Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56


Khoảnh sân lúc chạng vạng yên tĩnh đến lạ, ánh trăng len lỏi phủ đầy giếng trời.

Không được gọi như thế, vậy phải gọi là gì?

Phủ Thứ sử cách âm cực tốt, cửa sổ chính phòng đóng chặt, hoàn toàn không lọt ra chút tiếng động nào, đến ánh đèn hắt qua giấy cửa sổ cũng nhạt nhòa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn bất ngờ túm lấy vai nàng, “Ngươi còn nhớ chúng ta từng bái đường hợp lễ… ngươi thật sự không có trái tim!”

Nữ nhân kia xảo quyệt, chắc chắn không chịu ngồi yên. Hắn nghĩ nàng sẽ kêu gào van xin, nhưng từ đầu đến cuối, trong tủ tuyệt nhiên không có chút động tĩnh.

Yến Nguyên Chiêu lấy từ trong ngực ra một sợi dây thừng, cầm trong tay vung vẩy thử. Thẩm Nghi Đường ngẩng đầu nhìn thấy, đồng tử bỗng nhiên co rút lại.

Yến Nguyên Chiêu bực bội nói: “Không được gọi ta như thế.”

Nghe thấy giọng nói trầm lạnh của hắn, Thẩm Nghi Đường thở phào nhẹ nhõm. Thì ra vừa rồi là hắn dọa nàng?

Thẩm Nghi Đường im lặng.

Yến Nguyên Chiêu không tin: “Cần gì phải làm ra vẻ băng thanh ngọc khiết, ta biết ngươi, vì tiền thì chuyện gì ngươi chẳng dám làm.”

Thẩm Nghi Đường mất thăng bằng, trán đập mạnh xuống đất, cả người đổ nghiêng nặng nề trên nền đá xanh lạnh buốt.

Yến Nguyên Chiêu lập tức cứng đờ.

Thẩm Nghi Đường lộ ra vẻ mặt như sắp khóc, chẳng còn chút hung hăng nào lúc nãy, “Tha cho ta đi, ta không muốn c·h·ế·t…”

Nằm trên giường, ánh mắt xuyên qua màn đêm mịt mùng, găm chặt vào tủ quần áo sơn đen, cứ như muốn nhìn thủng nó.

Yến Nguyên Chiêu giật mình. Hóa ra nàng đã tỉnh, lại còn dám mặt dày gọi hắn như thế.

“Không phải!” Thẩm Nghi Đường gầm lên đầy căm phẫn.

Yến Nguyên Chiêu là người bình tĩnh đến nhường nào, mà hết lần này đến lần khác tức giận đến phát điên vì nàng, hắn rốt cuộc căm hận nàng đến cỡ nào.

“Dây này không phải để siết cổ ngươi. G·i·ế·t ngươi, ta còn ghét bẩn tay.”

Tôn nghiêm, hừ, tôn nghiêm!

Cả một đêm rồi, Yến Nguyên Chiêu ở trong đó không cho ai vào, ngay cả tiểu đồng đến châm đèn cũng không được phép, tận lúc nãy mới ra ngoài, tìm Thu Minh lấy một sợi dây thừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đừng, đừng g·i·ế·t ta!” Nàng cuống quýt bò lùi mấy thước.

Thẩm Nghi Đường nghẹn giọng hỏi: “Ngươi định xử trí ta thế nào?”

Chương 56

Nhìn chăm chăm vào cánh cửa tủ đóng kín hồi lâu, Yến Nguyên Chiêu giơ tay đẩy then gỗ bên cửa phụ, chậm rãi mở ra.

Yến Nguyên Chiêu cũng thấy bức bối, giận bản thân vì quá tức giận mà mất khôn, không còn phong độ quân tử, lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu đó với nàng. Lại càng giận bản thân hơn khi vẫn còn phản ứng với nàng, hương thơm mềm mại trong tay khiến máu trong đầu vừa bốc lên lại dồn xuống, đến cả hắn cũng không rõ rốt cuộc là đang trừng phạt nàng hay đang thoả mãn chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liên Thư nói: “Thì có sao đâu, chủ tử tuổi tác cũng không nhỏ nữa, mà mãi chẳng có người hầu phòng, cũng phải giải tỏa chứ.”

Hắn nói sẽ tống nàng vào ngục, nhưng tống vào rồi sẽ ra sao? Thẩm Nghi Đường ngoài chuyện “g·i·ế·t người đền mạng” thì chẳng biết gì về luật hình, liệu có bị đánh gậy không, có bị lưu đày tới Lĩnh Nam không, có bị chém đầu không?

