Yêu Em Tự Khi Nào
Mộng Tiểu Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25
Chẳng lẽ anh Nghiêm lại có một cô gái nào khác sao?
Trước khi đi, anh vô thức quay đầu xem bên trong, tại những lối đi mà anh nhìn được, không có bóng dáng Ôn Địch ở đó.
Ôn Trường Vận nghe xong mới thả lỏng, “Tâm trạng khá đó.”
Bọn họ đều biết con cả của Minh Kiến Quân đang quản lý sự vụ hằng ngày của công ty, nhưng lại không biết ông ta còn một đứa con út giống tính mẹ.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Bố mẹ tôi đã biết chuyện của tôi và Ôn Địch rồi.”
Không biết tại sao, anh vẫn chờ đợi ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Tỉnh có thể chắc chắn rằng đó cũng không phải là của Ôn Địch, bởi vì avatar đôi của Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt rất đặc biệt, không hề giống với cái avatar trên WeChat của Nghiêm Hạ Vũ.
[Tối nay anh xong việc lúc nào vậy? Em tới đón anh tan làm.]
Tần Tỉnh nghe không hiểu: “Dạ?”
Hôm nay bác Nghiêm về, hẳn là đã bàn bạc về hôn sự của Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ.
Nghiêm Hạ Vũ đang xem tài liệu của một dự án, thản nhiên nói: “Con trai út của Minh Kiến Quân.”
Cô cất bước, đi về phía kệ sách đằng sau, lúc quẹo sang thì suýt chút đụng vào người phía trước mặt.
Anh ta đổi sang acc phụ rồi vào like cho avatar đôi này.
“…Vâng.”
[Tiệm sách này mở từ bao giờ vậy anh? Sao em chưa từng nghe qua về nó nhỉ?]
Những dãy sách này đáng giá cả một gia tài.
Khang Ba nhận được email, đã tra ra được tư liệu về Kỳ Minh Triệt.
Kỳ Minh Triệt:
“Kịch bản định chế của Minh Kiến Quân, con viết xong chưa?”
Cô nói thêm, “Con cảm thấy khá được.”
Thấy mặt mày của Cù Bồi không có chút huyết sắc nào, Ôn Địch lo lắng: “Trông cô như vậy không ổn đâu.”
Câu trả lời này vô cùng qua loa, Tần Tỉnh tỏ vẻ thông cảm, dù sao thì anh cũng đang thất tình. Không những thất tình, nói không chừng còn đang bị thúc giục thành gia lập thất. Nghe nói, khi bác Nghiêm về, tài xế đã đỗ xe ở ngay cửa ra vào của nhà họ Điền.
“Cái đứa nhỏ này, mua hoa làm cái gì.” Cù Bồi ngồi xuống.
Nhưng mãi cho tới khi chia tay, cô vẫn chẳng hề ghé vào xem.
“Chắc chắn?”
Nhất thời Tần Tỉnh không biết phải nói gì tiếp.
Tài xế ngồi lên xe chưa được hai phút đã thấy bóng dáng Ôn Địch xuất hiện ở đầu đường, trên tay cô còn đang xách vài cái túi của tiệm, bên trong có bốn, năm cuốn sách gì đó.
Ôn Địch không lái xe, quanh tiệm sách rất khó tìm chỗ đậu xe, cô gọi xe đi tới đó.
Trong kịch bản, đám quyền quý của thành Trường An, vì muốn củng cố thế lực của gia tộc, ổn định lợi ích nên đã đẩy mạnh liên hôn, xây dựng các mối quan hệ thông gia, cho dù là những cậu ấm ăn chơi đàng đ**m, không làm được gì ra hồn cũng sẽ không bồng bột khi xét tới chuyện hôn nhân.
Rõ ràng là anh đang ngồi trên ghế sopha, chẳng quấy rầy bất cứ ai trong số họ xem TV.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi thẳng: “Cái hot search avatar đôi đó sao?”
Ôn Địch: “…”
Nghiêm Hạ Vũ đóng sổ lại, nói: “Tôi không xuống đâu.” Nếu lỡ bị cư dân mạng chụp lại cảnh anh và cô ở cùng một chỗ, chẳng biết người ta sẽ đồn đại thành thế nào.
