lại, cũng chẳng ai bận tâm cô đã đi đâu suốt bốn năm qua. Họ chỉ ôm lấy cô, ôm lấy người đồng đội, người bạn, người thân đã xa cách từ lâu.

Chân Lục Trà nhìn bàn tay mình và Tạ Lam Án đang đan chặt vào nhau.

Việc Chân Lục Trà khôi phục ký ức khiến Đường Nguyệt và mọi người tối qua còn đang lo lắng nay cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Em đây." Chân Lục Trà cũng khẽ đáp lại anh.

Chân Lục Trà không nhịn được chạy về phía Tạ Lam Án, ôm chặt lấy anh.

Chân Lục Trà giống như lần đầu tiên gặp lại anh sau khi "c·h·ế·t"—trong đầu đã có ký ức, nhưng lại có chút sợ hãi khi đối diện với Tạ Lam Án.

Hai đứa trẻ được Đình Dạ nuôi lớn liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy trong mắt cả hai đều là sự cạn lời đến tận cùng.

Thẩm Thức dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Đình Dạ: "Đương nhiên là nhìn thấy, anh tưởng mắt tôi để trưng à?"

Thật không công bằng. Bốn năm đối với cô chỉ giống như một giấc ngủ dài, sau khi tỉnh dậy, thời gian chẳng để lại bất cứ dấu vết nào trên người cô. Nhưng... những vết sẹo ấy, những ngày đêm cô đơn ấy, Tạ Lam Án đã vượt qua như thế nào?

Thấy vậy, Đình Dạ lập tức nở nụ cười thương mại, nghiêng người tới gần cô: "Chân Lục Trà... à không, chị Chân à, chị xem chuyện vật tư trước đây..."

Đình Dạ không ngừng lùi về sau, mãi đến khi lùi đến bên cạnh Thẩm Thức mới dừng lại. Nhìn quanh một lượt, anh ta thấp giọng hỏi: "À... Thẩm Thức, cậu có thấy thứ gì kỳ lạ lẫn vào đây không?"

Đường Tinh đang bưng một bát mì ra, nghe thấy câu này cũng cạn lời: "Anh Đình, hay là anh đến bệnh viện khám não đi, bây giờ đi vẫn còn kịp đấy."

Thẩm Thức cau mày: "Anh đang nói gì vậy?"

Nhiều vật tư như vậy! Bây giờ cô ấy đã về, đáng lẽ mình có thể đòi chút lợi tức... Tiếc quá! Tiếc quá đi!

...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Xin Lỗi, Đã Để Anh Đợi Lâu Quá Rồi, Án Án!