Nữ nhân lừa đảo này, thấy sắp bị hắn tống vào đại lao, không còn đường thoát, liền bắt đầu làm nũng, ra vẻ đáng thương, tự dâng mình đến tận cửa. Quá đỗi không biết xấu hổ, cũng thật vô lý hết mức!

Thẩm Nghi Đường ngồi ngây người trong bóng tối một hồi, từ từ dịch người, để lưng tựa vào vách tủ, miễn cưỡng an trí bản thân trong không gian chật hẹp này.

Thu Minh thì ra vẻ khó hiểu: “Các người đang nói gì vậy? Lang quân gọi ta đưa dây thừng, nhất định là để trói người rồi. Có lẽ vũ cơ kia liên quan đến vụ án gì đó, bị lang quân bắt về để thẩm vấn bí mật thôi.”

Ánh trăng trắng nhợt tràn qua song cửa, rọi lên tấm màn buông kín, nơi ấy khe hở chậm rãi hé ra một đường nhỏ, người đàn ông khoác áo đứng dậy nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến trước tủ.

Nhưng hắn phải thừa nhận, lúc này tâm trạng hắn đã khá hơn ban nãy rất nhiều.

Bạch Vũ vừa từ bên ngoài về, nghe tin xong vẻ mặt càng trầm hơn nữa.

Yến Nguyên Chiêu nghịch sợi dây trong tay, lạnh lùng nhìn nàng, “Ngày hôm sau sau khi đại hôn ngươi mất tích, ngươi có biết đã gây ra cho ta phiền phức lớn đến mức nào không? Ta có lý do gì để tha mạng cho ngươi?”

Thế thì thật quá coi thường hắn rồi.

Vẻ mặt Yến Nguyên Chiêu không thay đổi nhìn nàng, con ngươi đen nhánh lạnh băng.

Thẩm Nghi Đường đợi mãi không thấy hắn đáp, mất kiên nhẫn, mặt xị xuống oán trách: “Ta lạnh quá…”

Bên ngoài ban nãy còn xì xào gì đó, không bao lâu thì im bặt. Một lát sau, tia sáng từ khe hở ván gỗ cũng tắt ngấm, bên trong tủ chìm vào bóng tối và yên lặng tuyệt đối.

Bạch Vũ suýt nữa đã thốt lên: lang quân chẳng lẽ bị đoạt xá rồi.

Làm sao bây giờ, lần này có vẻ thật sự tiêu đời rồi.

Sắc mặt Thẩm Nghi Đường trắng bệch, “Dù sao chúng ta cũng đã bái đường thành thân, uống rượu hợp cẩn, từng là phu thê một ngày, ở chỗ Nguyệt lão cũng từng được nối tơ hồng, nếu ngươi g·i·ế·t ta, e rằng sẽ tổn âm đức của chính mình.”

Thì ra những lời kia hắn đều nghe được. Thẩm Nghi Đường vừa thẹn vừa giận, “Ta không hề như ngươi nghĩ, không phải là hạng tiện nhân, ai cũng có thể lên giường! Ta chỉ thay bằng hữu lên nhảy một điệu thôi, nếu có kẻ giở trò với ta, ta tự có cách bảo vệ bản thân.”

Sau đó, hắn lại trói hai tay nàng y như vậy.

“Vào đó mà ngồi.”

Thẩm Nghi Đường bắt đầu hối hận vì lúc trước đã kích động mà cãi tay đôi với hắn, nhưng hiển nhiên việc cầu xin tha thứ cũng chẳng có tác dụng gì. Giờ phút này, trong mắt hắn, e rằng ngay cả việc nàng còn đang thở cũng là một tội lỗi.

Một lúc sau, Yến Nguyên Chiêu mới buông tay.

Lẽ nào vì nàng đang bị nhốt trong cái tủ tối om như hũ nút, nên ngay cả Yến Nguyên Chiêu trong mộng cũng đen thui như vậy?

Ai lại đi thẩm vấn bí mật trong phòng ngủ chứ?

Trận chất vấn ban nãy cuối cùng khép lại bằng sự nhục mạ không chút phong độ của Yến Nguyên Chiêu dành cho nàng. Tay hắn quá mạnh, giờ đây ngực nàng vẫn còn bỏng rát đau đớn.

Nàng tưởng chỉ vì hắn từng thích nàng, từng cùng nàng gần gũi da thịt, là hắn sẽ động lòng, sẽ nương tay sao?

Yến Nguyên Chiêu trong mộng đêm nay rất mơ hồ, mờ mịt như một khối bóng tối, chẳng thấy rõ diện mạo.