Vừa rồi anh Nghiêm nhận được tin nhắn mới, vậy mà tin nhắn mới này vẫn xếp dưới khung chat của Ôn Địch, vậy có nghĩa là, anh Nghiêm đã ghim khung chat với Ôn Địch lên đầu.
“Con thấy ổn là được rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ đã quen với ông chủ tiệm, đây không phải là lần đầu anh tới mua sách. Hôm nay ông chủ Thiên ra ngoài có việc, không có ở đây nên anh không nán lại lâu.
Nghiêm Hạ Vũ chào hỏi trước: “Em đến mua sách sao?”
Nghiêm Hạ Vũ hoàn hồn, nói: “Tôi nhìn nhầm thôi.”
Cô tắt máy tính, đứng dậy rồi đi ra phòng khách.
Mà Tưởng Thành Duật đã tỏ rõ thái độ không muốn kết hôn, cô nhìn là biết cuộc tình này không còn hi vọng gì nữa, vì vậy cô đã chia tay một cách quyết đoán.
“Thấy rồi.”
Tần Tỉnh châm thuốc, rít vài hơi. Anh ta giật mình, Ôn Địch đã hủy kết bạn với anh Nghiêm, vì vậy anh Nghiêm chỉ đành phải dùng tạm ảnh chân dung trước kia của Ôn Địch mà anh lưu trong điện thoại.
Nhân viên cửa hàng hỏi: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh đang tìm ai sao?”
Lúc trước trong điện thoại của anh luôn có rất nhiều khung chat được ghim ở trên đầu, ngoài ra còn mười mấy cái nhóm chat. Có một thời gian, tin nhắn của cô gửi tới luôn bị những tin được ghim đẩy xuống dưới, cho nên anh không nhìn thấy ngay được.
Tần Tỉnh thấy vừa ý rồi thì thu tay, hôm nay anh ta không tham gia vào ván bài nào, chỉ ngồi cạnh uống rượu, lướt điện thoại.
Bố cô dùng từ như vậy để hình dung.
Mà trong thời gian đó, vừa lúc Thẩm Đường đang đóng một bộ phim cổ trang, nhờ đó mà cô đã thấu hiểu sâu sắc về sự tàn nhẫn của bậc Đế Vương, cũng như sự tàn nhẫn của đàn ông. Dù bạn có đồng hành cùng anh ta nơi sa trường chinh chiến, cùng anh ta vào sinh ra tử, bạn cũng sẽ chẳng thể nào khiến anh ta đặt bạn lên trên quyền thế, danh lợi.
Những nữ tử bình dân, dù có là con gái thương hộ đi chăng nữa, căn bản sẽ chẳng thể lọt vào phạm vi suy xét của bọn họ, dù sao thì thứ phú thương có, bọn họ cũng có, mà thứ phú thương không có, bọn họ lại càng có nhiều.
Cửa hàng kinh doanh khá ổn, trước những kệ sách hầu như đều có một hai vị khách đang đứng chọn sách, gần cửa sổ còn đặt vài bộ bàn ghế gỗ để những người yêu sách có thể ngồi xuống đọc.
Ngay trong tối Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch chia tay, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường cũng chia tay.
Ba ngày sau, tin Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt yêu nhau mới dần hết hot.
Trước khi đi, cô nói với bác giúp việc, có việc gì thì gọi điện cho cô.
Ôn Trường Vận gọi điện cho con gái, ông đã biết chuyện con gái có người yêu mới từ lâu, nhưng ông vẫn như trước, không bao giờ hỏi nhiều.
Anh ta bỗng cảm thấy bối rối.
“Bố không rõ về Tiểu Kỳ cho lắm.” Ôn Trường Vận nói thật, “Cảm giác như đó không phải gu của con.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể khiến bác Nghiêm tự mình tới, ngoài việc chung thân đại sự ra, anh ta không thể nghĩ được chuyện gì khác.
“Không cần, để cô giúp việc đi cùng cô là được rồi.”
[Đúng vậy.]
Ban đầu anh không định tới, nhưng sau khi ăn cơm xong, bố anh nhìn anh và nói: “Anh còn ngồi ì ra đó làm gì?”
Khi anh đến hội sở thì thấy Tưởng Thành Duật và Phó Ngôn Châu cũng ở đó.
