Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Tình yêu ấy
Phùng Chiêu chợt nhận ra, mấy phút trước mình vừa cảm thấy anh là người đáng tin, mang lại cảm giác an toàn, thật sự là quá ngây thơ, quá trẻ con.
Anh ngừng lại một chút.
Cô ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy chiếc gối bên cạnh. Trầm tư một lúc, vẫn thấy có gì đó không ổn, thế là lập tức rút điện thoại ra, nhắn tin cho Phó Tế Hành.
“Vâng.”
Không chắc chắn lắm.
Gió từ cầu thang thổi vào.
“Phó Tế Hành.” Phùng Chiêu cố tình gọi tên đầy đủ của anh, như để nhắc nhở, “Anh chỉ hơn em hai tháng, chúng ta là bạn cùng tuổi.”
Giọng anh vốn mang vẻ lạnh nhạt, lúc này lại hạ thấp, kéo dài từng chữ, nghe mà chỉ muốn… cho một cái.
Cô tiếp tục lựa lời: “Gọi ‘anh A Hành’ nghe chừng không hợp lắm với anh. Hay là, em gọi anh là ‘ông A Hành’ nhé?”
Phùng Chiêu cạn lời: “Em có em họ mười hai tuổi đã cao mét tám rồi, anh nói thế chi bằng bảo anh già hơn em.”
Phùng Chiêu: [Anh đang giận à?]
“…”
Cũng chẳng rõ từ khi nào, Phùng Chiêu không còn gọi anh là “anh A Hành” nữa.
Nói rồi, Phó Tế Hành quay người trở vào nhà.
Người thợ nói: “Cậu nhập thử vân tay đi.”
Người thợ đáp: “Giống chứ, đẹp trai như cậu, tìm bạn gái chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Tối qua thấy cô loay hoay mãi mới mở được cửa, anh lập tức liên hệ thợ lắp khóa.
Người thợ: “Vậy sao lại ở đây?”
Dù không bật loa ngoài, nhưng tiếng ông vẫn vang lên rõ mồn một: “Cậu đẹp trai ơi, tòa 11 ở đâu thế, tôi tìm mãi không ra!”
[Hôm qua em còn nói chúng ta là vợ chồng, hôm nay đã thành ông cháu, ngày mai thì hay rồi, trở thành người dưng luôn.]
Ngay cả Phó Tế Hành cũng không ngờ rằng Phùng Chiêu lại thốt ra một câu như vậy.
Vừa ngờ vực, vừa phân vân, Phùng Chiêu đẩy cửa bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ.” Phó Tế Hành đáp, “Cậu nói tiếp đi.”
Phùng Chiêu rất cảm kích anh.
Ánh mắt anh dời sang một góc khác trên bàn làm việc.
“Nhưng mà không phải anh vẫn độc thân à?”
Phùng Chiêu im lặng một lúc, mím môi: “Anh mười tám tuổi, còn em hai mươi lăm, có phải anh nên gọi em một tiếng ‘chị’ không?”
“Ồ, hóa ra là anh trai làm hư em gái,” Phó Tế Hành cười trong giọng nói, “Thật ngại quá.”
Phó Tế Hành khẽ cười, giọng điệu khó đoán: “Không thể tùy tiện được.”
Phó Tế Hành nhướng mày: “Không vất vả, ai bảo anh là ‘anh A Hành’ của em chứ.”
Bên bàn ăn, Phùng Chiêu đã dùng xong bữa sáng. Cô nhẹ nhàng ngước mắt nhìn anh, hỏi như thể không biết gì: “Xong rồi à?”
Phó Tế Hành ngồi tựa sát vào lưng ghế, đầu ngả ra sau, môi mím chặt, ánh mắt trống rỗng.
Đoạn đối thoại bên ngoài vẫn tiếp tục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc điện thoại trong tay rung lên.
Cô nghiêng đầu, lén nhìn người đang đứng ngoài hành lang.
“Em học từ anh đấy.” Cô đáp không chút do dự.
Người bên kia im lặng một lúc, rồi dè dặt lên tiếng: “Sếp à, hình như tâm trạng anh không tốt lắm?”
Thấy sắc mặt Phó Tế Hành dần đơ lại, Phùng Chiêu cong môi đắc ý, dùng vân tay mở cửa, thong thả đẩy cửa vào. Trước khi bước hẳn vào nhà, cô như sực nhớ ra điều gì, quay người lại: “Ngày mai đi làm, tốt nhất anh đừng tỏ vẻ quen biết em ở công ty.”
“Được.”
Ánh mắt Phó Tế Hành lạnh đi rõ rệt, giọng nói mang theo vài phần bực bội: “Tôi có đang độc thân hay không, cần phải báo cáo với cậu à?”