Đêm nay đúng là giày vò, cả người nàng như kiệt quệ.

Thẩm Nghi Đường rũ mắt xuống. Căn phòng này có lớn đến đâu cũng chỉ có vậy, hắn không muốn thấy nàng, chẳng lẽ định đem nàng giấu đi đâu? Sân trời? Phòng củi? Hay là giờ tống thẳng vào đại lao?

Ngoài dự đoán của nàng, Yến Nguyên Chiêu mở tủ quần áo sơn đen viền vàng cao hơn người trong phòng, bên trong trống trơn, không có quần áo.

“Từ bây giờ trở đi, ngậm miệng lại. Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cũng không muốn nói thêm với ngươi một câu.”

Thẩm Nghi Đường ngồi bệt dưới đất, sắc xuân còn vương trên má, đuôi mắt hơi đỏ, giận dữ trừng mắt nhìn nam tử trước mặt.

Ngày trước chẳng phải nàng đã nhận tiền để dụ dỗ hắn sao? Chuyện nên làm thì không thiếu một thứ, đêm động phòng còn thực sự mây mưa đến mấy lần. Hơn nữa hắn nhớ rất rõ, nàng là thân xử nữ.

Thẩm Nghi Đường bị ném mạnh xuống đáy tủ, hai mông đã bị dày vò tơi tả lại bị va đập thêm một cú đau điếng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe “cạch” một tiếng, cánh cửa tủ khép lại, then chốt cũng cài vào, bốn bề tức khắc tối om.

Suốt nửa ngày chưa ăn gì, bụng đói cồn cào, cổ tay cổ chân bị dây thừng siết đến tê dại. Da thịt toàn thân không chỗ nào không ê ẩm, vết thương khi cưỡi ngựa hôm qua cộng thêm sự tra tấn hôm nay dưới tay hắn, không biết trên người nàng đã bầm tím đỏ rát đến đâu rồi.

Giọng nàng ngọt ngào mềm mại, mang theo chút nghẹt mũi, cứ như làm nũng.

Yến Nguyên Chiêu ngồi xổm xuống, nắm hai chân nàng lại, gập thành tư thế ôm gối mà ngồi. Chân nàng không mang tất, cổ chân lộ ra đoạn trắng muốt như ngó sen, nhẹ nhàng bị hắn dùng một tay nắm gọn. Dây thừng siết mấy vòng, cắt vào da thịt, hắn thắt một nút c·h·ế·t thật chặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Yến Nguyên Chiêu có rất nhiều điều muốn hỏi, lời ra đến miệng lại bị hắn nuốt xuống. Giờ hắn là dao thớt, nàng là cá thịt, thái độ nàng còn cứng rắn như thế, hắn cũng chẳng muốn phí lời.

Nàng lấy đâu ra can đảm để làm nũng với hắn chứ?

Dứt lời, một tay hắn nhấc chân nàng lên, một tay đẩy sau lưng, nhấc bổng nàng rồi đặt thẳng xuống đáy tủ.

Vai bị hắn bóp đến đau nhức, Thẩm Nghi Đường không dám nói thêm một lời, sợ lại chọc giận hắn.

Mỹ nhân kế, hắn đã trúng một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Tôn nghiêm của Yến Nguyên Chiêu cao quý đến mức không thể bị xúc phạm hay sao?

Hắn liếc nhìn nàng, “Ngươi còn dám tỏ vẻ oan ức? Ăn mặc thế này đến nhảy múa, chẳng phải là để cho người ta vui thú à?”

Yến Nguyên Chiêu híp nửa mắt phượng, “Giờ mới biết sợ? Biết cầu xin rồi?”

Nàng vừa dứt lời lại thấy sắc mặt Yến Nguyên Chiêu thay đổi.

Trong gian phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ánh nến dịu dàng chiếu rọi đêm thanh. Nếu không phải vừa trải qua một trận gió tanh mưa máu, thì bầu không khí lúc này hẳn là vô cùng ám muội và đắm say.

Trăng nghiêng về tây, sao lấp lánh, lá ngô đồng trong sân run rẩy khe khẽ trong gió đêm, giờ đã sang canh ba.

Lúc trước vì tiền mà đi trêu chọc cái tượng Phật lớn sống sờ sờ này làm gì chứ…

Thẩm Nghi Đường cố gắng nghĩ ngợi, tự cho là đã tìm ra câu trả lời, giòn tan gọi hắn: “Phu quân!”

Thẩm Nghi Đường lại mơ thấy Yến Nguyên Chiêu.

Yến Nguyên Chiêu không ngủ được.