Kỳ Minh Triệt:
Kỳ Minh Triệt đoán được:
Ôn Địch không thích để mình nhàn rỗi, tư duy dễ bị phân tán.
Hiện tại chỉ có hai nhà biết, còn những người bạn chơi từ nhỏ của anh cũng không biết gì. Hôm nay bố anh tới nhà họ Điền chẳng qua là để bày tỏ ý áy náy của mình.
[Vậy thì ăn một hai miếng thôi cũng được, ăn xong anh đưa em về. Lúc nào ra ngoài em nhớ đi giày đế bằng.]
Tình cảnh đụng độ phải Ôn Địch ngày đó, anh ta nhớ mãi không quên. Lúc ấy Ôn Địch ngồi trong xe, sắc mặt trắng bệch, ngay cả lái xe cũng không nổi, anh ta còn tưởng rằng cô hay thức khuya nên ảnh hưởng tới tim.
Ngày mai Ôn Địch rảnh nên cô nói, “Để em đi cùng cô.”
“Anh Nghiêm.” Tần Tỉnh vẫy tay với anh.
Phó Ngôn Châu nói: “Thứ duy nhất mà hai người các cậu không thiếu chính là tự biết mình.”
“Không phải cô ấy.”
[Năm trước thì phải, thời gian cụ thể thì anh không nhớ lắm. Chỗ em đang ngồi chờ bây giờ chính là phòng đọc sách ngày xưa của ông chủ tiệm đó. Còn có mấy phòng đọc sách không đón khách nữa cơ, nghe nói ở trong đó toàn những sách quý hiếm không. Tất cả các phòng đó đều thuộc nhà ông ấy đấy, ông ấy đã sưu tầm cả mười vạn đầu sách, về sau mới thông một cái cửa ở ngay bức tường mặt phố đó để làm tiệm sách thôi.]
Nhưng sau một thời gian dài, cô đã quên mất rằng chiếc đồng hồ đó là do chính mình tặng.
Cô nhắn tin hỏi Kỳ Minh Triệt:
Nhưng hình bóng ấy không lưu lại lâu, chỉ trong chớp nhoáng đã rời đi.
Ôn Địch cười, bảo: “Không còn cách nào khác, ai bảo bạn trai con quá nổi tiếng.”
Sau khi nói chuyện với bố xong, Ôn Địch thay quần áo rồi ra ngoài.
Ôn Địch định ăn kiêng, dạo gần đây cô hầu như toàn đi ăn với Kỳ Minh Triệt, ăn nữa chắc sẽ tăng lên hai cân mất.
Cô tưởng rằng anh nhận quà của người phụ nữ khác.
“Cũng được ạ, con tìm được chuyện muốn viết, vậy là cứ viết thôi.”
Tần Tỉnh trông có vẻ là đang an ủi Nghiêm Hạ Vũ, nhưng thực chất là đang đâm vào tim anh mấy nhát, “Rất nhiều cư dân mạng nói rằng, họ cảm thấy Kỳ Minh Triệt nhất định là vì muốn dựa hơi vào độ nổi tiếng của chị Ôn Địch thôi. Mà chị Ôn Địch chắc cũng vì vừa ý cái bản mặt của hắn ta, chả mấy lại chán ngay ấy mà. Em nói ấy, chán thì chị ấy sẽ đổi người khác thôi, có gì mà to tát đâu.”
“WeChat kia không phải là của Thanh Lộ.”
Trở lại xe, anh nói với Khang Ba: “Ôn Địch đang ở trong tiệm.”
Ôn Địch nghe theo Cù Bồi hết, cô cũng không quan tâm cho lắm, người đại diện nào cũng được cả, nếu không hợp tính cô thì nhịn chút là được, “Cô thấy người nào phù hợp là được ạ.”
Cái này xuống thì các khác lên.
Kỳ Minh Triệt giải thích:
“Vâng ạ, nay còn vừa viết xong.” Ôn Địch lưu file rồi đóng cửa sổ.
Người giúp việc mở cửa cho cô, nhận lấy đóa hoa tươi mà cô mang tới.
Khu bàn ghế đã đầy, có người còn dựa hẳn vào bệ cửa sổ để đọc sách.
[Anh nói cách khác xem nào.]