Người thợ gật đầu: “Đúng thế, yêu đương cũng phải nghiêm túc.”
Chương 4: Tình yêu ấy
Đôi mắt đen láy như sơn mài của Phó Tế Hành nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc khó đoán.
Khi nhìn thấy những dòng tin nhắn Phùng Chiêu gửi đến, anh gần như cười ra tiếng vì tức.
Cửa không đóng, Phùng Chiêu ngồi trong phòng khách nhà anh, vừa ăn sáng vừa nghe rõ đoạn hội thoại ngoài hành lang giữa anh và người thợ.
Phó Tế Hành: “Cháu không ở đây.”
Một lúc sau, anh mới động đậy, cầm lấy điện thoại trên bàn, mở khóa.
“Sao lại không giống?”
Cúi đầu xuống, đường nét trên gương mặt anh vẫn lạnh lùng, khí thế quanh người không chút suy giảm, cả người tỏa ra sự u uất khó gần.
Phó Tế Hành: “Của bạn cháu.”
“Xong rồi.” Phó Tế Hành cũng hỏi như không biết: “Ăn xong rồi chứ?”
“Thế thì nhịn đi.” Phùng Chiêu lạnh lùng đáp.
Phó Tế Hành vẫn ít nói trước người lạ: “Không ạ.”
Phó Tế Hành im lặng.
Anh sợ hôm nay thợ đến, không liên lạc được với cô, sợ người ta thấy cô là cô gái trẻ sống một mình thì nảy sinh ý nghĩ gì đó, càng sợ khi cô vô thức tiết lộ chuyện mình sống một mình trong khi trò chuyện với thợ, vì Phùng Chiêu xưa nay luôn nghĩ tốt về mọi người.
Phó Tế Hành thật sự muốn có một mối liên hệ nào đó với Phùng Chiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Tế Hành gật đầu: “Vâng.”
Vậy là, chuyện ấy cũng trở thành nỗi ám ảnh của cô.
Người thợ nghi hoặc: “Cậu biết làm chứ?”
“Hơn hai giây cũng là hơn rồi.” Phó Tế Hành nhướng mày, nụ cười nhàn nhạt, kéo dài giọng điệu một cách cố ý, “Em còn nhớ mình đã gọi anh là ‘anh’ bao nhiêu năm không? Em, gái, Chiêu, Chiêu.”
“…”
Dù đã một tuần không gặp, nhưng giữa họ vẫn thân quen như chưa từng rời xa, chẳng hề có khoảng trống ngại ngùng nào.
Phó Tế Hành khẽ cong môi, kịp giấu đi ánh nhìn thoáng lướt qua vẻ đắc ý: “Thật à?”
Nhưng mà, không vui vì điều gì?
Ánh sáng xanh nhạt chiếu lên khuôn mặt anh, tạo nên cảm giác âm u, bí ẩn đến mức không thể chạm tới.
Nói xong, Phó Tế Hành thẳng tay cúp máy.
“Ví dụ?”
Phùng Chiêu chớp mắt, dời ánh nhìn khỏi gương mặt bỡn cợt của anh, cô quay người bước vào nhà Phó Tế Hành, vừa đi vừa như ngày xưa, tự nhiên mà gượng gạo chuyển hướng câu chuyện: “Ăn sáng thôi.”
Cô nhìn thẳng vào anh, nét mặt không đổi, thành khẩn nói: “Anh biết không? Ban nãy ở trong nhà, em nhìn thấy anh nói chuyện với người thợ, đột nhiên thấy anh rất chín chắn.”
“Rầm.” một tiếng.
Ông tìm mãi không thấy tòa nhà số 11, liền gọi điện cho Phó Tế Hành.
Là tin nhắn từ Phùng Chiêu.
Phùng Chiêu cứ ngỡ chuyện “vợ chồng” hôm qua sẽ khiến họ có phần gượng gạo, nhưng thực tế lại không hề. Hai chữ “vợ chồng” ấy quá mập mờ, chỉ những ai thực sự có tình cảm mập mờ mới bị lay động. Còn giữa cô và Phó Tế Hành, rõ ràng, trong sáng.
May mà những gì anh làm không uổng phí.
Màn hình sáng lên, rung nhẹ.
Chỉ để gọi người tới lắp khóa vân tay cho Phùng Chiêu.
Ánh mắt Phó Tế Hành trở nên lạnh nhạt: “Quen biết anh là mất mặt lắm à?”
“…” Giọng điệu sắc lạnh của anh khiến Đặng Khiêm hoảng sợ, lắp bắp: “Nhưng mà… sếp ơi, hôm nay cả phòng kỹ thuật đều tăng ca. Là anh nhất quyết xin nghỉ nửa ngày, còn nói là có chuyện lớn ở nhà.”