Khóe môi Yến Nguyên Chiêu nhếch lên cười lạnh, ngay khoảnh khắc thân thể nàng lao tới như một đống rối, hắn liền nghiêng người sang bên, tránh đi.

Yến Nguyên Chiêu thăng chức làm tuần sát sứ thì hận nàng, ghét nàng, còn Yến lang quân trong mộng lại là người có thể thân cận. Thẩm Nghi Đường khịt mũi vì lạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt kia, dịu dàng gọi một tiếng: “Yến đại nhân.”

“Vậy nếu Khúc Tam lang dây dưa không buông, ngươi định thế nào? Dâng thân cho tuần tra đại nhân, là có ý gì hả?”

Yến Nguyên Chiêu chợt hiểu ra, nàng lại đang quyến rũ hắn!

“Ta nghe ngóng được, nữ nhân lang quân bế về là một vũ cơ do Khúc Đại nhân mời từ thanh lâu, tên là Cẩm Sắt. Lang quân vốn ghét nhất loại nữ tử xuất thân thanh lâu, sao lại để một vũ cơ hầu hạ mình, còn… còn dùng đến dây thừng nữa, lang quân khi nào lại có sở thích kiểu đó…”

Yến Nguyên Chiêu nhíu chặt mày.

Thẩm Nghi Đường rùng mình, “Vậy chẳng phải chuyện ta lừa ngươi sẽ bị người khác biết hết sao? Chuyện xấu trong nhà… không nên phơi bày ra ngoài, nói ra cũng chẳng tốt cho danh tiếng phủ công chúa.”

Tấm áo choàng mỏng chẳng cản nổi hơi lạnh len lỏi, nàng cuộn người lại thành một nhúm nhỏ, vẫn lạnh đến phát run.

Tuyệt vọng dâng lên trong lòng Thẩm Nghi Đường.

Từ những gì hắn nói, dường như chuyện trộm sổ sách cũng không phải điều nghiêm trọng nhất, mà điều khiến hắn thật sự nổi giận, chính là vì nàng đã lừa gạt hắn, giẫm đạp lên lòng tự trọng của hắn.

Bạch Vũ và Liên Thư nhìn hắn, muốn nói lại thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Yến Nguyên Chiêu mờ nhòa ấy hình như đang nhìn nàng, còn chăm chú hơn bất cứ lúc nào. Nếu nàng là một đóa hoa hàm tiếu, bị ánh nhìn ấy dõi theo, chắc chắn sẽ không kìm được mà nở bung. Nếu nàng là đóa hoa nở rộ, cũng sẽ không kìm được mà thẹn thùng khép cánh lại.

Trong suốt bốn năm, Yến lang quân từng không ít lần xuất hiện trong mộng nàng, đa phần là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tay chắp sau lưng, trong mắt ánh lên nụ cười nhẹ mà nhìn nàng; nàng vừa nói mấy câu trêu ghẹo vừa đưa tay luồn ra sau lưng hắn, chạm vào đai lưng bạc óng ánh. Thắt lưng ấy đúng là quý giá, nhưng vẫn không đáng giá bằng thắt lưng Yến lang quân…

Thẩm Nghi Đường run rẩy một lúc, tứ chi ngày càng cứng đờ, vừa lạnh vừa đói, vừa mệt vừa buồn ngủ, nàng nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang được ăn đồ ăn nóng hổi thơm lừng, dần dần thiếp đi trong cơn mê man.

Tôn nghiêm của nàng thì đã sớm chẳng biết bị người ta giẫm đạp bao nhiêu lần. Từ nhỏ đến lớn chịu hết bao tủi nhục, bị người khi dễ, vì một bát cơm mà phải cúi đầu khúm núm, vì sống sót mà phải thấp hèn lấy lòng người, đến cả chuyện “quyến rũ” Yến Nguyên Chiêu cũng là nàng hạ mình cúi mình, uốn éo để chiều lòng, nếu thực sự tính toán, chi bằng nàng khỏi cần sống nữa cho rồi.

Thẩm Nghi Đường bực bội: “Ta đã nói là ta không bán thân, không bán thân không bán thân không bán thân! Ngươi tin hay không thì tùy!”

“Danh tiếng phủ công chúa, có cần ngươi bận tâm chắc?”

Thời gian trôi qua, đêm thu mỗi lúc một lạnh, Yến Nguyên Chiêu buông rèm, xoay người kéo chăn đắp kín.

Vừa nói vừa co đôi chân bị trói lại, người nghiêng về trước, lao thẳng ra khỏi tủ, nhào vào lòng hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56