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Cậu hút đi.”
Điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ bỗng có tin nhắn tới, anh tiện tay ấn mở.
Anh ta lại thở dài.
Ngay khi Tần Tỉnh nói xong, những người đang bàn luận về chuyện tình cảm của Ôn Địch lập tức im bặt.
Trước kia, mỗi lần hết bận việc, cô đều sẽ kiếm cho mình chút việc gì đó để làm.
Nghiêm Hạ Vũ đưa sổ cho Khang Ba, xoay mặt ra ngoài cửa sổ, anh ngồi ở hàng ghế sau nên không thể thấy được Ôn Địch đang đi từ phía sau tới.
Nhưng tâm tư của sếp, anh ta không dám phỏng đoán tùy tiện.
“Tôi biết rồi.”
Là báo cáo công việc từ trợ lý Khang.
Ngay khi các cư dân mạng vẫn chưa thỏa mãn, đoàn ê kíp dứt khoát rút trận, dừng mọi hoạt động thông cáo báo chí.
“Ôn Địch.”
“Nhìn thấy hoa tươi tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.” Ôn Địch bỏ túi xách xuống, ngồi xuống cạnh bà. Hiện giờ cô đang thích cắm hoa, trong nhà có mấy bình hoa liền, cô thường xuyên đổi nước cho chúng.
Tài xế lấy cớ đi mua thuốc, cởi dây an toàn rồi ra khỏi xe.
Cù Bồi không thuyết phục được cô, đành phải để cô đi cùng.
Trong phim, Thẩm Đường chịu đựng nổi sự gian nan này.
Bằng trực giác, anh đoán cô đang đứng sau kệ sách thứ tư.
[Em đang thấy chán chứ gì?]
[Sao anh không nói sớm.]
Cô nhìn từng hàng sách cũ trên kệ, cảm thấy mình tới đây là không uổng công.
Bà và cô cả của Ôn Địch là bạn cũ, quan hệ khá tốt, người ta đã đem cháu gái tới cậy nhờ bà, bà không thể không chịu trách nhiệm cho được.
Về sau, anh hủy ghim tất cả các khung chat khác, chỉ chừa lại một cái của cô.
Nghiêm Hạ Vũ chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, nhìn cô đi lướt qua anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Suy xét tới sự phát triển về sau của Ôn Địch, Cù Bồi đang muốn tìm cho cô một người đại diện phù hợp, “Thân thể này của cô, cô cũng không nắm chắc được mấy, cho nên cô cũng đang có ý định về hưu sớm, nghỉ ngơi chút.”
Tần Tỉnh lại chỉ lấy thuốc ra để trong miệng, không bật lửa châm thuốc.
[Ông của bạn anh mở đấy, đây là một tiệm sách cũ, bên trong sẽ có những trân bảo mà em không thể đào được ở nơi khác.]
Nghĩ nửa ngày liền mà cô chẳng biết được là mình muốn làm gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Tỉnh cũng đang ở đây, ở đâu có bài bạc ở đó có anh ta.
Chuyện Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ giải trừ hôn ước tạm thời chưa được công bố ra ngoài, anh đã đồng ý với Điền Thanh Lộ, tới tháng tám mới nói.
Kỳ Minh Triệt đang ở phòng chụp ảnh chứ không phải văn phòng, cô đến đây thì cũng sẽ cảm thấy chán thôi.
Cô nhắn tin cho Kỳ Minh Triệt:
Cả căn phòng chìm trong bầu không khí yên ắng.
Thực ra hot search của hai người không tới nỗi leo top ba ngày liền, nhưng ê kíp chương trình không muốn từ bỏ một cơ hội tốt như thế nên đã dùng các mối quan hệ để tạo tận mười cái đầu đề hot.
Ôn Địch:
Kỳ Minh Triệt:
“Lần này có vẻ phô trương thanh thế đó nhỉ.”
Ôn Địch đẩy cửa đi vào, luồng gió điều hòa thoải mái dễ chịu ngay lập tức ùa tới. Không gian bên trong rộng rãi vô cùng, đối lập hoàn toàn với bề ngoài của tiệm, từng dãy kệ sách bằng gỗ gụ liên tiếp nhau.
