Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 177: Giương Cung Bạt Kiếm

Chương 177: Giương Cung Bạt Kiếm


-” Trên cổ ngươi, mảnh ngọc. “

Đứa bé trai lời nói vừa ra, không khí nhất thời lâm vào im lặng.

Đứng ở gần cửa ra vào, Trần Huyền Cơ nhìn qua bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng đã rất giật mình.

Nói tới mảnh ngọc, từ lúc đạt được nó Trần Huyền Cơ vẫn luôn đeo trên người.

Vật này mới đầu hắn không biết, chỉ cho rằng có tác dụng an thần bình thường, nhưng theo đột phá cảnh giới càng cao, hắn lại càng phát hiện ra công dụng khác, đó chính là áp chế yêu tính.

Phải biết yêu võ giả một khi dung hợp tinh hạch, trên người chắc chắn sẽ lưu lại dị dạng, dù ít hay nhiều.

Mà Trần Huyền Cơ lại hoàn toàn không có, cơ hồ cực kỳ hoàn hảo.

Thời điểm hắn phát hiện ra mảnh ngọc này có công dụng như vậy là khi đột phá Ngưng Nguyên cảnh, lúc đó tinh hạch toàn bị hòa tan, yêu tính cơ hồ bộc phát, muốn đồng hóa hắn.

Tuy nhiên đúng vào lúc đó, nơi cổ đột nhiên truyền đến cảm giác mát lạnh, hung hãn yêu tính lập tức bị áp chế, kể từ đây Trần Huyền Cơ liền biết mình nhặt được bảo bối rồi.

Cũng vì vậy, Trần Huyền Cơ liền càng thêm che dấu mảnh ngọc thật kỹ, bình thường đều đeo trên cổ ẩn sau lớp áo không lộ ra.

Thế nhưng trước mắt đứa bé này vẫn có thể phát hiện ra, quả thật quá kinh dị.

Rất có thể đối phương sở hữu năng lực cảm giác nào đó, hoặc cũng có thể nhìn là xuyên thấu.

Cùng đứa bé trai đối mắt, Trần Huyền Cơ bình tĩnh lắc đầu nói: -” Hóa ra là vật này, đáng tiếc không thể trao đổi được, đây là vật tổ truyền để lại… “

Không đợi Trần Huyền Cơ nói xong, đứa bé giọng nói đã vang lên:

-” Mười viên trung phẩm tinh nguyên. “

Mười viên trung phẩm tinh nguyên tương đương với một nghìn viên hạ phẩm tinh nguyên, con số này cũng không tính nhỏ.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ cho Trần Huyền Cơ động tâm, đáp lại vẫn là một cái lắc đầu.

Bởi hắn hiểu được, mảnh ngọc này giá trị không phải tinh nguyên có thể đong đếm.

Gặp Trần Huyền Cơ lắc đâu, đứa bé trai một lần nữa ra giá: -” Hai mươi viên trung phẩm tinh nguyên. “

Đối với cái giá mình đưa ra, đứa bé trai vô cùng tự tin.

Mảnh ngọc trên cổ Trần Huyền Cơ là nó vô tình cảm giác tới, mặc dù không biết lai lịch là gì nhưng lại mang cho nó cảm giác rất không đơn giản.

Mà nó xưa nay linh tính rất chuẩn, cho nên mới đưa ra giá cao như vậy muốn mua.

Thế nhưng để nó rất nhanh kinh ngạc, đứng trước hai mươi viên trung phẩm tinh nguyên, Trần Huyền Cơ lại một lần nữa lắc đầu.

-” Nhắc lại một lần nữa, đây là vật tổ truyền có ý nghĩa rất quan trọng với ta, không thể bán, mong vị tiểu huynh đệ hiểu cho. “ Trần Huyền Cơ dùng ngữ khí nặng nề nói.

Cũng vừa lúc Trần Huyền Cơ dứt lời, đối diện đưa bé nụ cười thu lại.

Tiếp đến cả căn phòng không khí đột nhiên trầm xuống, từ trên người đứa bé kia, tam giai đỉnh phong yêu quỷ khí tức tỏa ra bao phủ tất cả.

Không những vậy, từ sau lưng đứa bé kia còn ngưng tụ một cái quỷ ảnh to lớn, hai con mắt đỏ lòm lòm nhìn chằm chằm về phía Trần Huyền, bên trong sát khí dày đặc, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Đứng trước tình thế này, Trần Huyền Cơ vẫn như cũ bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.

