Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Bôn Bào Đích Đào Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Làm loạn vô lý
Anh nhẹ giọng dỗ dành: "Được, anh đồng ý với em, trong vòng một tháng này anh sẽ không lái xe, cũng không để trợ lý Doãn sắp xếp tài xế, nếu có ra ngoài thì anh sẽ đi xe buýt cùng em."
Nhắc tới tên Cố Giác, Sở Tương mới chợt nhớ lâu rồi không thấy người này, cô tò mò hỏi: "Cố Giác thật sự cắt đứt liên lạc với nhà anh, rồi chơi trò mất tích luôn rồi à?"
Cố Hành lau nước mắt nơi khoé mắt cô, không xác định hỏi lại: "Em nói là... chúng ta?"
Sở Tương hoàn toàn không biết chuyện Tô Nhuyễn Nhuyễn mang thai! (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt Cố Hành không hề biến sắc: "Ngày mai em muốn ăn gì? Anh làm cho em."
"Hiện tại xem ra là vậy."
Cố Hành bị cắt ngang lời: "...."
Cố Hành nghe giọng điệu cô có vẻ không đúng lắm, tưởng cô chỉ thấy ngạc nhiên, bèn trả lời: "Đúng vậy, cô ta có thai rồi."
Cố Hành nhìn cô: "Ngay cả tài xế cũng không được ư?"
Giờ Tô Nhuyễn Nhuyễn đã có thai rồi, vậy có phải phân đoạn xảy ra tai nạn xe kia cũng sắp đến rồi không?
Cố Hành thật sự không hiểu nổi mấy suy nghĩ phức tạp trong đầu cô, chỉ cảm thán — sao cô lại có thể nghĩ ra nhiều tình huống xấu như vậy, cứ như trong đầu cô đã diễn ra một vở kịch vậy. Nhưng dù không tìm được lý do hợp lý, anh vẫn luôn có sự dung túng vô hạn dành cho cô.
Cố Mộ Tịch có đến hay không thì Cố Hành cũng chẳng quan tâm lắm.
Sở Tương lập tức ngẩng đầu lên: "Có tài xế cũng không được!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Hành tưởng cô mệt nên buồn ngủ. Đến khi tới nơi, anh dừng xe, quay đầu lại nhìn cô gái vẫn tựa vào ghế, không nhúc nhích, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cố Hành đáp: "Ông nội không cho bà ta đến những dịp thế này."
"Em..." Sở Tương không thể nói cho anh biết rằng anh sẽ xảy ra chuyện khi lái xa trong cốt truyện gốc được, đành kiếm cớ nói: "Em nghe nói dạo này có nhiều vụ tai nạn xe cộ lắm, mấy ngày trước còn có tin tức, rõ ràng có người đang lái xe rất bình thường, vậy mà xe đối diện lại chạy ngược chiều, gây ra tai nạn rất nghiêm trọng. Em nghĩ tới chuyện mỗi ngày anh đều lái xe, em thật sự rất lo..."
Cố Hành thật sự có hơi khó xử rồi.
Lần này cô thật sự rơi nước mắt: "Vậy... hay là chúng ta tạm thời thuê một căn nhà gần công ty anh ở nhé? Như vậy anh đi làm cũng tiện hơn."
Nhưng Cố Hành lại cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng mình, sự lo được lo mất của cô, tất cả đều vì anh mà ra.
"Chú ấy bất ngờ phát hiện ra tung tích của Cố Giác nên mới không tới kịp."
Giữa lông mày của Cố Hành lộ ra chút bất lực: "Tương Tương, em là..."
Sở Tương chen ngang: "Em là con gái, phải biết giữ ý giữ tứ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gật đầu: "Đúng vậy, không phải chúng ta thì chẳng lẽ anh còn muốn ở với người phụ nữ khác ư?"
Sở Tương hỏi tiếp: "Sao tự nhiên lại muốn chơi trò này thế?"
Sở Tương biết, trong mắt người ngoài có lẽ cô đúng là đang làm loạn vô lý. Cô cũng hiểu yêu cầu của mình sẽ khiến Cố Hành rất bất tiện, nhưng anh lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Cố Hành nắm lấy tay Sở Tương, tay cô rất lạnh, cả cơ thể cũng đang căng cứng. Anh tháo dây an toàn cho cô, kéo cô vào lòng, lo lắng hỏi: "Tương Tương, sao vậy?"
Chương 69: Làm loạn vô lý
Sở Tương đành phải bày ra tuyệt chiêu làm nũng: "Chú Cố à, chỉ một tháng thôi, nhiều nhất là một tháng, được không? Chúng ta đừng đi xe riêng nữa, nếu muốn ra ngoài thì đi... xe buýt! Đúng, đi xe buýt có được không?"
Cô dụi vào lòng anh, giọng nói mềm mại mang theo chút nũng nịu: "Cố Hành, anh đừng lái xe nữa có được không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Dường như, cơ thể của Sở Tương đang dần dần ấm lên vòng tay quen thuộc của Cố Hành. Cô nắm chặt lấy vạt áo anh, đôi mắt nhìn thẳng vào anh không rời: "Cố Hành, những ngày gần đây, anh có thể đừng tự lái xe được không?"