Tần Tỉnh liếc mắt nhìn Nghiêm Hạ Vũ, trong lòng thở dài, sau đó lại đổi tài khoản, bỏ cái like đó đi.
Anh ta giả vờ như không hiểu ám chỉ của Phó Ngôn Châu, nói thêm vài lời sâu cay: “Anh Tưởng và anh Nghiêm chính là tấm gương đi trước của anh đó, anh nhất định phải suy nghĩ rồi hành động kĩ lưỡng, kẻo có ngày lại bị vợ bỏ, đi theo vết xe đổ của bọn họ.”
Kỳ Minh Triệt cười, nói:
Tần Tỉnh không dám nói lung tung, “Không phải chị Thanh Lộ thì là ai?”
Nơi này gần tiệm sách nên không trì hoãn công việc của anh, anh hoàn toàn có thể tập trung làm việc.
[Được. Có phải em muốn sớm được nhìn thấy anh không?]
Ôn Địch vừa nghe đến tiệm sách là tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.
Sau đó không nói gì nữa.
Ôn Địch bỏ di động vào túi, chọn cho mình một cuốn sách mà cô chưa từng đọc qua.
Họ đều đeo kính râm, không ai thấy được cảm xúc trong mắt người kia.
Lúc này, nhân viên cửa hàng đã tới đây, “Tổng giám đốc Nghiêm, những sách anh muốn mua đều đã được đóng gói lại hết rồi.”
Ôn Địch dò tìm một cách cẩn thận, cô chưa hiểu cách phân loại của các kệ sách ở đây lắm.
Tần Tỉnh lắc đầu, châm điếu thuốc.
Bề ngoài tiệm sách trông rất bình dân, tấm biển hiệu treo trên mái cũng đã phai màu.
Tần Tỉnh vô tình nhìn được màn hình điện thoại của anh, thấy có một tài khoản WeChat được Nghiêm Hạ Vũ ghi là “Vợ”.
Nhưng Khang Ba lại có cảm giác, sếp không nói gì tức là tình huống còn phức tạp hơn nhiều.
Tưởng Thành Duật rút một quân bài rồi đánh ra, lườm anh: “Cậu còn dám tới?”
Gần đây mọi người trong giới bắt đầu bàn tán xôn xao, không ai vượt mặt được đôi bạn thân Ôn Địch – Thẩm Đường này rồi, có thể đá đôi bạn từ nhỏ Nghiêm Hạ Vũ và Tưởng Thành Duật dứt khoát như vậy.
Chỗ xe của Nghiêm Hạ Vũ đang đỗ là con đường duy nhất để ra khỏi tiệm, Nghiêm Hạ Vũ đã đợi ở đây 3 tiếng đồng hồ.
“Em mua năm cuốn.”
Mà ngoài đời cũng giống trong phim, nhất là khi cô nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của Điền Thanh Lộ. Giới thượng lưu của bọn họ, cô và Ôn Địch không thể nào tiến vào.
Anh ta vuốt vuốt cái bật lửa, bỗng nhiên rút điếu thuốc trong miệng ra, “Để em nhờ người xóa hot search đi nhé? Tiền em trả.”
Hóa ra là anh đã nhìn thấy hot search đó.
Cô tựa vào ghế, nói chuyện phiếm với bố, “Lần này con viết kịch bản với phong cách hoàn toàn khác với trước.”
Lối đi nhỏ hẹp, cô men theo kệ sách, cố gắng không đụng vào quần áo của anh.
Bà vỗ vai Ôn Địch, “Cô muốn bàn với em chuyện này.”
Tài xế nói với Nghiêm Hạ Vũ: “Cô Ôn sắp tới rồi.”
――
“Chưa ạ, trước hết cứ để mấy tháng đã. Con muốn tìm được linh cảm để viết, không thể nào viết kiểu cưỡng ép được.”
Mãi cho tới khi hoàng hôn dần tàn, sắc trời tối dần, cái bao thuốc mà tài xế đi mua đã bị hút gần nửa, trợ lý Khang mới nhắn tin cho anh ta, bảo:
Tần Tỉnh nhả một làn khói, sau đó dập tàn thuốc, “Hot search đó… Anh cũng thấy rồi sao?”
Mỗi một cái đều là tin giật gân.