Tin nhắn truyền qua mạng, đến với chiếc điện thoại đang nằm trên bàn ăn đối diện.
Nghĩ đến đây, Phó Tế Hành bực bội tặc lưỡi một tiếng.
“Hôm qua là ai luôn miệng tự nhận mình mười tám đấy?” Phó Tế Hành bật cười khẽ, “Phùng Chiêu, trước đây anh không biết da mặt em lại dày như thế đâu.”
Từ đó, chuyện này trở thành một nỗi ám ảnh của Phó Tế Hành.
Giống như đang nói “Ngại ghê, lần sau anh lại làm hư em tiếp đấy”.
Chỉ là, cách cô cảm ơn lại từ “anh A Hành” chuyển sang “ông A Hành”.
Đối phương thao thao bất tuyệt nói một tràng, Phó Tế Hành chỉ thản nhiên ném ra hai chữ: “Được rồi.”
Dù là nói “ngại quá”, Phùng Chiêu chẳng cảm nhận được chút áy náy nào.
Cái nóng mùa hè đang trào dâng, hơi nóng lan rộng khắp nơi.
Anh khẽ ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa mình và cô. Hàng mi cụp nhẹ, ánh mắt lướt qua người cô, vừa như trêu chọc vừa như khiêu khích. Anh cất giọng ung dung: “Bao nhiêu năm rồi chưa nghe em gọi một tiếng ‘anh’. Sao thế, về lại nơi từng sống thời thơ ấu, cách xưng hô cũng quay về ngày xưa à?”
“…”
Người thợ: “Bạn gái hả?”
[Lỡ như mối quan hệ của chúng ta bị ai đó phát hiện, em định giải thích sao đây?]
Nếu tiếp tục tranh luận đề tài này, e là nói đến sáng mai cũng chưa xong. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ví dụ,” Phó Tế Hành ngừng lại hai giây, “Anh cao hơn em.”
Phó Tế Hành cũng quay lại.
Phùng Chiêu chớp mắt.
Anh bấm vài lần trên khóa vân tay, rồi nhường chỗ: “Nhập mật khẩu trước đã. Sau đó anh cài vân tay cho em.”
Hình như… anh không vui?
Anh muốn làm anh trai của cô.
Ở đó…
Phùng Chiêu: [Em thấy làm người lạ vẫn tốt hơn.]
Phó Tế Hành đứng dậy, đi vào thư phòng, bật máy tính. Khi ánh mắt anh dừng lại ở biểu tượng phần mềm mà nhóm đang phát triển, bỗng khựng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Phùng Chiêu lắc đầu: “Chỉ là em nghĩ, công việc ra công việc, chuyện cá nhân ra chuyện cá nhân.”
Nghe vậy, khóe môi Phó Tế Hành nhếch lên một đường cười khinh khỉnh, như chợt nhớ ra điều gì, anh cất giọng đầy ẩn ý: “Người ta mới mười tám tuổi, trông không giống sao?”
Còn Phùng Chiêu thì mãi không hiểu, hơn có hai tháng, gọi gì mà “anh”.
“…”
Phó Tế Hành vừa ngồi xuống bàn ăn, đũa còn chưa kịp cầm lên, đã đứng dậy rời chỗ: “Bác đang ở đâu, cháu ra đón.”
Nghe quen tai thật đấy, hình như… cô vừa mới nói câu đó hôm qua.
“Nếu như anh muốn em phải chọn anh thì sao?” Giọng anh khẽ vang, pha lẫn sự si mê b**n th** đến đáng sợ, “Có khi nào… đối với em, đây không phải là câu hỏi nhiều lựa chọn, mà chỉ có một đáp án duy nhất?”
[Trông anh giống đang giận lắm à?]
Phùng Chiêu: [Chuyện đó đơn giản mà, em sẽ nói hồi bé chúng ta là hàng xóm, nhưng đã rất lâu không gặp lại, nên cũng chẳng thân thiết lắm. Mọi người yên tâm, anh sẽ không thiên vị em đâu.]
Phó Tế Hành lười nhác nói: “Trông cháu giống kiểu người có bạn gái à?”
Phùng Chiêu bất giác rùng mình.
“Ừ,” Phùng Chiêu đáp, “Nhìn bóng lưng anh, em như thấy… ông của em vậy.”
Lại giống như chỉ là ảo giác.
Rồi xóa sạch dòng đó.
“…”
“Anh trai hàng xóm à…” Anh lẩm bẩm, giọng trầm ngâm, “Xem ra anh đã chọn một điều mà em sẽ không bao giờ chọn.”