Thế nhưng dưới lớp áo bào, yêu kỹ đã được vận dụng, toàn bộ lực lượng khai mở, trực chờ phát động.

Hôm nay nếu như đối phương dám động thủ, hắn cũng sẽ không nương tay.

Xong đúng lúc tình cảnh đang lâm vào giương cung bạt kiếm, trong phòng đột điên vang lên giọng nói già nua:

-” Huyền Báo, ta đã đã dặn ngươi thế nào, không được gây chuyện. “

Theo tiếng nói nhìn lại, chỉ gặp vị chủ tiệm kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa ra vào.

Giật mình, Trần Huyền Cơ nhanh nhẹn lui sang một bên, đề phòng nhìn cả hai.

Mà đứa bé kia sau khi nhìn thấy chủ tiệm, cả người khí tức lập tức thu liễm, sau đó từ trên ghế nhảy xuống.

Chạy lại bên cạnh lão chủ tiệm, Huyền Báo vẻ mặt vô tội nói: -” Hà lão, người đừng hiểu nhầm, ta chẳng qua là đang cùng vị huynh đệ này luận đạo một chút mà thôi. “

Cúi đầu nhìn xem Huyền Báo, lão chủ tiệm hừ lạnh nói: -” Hừ! Ta chẳng lẽ còn không hiểu tính cách của ngươi, sểnh ra là lại gây chuyện. “

Bị lão chủ tiệm mắng, Huyền Báo đâu còn lúc nãy cao ngạo, gục mặt không dám đáp.

Từ biểu cảm đến xem, hiển nhiên đối phương rất kiêng kị lão chủ tiệm, thậm chí là sợ hãi.

Mà lão chủ tiệm sau khi quát mắng Huyền Báo xong, lại nhìn về phía Trần Huyền, hòa ái cười nói: -” Hóa ra là khách quen, huynh đệ thông cảm, trẻ con không hiểu chuyện. “

-” Không có gì. “ Trần Huyền Cơ bình tĩnh đáp: -” Đã không có việc khác, vậy ta xin phép đi trước. “

Nói xong Trần Huyền liền mở cửa rời đi, bộ dáng có hơi vội vã.

Trong lúc này hắn vẫn như cũ cảnh giác phía sau, yêu kỹ cũng không có đóng lại, sợ bị người khác đánh lén.

Tuy nhiên chuyện đó cũng không có phát sinh, hắn rất thuận lợi rời đi Mục lâu.

Đến lúc này, trong phòng chỉ còn lại lão chủ tiệm cùng đứa bé Huyền Báo.

-” Hà lão, người ra ngoài chuyến này thuận lợi chứ. “ Huyền Báo đột nhiên mở miệng nói trước.

Lão chủ tiệm một bên tiến lên ghế ngồi xuống, một bên gật đầu khẽ đáp: -” Cũng tương đối thuận lợi, chuyện hợp tác coi như cơ bản đã đạt thành. “

Nghe được lời này, Huyền Báo ánh mắt sáng lên, liếm môi nói: -” Hắc hắc hắc! Vậy thì tốt quá rồi, ta rất mong chờ ngày được huyết tẩy Bích Thủy Thành đây. “

. . .

Bên ngoài chợ đen, đối với cuộc nói chuyện này Trần Huyền Cơ cũng không rõ ràng.

Sau khi rời Mục lâu, Trần Huyền Cơ cũng không nán lại thêm ở chợ đen, mà một mạch trở về nhà.

Vừa về tới, hắn liền lấy ra lưu tin ngọc nghiên cứu tin tức.

Đặt lưu tin ngọc ở trên trán, ý thức xâm nhập vào bên trong, theo sự dẫn dắt của ý thức, tin tức lưu trữ tựa như dòng nước tràn vào trong đầu.

Bởi lượng tin tức cũng không quá nhiều, thoáng chốc tất cả đã bị tiếp thu.

Xong Trần Huyền Cơ cũng không có lập tức mở mắt, hắn cần một chút thời gian chỉnh lý tin tức.

Được một hồi, khi đã hiểu rõ ràng, Trần Huyền Cơ mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại, ánh mắt khẽ híp mỉm cười.

-” Sơn tặc Thanh Kình, đích thật là thú vị. “

Về cơ bản, lưu tin ngọc lưu giữ tin tức cùng Huyền Báo nói không chênh lệch bao nhiêu, khác biệt là chi tiết hơn rất nhiều.