[Anh vốn định dẫn em tới đó vào Chủ Nhật. Em cứ đi đọc sách trước đi, khi nào tan làm anh sẽ tới tiệm sách đón em. Tối muốn ăn gì nào? Anh sẽ đặt chỗ trước, hoặc là nấu cho em ăn.]
Sao anh ta lại không nghĩ ra nhỉ, Kỳ Minh Triệt chính là con trai út của Minh Kiến Quân.
Đêm đó, Nghiêm Hạ Vũ tới hội sở.
“Không, sách hay nhiều lắm. Chẳng phải anh bảo ăn cơm xong anh đưa em về sao, nên em sợ anh xách nhiều sách sẽ mỏi tay, mấy cuốn này là đủ để em đọc một khoảng thời gian rồi.”
Ôn Địch vẫn khăng khăng muốn đi.
“…”
Sau khi nhìn rõ nhau, cả hai người đều giật mình.
Nghiêm Hạ Vũ cũng không nói gì thêm, tên trong danh bạ của anh là do chính Ôn Địch ghi.
Khoảng cách giữa họ lúc này còn gần hơn cả lúc chiều trong tiệm sách, nhưng vẫn bị ngăn cách bởi một tấm kính ô tô.
Nếu không định kết hôn, với tính cách của Nghiêm Hạ Vũ, anh sẽ chẳng thèm lưu tên ai trong danh bạ là “Vợ”.
Tài xế nhìn thấy Ôn Địch qua gương chiếu hậu.
“Chị Thanh Lộ thay avatar lúc nào mà em không biết nhỉ. Anh, anh sắp cưới rồi sao? Lại còn lén đi lấy chứng nhận kết hôn nữa chứ, không báo cho bọn em câu nào.”
“Phải.”
Ôn Địch cười, “Ái chà, vậy con mượn lời may mắn của bố, tới khi đoạt giải con sẽ tặng cúp cho bố.”
[Anh quay lại đi. Có lẽ Ôn Địch sắp ra rồi, tiệm sách đóng cửa lúc bảy giờ.]
Bố cô nói đùa: “Nghe có vẻ là kịch bản nhận được giải đó nhỉ.”
“Anh đứng ở giao lộ chờ em đi, không cần phải lái vào đây đâu.”
Nhưng hiện giờ dường như có chút mất tinh thần.
Khang Ba báo cáo chi tiết cho sếp, sau đó yên lặng chờ sếp phân phó.
Chương 25
Thảo nào mà anh bảo không cần phải xóa hot search của Ôn Địch.
Ôn Địch nói: “Thức Tỉnh Khỏi Mộng Lớn”.
Đạo diễn Nguyễn không có ở nhà, còn Cù Bồi thì đang dựa lưng vào ghế sopha xem TV.
Chỗ ở của Cù Bồi cách nhà cô không xa, chỉ 20 phút đi đường.
Ôn Địch hiểu ý bố, lo cô buông thả bản thân, “Bố, không tới nỗi vậy đâu mà. Con chỉ là yêu theo một cách khác thôi, không còn giống như tình cũ.”
Những cuốn sách này đều được anh tìm ở khu sách không đón khách, hết sức quý báu. Nếu không phải là vì anh nhờ quan hệ để tìm ông chủ tiệm sách, có chi nhiều tiền hơn nữa ông chủ cũng không bán.
Nhưng bố anh lại nói thẳng, anh ngồi đó tôi thấy chướng cả mắt.
[Em đọc sách đi, anh đang bận chút.]
[Tại vì mấy cái đứa con trai bất tài nhà ông ấy không thích đọc sách, có để đó cũng phí, chẳng bằng bán lại cho những người yêu sách.]
Nghiêm Hạ Vũ xếp bài xong, liếc Tần Tỉnh: “Còn điều gì tò mò nữa không?”
Nghiêm Hạ Vũ bảo anh ta liên hệ với Phạm Trí Sâm, lấy danh nghĩa Phạm Trí Sâm để tặng những cuốn sách đó cho ông nội của Ôn Địch.
Cô ăn trưa cùng Cù Bồi, sau đó đợi Cù Bồi ngủ trưa an ổn rồi Ôn Địch mới rời đi.
Sau khi trả tiền sau, vệ sĩ của anh ôm thùng sách rồi rời đi.