Đương nhiên là vì thân phận của bà ta không thích hợp. Nói ra cũng thấy mâu thuẫn, năm đó khi ông cụ Cố đã lấy tiểu thư nhà họ Vương, sinh ra Cố Mộ Tịch, còn sống với bà ta mấy chục năm, nghe phong phanh thì tình cảm vợ chồng tốt lắm.
Sở Tương tiếp tục cố gắng, khoé mắt còn gắng nặn ra tí nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Mấy ngày nay em toàn gặp ác mộng, em mơ thấy anh đang lái xe thì có người cố ý đâm vào, sau đó anh nằm trên giường rất lâu rất lâu, vẫn hôn mê không tỉnh lại, em gọi thế nào anh cũng không đáp lại..."
Sở Tương không trêu anh nữa, lười biếng dựa vào ghế, lẩm bẩm: "Hôm nay em để ý thấy bà cụ Vương không tới." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện, thật ra quan hệ giữa ông cụ và bà Vương này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Cố Hành xoa mặt cô: "Tương Tương, đó chỉ là mơ thôi."
Trong số những người biết chuyện này, Sở Thịnh và Cố Hành đều nghĩ đối phương đã nói với Sở Tương rồi nên cũng không nhắc lại để tránh làm cô khó chịu. Còn Cố Triều Dương và Trần Uyển Nhu thì chắc chắn sẽ không chủ động nhắc tới việc Cố Giác làm Tô Nhuyễn Nhuyễn có thai. Thế nên trong hiệu ứng kỳ lạ này, Sở Tương lại trở thành người duy nhất không biết gì.
Mỗi ngày Cố Hành đều phải đi làm, lại còn thường xuyên phải đi xã giao, bàn chuyện làm ăn, nếu không lái xe thì thật sự sẽ rất bất tiện. Nhưng anh không hề trách cô vô lý, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao lại có suy nghĩ này?"
Sở Tương không quên rằng, trong cốt truyện gốc, lần đầu tiên Tô Nhuyễn Nhuyễn mang thai rồi bị sảy, sau đó Cố Hành gặp tai nạn xe nghiêm trọng, thành người thực vật suốt một thời gian dài. Đến khi anh tỉnh lại, mọi việc trong nhà họ Cố đều đã rơi vào tay Cố Giác.
Vậy... đây có phải chính là "sống chung" trong hiểu biết của anh không nhỉ?
Sở Tương sững lại: "Tô Nhuyễn Nhuyễn có thai rồi á?"
Suốt quãng đường sau đó, Sở Tương đều im lặng.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ nghĩ cô lo lắng vớ vẩn, anh lái xe nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra chuyện gì, sao lại phải lo xa như thế?
Sở Tương nghiêng người nhìn anh: "Em muốn ăn anh."
Cố Hành khẽ cười: "Chắc là vì biết chuyện cô Tô có thai rồi."
Sở Tương nhắm mắt lại, nhưng đầu óc lại quá phấn khích nên chẳng thể ngủ được. Cô hứng thú nhìn người đàn ông đang lái xe, cố tình trêu chọc: "Chú Cố này, bọn mình đính hôn rồi đó, vậy có phải là có thể làm những chuyện mà chỉ người lớn mới được làm rồi đúng không?"
Cố Hành nhẹ giọng nói: "Nếu mệt thì ngủ một lát đi."
Buổi lễ đính hôn của Sở Tương đã kết thúc trong sự viên mãn, khách khứa cũng dần dần ra về. Cô thay một bộ đồ thoải mái, mệt mỏi ngồi bệt trong xe của Cố Hành, chẳng buồn nhúc nhích tí nào.
Sở Tương nói: "Em nghe ba em bảo, tuy chú của anh không đến, nhưng cũng gửi quà tới rồi."
Đàn ông mà quá lịch thiệp, quá cổ hủ thì thật sự cũng không tốt tí nào. Cứng nhắc đến mức dầu muối không ăn, ngay cả Lưu Hạ Huệ cũng không nhịn giỏi bằng anh.
Sở Tương khăng khăng: "Nhưng giấc mơ đó thật sự rất chân thật! Khi tỉnh lại em vẫn còn cảm giác đau lòng trong giấc mơ, Cố Hành, anh không thể xảy ra chuyện được, nếu anh gặp chuyện gì... em phải làm sao đây? Em vừa trẻ vừa xinh đẹp, nhỡ có đàn ông khác dòm ngó em thì sao? Hơn nữa, nếu anh cứ mãi không tỉnh lại, sự nghiệp của anh bị người khác cướp mất thì sao? Em đâu có biết làm ăn, em có bao nhiêu bản lĩnh chẳng lẽ anh còn không rõ ư? Em chắc chắn không giữ nổi cơ nghiệp to lớn của anh đâu!"
Sở Tương lầm bầm: "Em đã nghe anh nói câu này cả trăm lần rồi, cứ lặp đi lặp lại, anh không mệt à, em nghe còn thấy mệt thay đây này."
Ngày mai là thứ hai, tối nay cô còn phải vội vàng quay lại thành phố A nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.