Nghe vậy, Phùng Chiêu có phần bất ngờ, cô còn tưởng anh sẽ thản nhiên đáp “nhà em gái”.
Phùng Chiêu quay sang cảm ơn anh: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.”
Nhưng cũng chẳng hẳn là hoàn toàn trong sáng.
Bốn chữ cuối anh nhấn rõ từng âm, ngắt nhịp rành rọt.
Người thợ: “Cậu nhóc, cậu là sinh viên ở đây à?”
Vì người thợ đến lắp khóa vân tay đã tới.
Anh vừa ăn sáng vừa bàn công việc. Đến khi đầu dây bên kia nói xong, người kia hỏi: “Anh đang ăn à?”
Ngày mai yêu online!
Khi nhận thức quay về, Phùng Chiêu chỉ thấy Phó Tế Hành sắc mặt nhạt nhòa đến khó hiểu, giọng nói cũng lạnh băng: “Được thôi, vậy thì coi như người xa lạ.”
Phó Tế Hành: “Không sao, lát nữa cháu sẽ tự cài cả vân tay lẫn mật khẩu.”
Quả thực Phó Tế Hành không ăn sáng.
Không lâu sau, khóa vân tay được lắp xong.
“Em chỉ là đột nhiên nhớ lại hồi bé, thế rồi lỡ miệng nói ra thôi.” Phùng Chiêu thành thật đáp.
Là một khung ảnh.
“Không ăn, không nghe được một tiếng ‘anh A Hành’, anh nuốt không nổi.”
Phùng Chiêu đứng dậy, đi theo sau lưng Phó Tế Hành ra ngoài.
Thấy vậy, người thợ thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
—
Ở nơi không ai hay biết, ánh mắt Phó Tế Hành nhìn vào bức ảnh ấy thật trực diện, đầy khát khao, tràn ngập những cảm xúc gần như tr*n tr**.
Phùng Chiêu: [Lỡ bị phát hiện quan hệ thân thiết của chúng ta…]
“Qua đây, nhập vân tay đi.”
–
Không đến mức ấy chứ?
“Ừ.”
Phó Tế Hành chẳng buồn che giấu: “Cuối tuần mà còn bị lôi ra bàn công việc, nếu đổi lại là cậu, tâm trạng cậu có khá hơn không, Đặng Khiêm?”
Người thợ: “Ơ? Thế đây là nhà ai?”
Yết hầu anh chuyển động, lồng ngực cũng phập phồng theo, dòng nước mát như trấn tĩnh lại tâm trạng đang cuộn trào. Lúc này, Phó Tế Hành mới bắt đầu gõ phím.
Mọi thao tác diễn ra trôi chảy.
Cánh cửa bị anh đóng sầm lại.
Anh vẫn không nói gì.
Cách quy hoạch khu này có chút rắc rối, người lạ thường xuyên không tìm thấy tòa nhà số 11.
Ánh mắt anh liếc sang hai bên, nhìn thấy chai nước khoáng đặt trên bàn, anh mở nắp, uống một hơi gần cạn nửa chai.
Phùng Chiêu: [Nếu để người khác biết em quen anh, sau này trong công việc, anh sẽ khó xử khi giải quyết mâu thuẫn giữa hai đứa.]
Phó Tế Hành đứng che hết ánh sáng, vai rộng dáng cao, trông vừa an toàn lại vừa đáng tin cậy.
Anh càng muốn nghe, cô lại càng không muốn gọi.
Tin nhắn vừa gửi đi, Phó Tế Hành đã nhận được cuộc gọi từ công ty.
“Vậy em có thể ngày nào cũng lỡ miệng không?” Giọng Phó Tế Hành nhàn nhạt.
Phó Tế Hành nhìn chằm chằm vào màn hình, không nói một lời.
Rèm cửa trong thư phòng đã kéo kín, chỉ có ánh sáng từ màn hình vi tính le lói soi sáng không gian.
Thế là Phó Tế Hành xuống đón người thợ.
Trong khung là bức hình chụp Phó Tế Hành và Phùng Chiêu thuở nhỏ.
Lời vừa dứt, như có một luồng gió lạnh thoáng qua.
Chỉ vì cô nói “coi như không quen biết”?
Ánh mắt Phùng Chiêu dừng lại trên người anh, một lúc lâu sau, cô khẽ hừ lạnh: “Anh thấy mình giống anh trai lắm à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này phần mềm đang đến giai đoạn nước rút, từng giây đều quý giá, vậy mà Phó Tế Hành lại phá lệ xin nghỉ nửa ngày.
Điện thoại vẫn rung không ngừng.
Lần này là tin nhắn cầu cứu từ Đặng Khiêm, liên quan đến công việc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.