Phim thì là thế, còn nếu đặt tình huống trong hiện thực, e là không tồn tại.
Đoạn, “Các cậu thích nói gì thì nói, không cần dè chừng tôi.”
“Anh Nghiêm à, anh yên tâm đi, Kỳ Minh Triệt và chị Ôn Địch không đi cùng nhau dài lâu được đâu, đây cũng không phải là điều em có thể nói bừa nói xằng gì.”
“Giờ con thích thế.”
Ôn Địch thả chậm đôi tay đang x** n*n chân cho Cù Bồi, “Cô nói đi ạ.”
Trước một dãy sách, cô dừng chân hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi tìm được ba quyển thì cảm thấy mỹ mãn.
Tần Tỉnh và Nghiêm Hạ Ngôn là bạn đồng niên, cả hai đều có sở thích đâm chọc người khác.
Khang Ba mở laptop đưa cho Nghiêm Hạ Vũ, để anh làm việc luôn trong xe. Nhưng anh lại chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài, chờ Ôn Địch đi ra khỏi tiệm sách.
Ôn Địch người ta đã thay ảnh đại diện từ đời nào rồi, lại còn là ảnh đôi với Kỳ Minh Triệt, còn Nghiêm Hạ Vũ thì vẫn giữ khung chat ngày trước với Ôn Địch, còn ghi tên là “Vợ”.
Phó Ngôn Châu: “…”
Ôn Địch gật đầu, đi qua chỗ anh.
Ngay cả khi kịch bản của bộ phim này theo đuổi kết thúc có hậu, nhưng để hai con người không môn đăng hộ đối đến được với nhau cũng phải trả qua nhiều chông gai, chịu nhiều đau khổ.
Ôn Địch nói vào trong điện thoại: “Em không khát. Tiệm sách có cà phê miễn phí, em đã uống một ly rồi.”
“Vậy còn những cuốn sách vừa rồi?” Trợ lý Khang chưa biết ý sếp ra sao, liền hỏi.
Cô vừa mới biết được qua group chat công ty, Cù Bồi không được khỏe, giờ cô đi qua thăm.
Vì thế nên, ngay sau đó anh đã bảo cô vào phòng để đồ, nhìn kỹ lại những món quà mà cô đã tặng anh lần nữa.
Lại còn do chính con gái ông thừa nhận công khai.
Hai bố con trò chuyện với nhau hơn nửa tiếng đồng hồ.
Ven đường này có rất nhiều xe đang đỗ lại, cứ chiếc này ra thì chiếc khác vào, Ôn Địch gọi điện cho Kỳ Minh Triệt, không để ý tới biển số xe, cũng không biết xe nào có người ngồi trong.
[Em không ăn đâu, tối đi cùng anh thôi, ăn nữa thì em thành cô mập mất.]
Khang Ba hiểu ý sếp, tài xế cũng đã rõ, vì vậy không khởi động xe nữa.
Nếu không vì lời nói lúc ngả bài với Ôn Địch của Điền Thanh Lộ, tình cờ Thẩm Đường nghe thấy được, có lẽ Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường đã không đi tới nước chia tay, vì thế, trong lòng Tưởng Thành Duật dù ít dù nhiều cũng vẫn luôn tức giận với Điền Thanh Lộ.
Sau khi cô biết được thì rất vui vẻ, tặng cho anh một cái đồng hồ đeo tay, đó là chiếc đồng hồ thứ mười mà cô tặng anh.
Đạo diễn Nguyễn thì đang có một dự án phim sắp khởi động, bận tối mày tối mặt.
Vì Ôn Địch, anh đã học nấu ăn, tuy rằng tài nấu nướng không thuộc loại xuất sắc, nhưng để nấu vài món thì vẫn được.
Nghiêm Hạ Vũ cửa hàng đưa hóa đơn cho anh, nhưng anh không nhìn vào danh sách mà chỉ nhìn vào giá tổng cuối cùng.
Ôn Trường Vận hỏi: “Kịch bản tên gì?”
[Sao ông chủ lại cam lòng bán những quyển sách này đi nhỉ?]
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, đi qua đó trả tiền.