Sơn tặc Thanh Kình thủ lĩnh là Chương Dương, người này lai lịch không rõ chỉ biết là từ nơi khác chạy trốn đến.

Sau khi tới nơi này, Chương Dương liền khai núi mở trại, lấy tên Thanh Kình.

Thân là Đan Thai cảnh cường giả, Chương Dương làm việc tương đối vô pháp vô thiên, bất kể ai cũng dám c·ướp, cho nên hung danh rất nhanh đã truyền xa.

Theo đó, sơn tặc Thanh Kình liền thu hút không ít t·ội p·hạm cùng với hung đồ chạy tới xin đi theo, việc này làm cho nó danh tiếng càng lúc càng thịnh, tựa như mặt trời giữa ban trưa.

Xong cây to thì đón gió lớn, nó phong cách làm việc tự nhiên trêu chọc rất nhiều các đại thế lực, lập tức bị người thảo phạt.

Thế nhưng Chương Dương thực lực vượt xa tất cả tượng tượng, đối phương không chỉ yêu kỹ khó lường, còn sở hữu một kiện tam giai yêu võ binh cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là đơn độc Hợp Thể cảnh đến cũng không thể làm gì.

Mặc cho sau đó có mấy vị Hợp Thể cảnh hợp lực, đối phương cũng có thể dựa vào quỷ dị yêu kỹ chạy trốn.

Sợ bị một vị Đan Thai cảnh thực lực mạnh mẽ nhìn chằm chằm, cuối cùng các đại thế lực cùng với Chương Dương thỏa hiệp, để nó tồn tại.

Cứ như vậy trôi qua mấy năm, dưới sự tích lũy không ngừng, sơn tặc Thanh Kình danh tiếng đã đạt tới cực thịnh, thuộc hạ vài nghìn, cao thủ nhiều như mây, cơ hồ trở thành một vùng đại bá chủ.

Tầm này, tất cả thế lực của Bích Thủy Thành cũng phải nhượng bộ, thương nhân hàng tháng đều phải nộp lên phí qua đường.

Tuy nhiên sơn tặc Thanh Kình tồn tại không được bao lâu, lại đột nhiên biến mất.

Chỉ gặp sau một đêm, đỉnh núi sơn tặc Thanh Kình tọa hạ bất ngờ bị san thành bình địa, ai ai nhìn thấy đều phải giật mình.

Ngay sau đó có tin đồn truyền ra, Chương Dương thật ra là một cái thế lực lớn thành viên, bởi vì phản bội đánh cắp bảo vật cho nên mới chạy trốn tới đây, mà tiêu diệt nó tự nhiên chính là thế lực kia cao thủ đuổi tới.

Xong ngoại trừ tin đồn này, cùng lúc còn có tin đồn về mật khố sơn tặc Thanh Kình cũng được lan truyền.

Nghe được tin tức này, cả Bích Thủy Thành oanh động, phải biết sơn tặc Thanh Kình dù thành lập không lâu, nhưng c·ướp b·óc được tài nguyên vô số kể, ngay cả Hợp Thể cảnh nhìn đều đỏ mắt.

Lập tức có rất nhiều yêu võ giả xuất động truy tìm, đáng tiếc đến cuối cùng đều không công mà về.

Đối với tin tức này, Trần Huyền Cơ đã tương đối hài lòng, cái quan trọng nhất là hắn chỉ cần xác nhận sơn tặc Thanh Kình mật khố có tồn tại.

Nhưng chuyện Ngô Phục có được bản đồ hay không thì chưa chắc chắn được, trong đó biến số rất lớn.

Tuy nhiên sơn tặc Thanh Kình mật khố dụ hoặc thật sự quá lớn, ban đầu khi Trần Huyền Cơ chưa biết rõ thì còn chưa quá động tâm, thế nhưng hiện tại đã thật sự có chút đỏ mắt.

Nếu như tìm được mật khố, lấy tài nguyên to lớn hỗ trợ, đến lúc đó thực lực của hắn nhất định sẽ đón nhận một trận bay vọt.

Xong đó chỉ là nếu, tất cả còn chưa xác thực được.

Nhỡ đâu đó là một cái bẫy, Trần Huyền Cơ tính mạng sẽ cực kỳ nguy hiểm.

-” Cho nên ta cần chuẩn bị thật kỹ càng mới được, không thể trộm thóc không được còn mất nắm gạo. “

Chương 177: Giương Cung Bạt Kiếm