Nghe nói phòng đọc sách của ông nội Ôn Địch đã được mở rộng thêm 50-60 mét vuông, đã đặt hơn mười kệ sách. Về phần Ôn Địch, nếu cô về nhà thì có thể sẽ nhìn thấy những cuốn sách kia của anh, hoặc là không, cái đó chỉ có thể để tùy duyên.
Cô nói: Sao mà anh ghim nhiều tin nhắn vậy.
Bình thường anh ta không hứng thú với mấy thứ tin tức của giới giải trí cho lắm, vì chuyện có liên quan tới Ôn Địch nên anh ta mới theo dõi chút ít.
Phó Ngôn Châu đạp vào ghế Tần Tỉnh, bảo anh ta câm miệng.
Ôn Địch cảm thấy hiếu kỳ:
Anh chia sẻ cho cô một cái địa chỉ tiệm sách,
Ôn Trường Vận nghe được tiếng bàn phím, hỏi: “Con đang viết kịch bản sao?”
Những cuốn sách xếp chồng lên nhau đó còn mang cả sức nặng của năm tháng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi đi ngang chiếc xe con màu đen, làn váy của Ôn Địch cọ vào cửa xe. Dưới bóng đèn đường, bóng của cô ngả lên ô cửa kính, cũng ngả lên thân người ngồi trong xe.
Ôn Địch gõ một dấu chấm hết toàn bài trên bàn phím.
Nghiêm Hạ Vũ cũng không ham chuyện lừa mình dối người: “Không cần đâu.”
Mỗi lần cô nhìn anh đeo chiếc đồng hồ kia đều nhìn rất kỹ, nhất là lần cô để anh ở bên ngoài, sửa mật khẩu đó, cô đã nhìn như muốn cháy luôn cái đồng hồ.
Tần Tỉnh rót cho Tưởng Thành Duật một chén trà, “Anh Tưởng, hạ hỏa.”
Nghiêm Hạ Vũ trả lời cho có lệ: “Ừ.” Nói rồi, anh cầm chén rượu nhấp mấy ngụm.
“Cô biết mà.” Cù Bồi nói: “Ngày mai cô đã hẹn khám chuyên gia rồi, sẽ tới thử xem sao.” Phòng khám của chuyên gia đó rất khó hẹn, bà đã đặt lịch khám từ rất lâu.
Sau đó anh ta lại rót cho Nghiêm Hạ Vũ một chén rượu. Anh ta không dám hỏi bừa về chuyện tình cảm của Ôn Địch, đành ra vẻ tự nhiên, hỏi: “Anh Nghiêm, chẳng phải anh bảo tối nay anh ở nhà ăn cơm, không tới sao?”
Những cuốn sách yêu thích mà ông có thể bỏ đều đã nằm hết ở hiệu sách này.
Vị khách đang đứng ở kệ sách thứ hai bên tay phải đã rời bước sang một kệ sách khác, vì vậy cô đi qua đó.
Chén rượu của Nghiêm Hạ Vũ đã cạn, Tần Tỉnh rót đầy cho anh, còn chén mình chỉ có nửa.
Hai người bọn họ để avatar đôi, nghe nói đây là yêu sách của ê kíp chương trình đưa ra.
Hai ba năm nay, cân nặng của cô vẫn luôn ở mức ổn định.
Huống hồ là những vị thế tử bừng bừng dã tâm.
Chỉ là lần này không giống trước, lên hẳn là hot search.
Thẩm Đường nhìn kết cục của Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ, cũng như đang thấy kết cục của mình và Tưởng Thành Duật, dù sao thì hai người đàn ông này đều thuộc cái giới thượng lưu đó, sẽ chẳng dễ dàng đồng ý kết hôn với người ngoại giới.
Tần Tỉnh tạo mới lại bảng hot search, vẫn thấy tin về Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt nằm trên top 1.
Hiện giờ trong mắt mọi người, anh là người đã đính hôn, mà cô vừa mới công khai tình cảm.
“Anh Nghiêm, hút thuốc không?”
Có người nhường chỗ cho Nghiêm Hạ Vũ, anh ngồi xuống cạnh Tưởng Thành Duật rồi nói: “Có gì mà tôi không dám? Nếu tôi không đến thì cậu so khổ cùng ai, kiếm đâu ra hạnh phúc nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.