Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Yêu Võ Thần
Unknown
Chương 181: Hợp Tác
Thời gian thoi đưa, ba ngày chớp mắt liền qua.
Sáng sớm, khí trời mát mẻ, ánh nắng ấm áp phủ chiếu toàn thành để không gian càng thêm sinh động.
Bên trong sân nhỏ, Trần Huyền Cơ theo như thường lệ luyện đao, Phi Phong đao pháp cơ hồ đã bị luyện đến xuất thần nhập hóa.
Dù là vậy Trần Huyền Cơ không có ngày nào là bỏ qua, văn ôn võ luyện, đạo lý này hắn luôn khắc sâu.
Lại nói, hôm nay cũng đã tới thời điểm hẹn ước cùng Ngô Phục, cho nên Trần Huyền Cơ không có luyện đao quá lâu, được một lát liền trở vào phòng thay đổi y phục ra ngoài.
Nhưng trước khi đến nhà kia tiệm trà, trên đường đi Trần Huyền Cơ cũng tiện ghé một nhà bán đồ ăn sáng.
Tuy nhiên ở đây ăn lại không phải do hắn cảm thấy đói, mà cơ bản chỉ để thưởng thức.
Trần Huyền Cơ thú vui rất ít, trong đó thú vui lớn nhất có lẽ là uống rượu.
Đợi sau khi ăn sáng xong, Trần Huyền Cơ mới bắt đầu nghiêm túc đi đến điểm hẹn, xe nhẹ đường quen chỉ chốc lát hắn đã tới, từ xa nhìn vào, nơi này vẫn như cũ người ra vào nhộn nhịp.
Không nán lại bên ngoài quá lâu, Trần Huyền Cơ một mạch tiến vào bên trong.
Khi hắn vừa tiến vào, bỗng dưng một tên tên tiểu nhị lập tức chạy đến, gương mặt niềm nở nói: -” Đại nhân, ngài đã tới rồi. “
Khẽ kinh ngạc, Trần Huyền Cơ đưa mắt nhìn, rồi nhẹ gật đầu một cái, hắn nhận ra tên tiểu nhị này là tên lần trước tiếp đón hắn khi mới tới đây lần đầu.
Nhất thời trong lòng cũng đã có suy đoán, tên tiểu nhị này sợ là được Ngô Phục sắp xếp ở đây đón tiếp hắn.
Quả nhiên, tiểu nhị lời nói tiếp theo không ngoài dự liệu.
-” Mời đại nhân theo ta, Ngô đại nhân đã chờ ngài sẵn ở trên lầu. “
Vừa nói, tiểu nhị vừa làm động tác mời, đồng thời đi trước dẫn đường.
Thấy vậy, Trần Huyền Cơ không có nói gì, vẫn như cũ gật đầu ra chiều như đồng ý rồi yên lặng đi theo đối phương lên lầu.
Rất nhanh cả hai đã đi tới trước một căn phòng kín, lúc này Trần Huyền Cơ ra hiệu cho tiểu nhị lui ra, rồi tự mình tiến lên mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đập vào mặt đầu tiên là mùi thơm ngào ngạt của trà.
Tiếp đến chỉ thấy Ngô Phục đang ngồi một mình trên ghế, bộ dáng ung dung, nhàn nhã thưởng thức trà.
Phát hiện người đến, Ngô Phục đưa mặt nhìn về phía này mỉm cười hiền hòa nói:
-” Huyễn Cơ huynh đã đến rồi, mau ngồi. “
Trần Huyền Cơ cũng không có khách sáo, bộ pháp khoan thai tiến vào, sau đó trực tiếp ngồi xuống ghế đối diện, nói: -” Để Ngô Phục huynh phải đợi, thật sự là thất lễ. “
-” Không có gì, ta cũng mới ngồi không lâu mà thôi. “ Trên bàn đã có hai cái ly trà để sẵn, Ngô Phục lúc này đẩy mộ ly về phía trước, nói: -” Huyền Cơ huynh tới vừa kịp lúc, trà này cũng mới tới tầm, mau thử xem hương vị như thế nào. “
Nhìn lên trên bàn, chỉ gặp hai ly trà này cũng không phải ly trà bình thường.
Dùng ánh mắt của Trần Huyền Cơ cũng mới miễn cưỡng đoán ra ly trà được làm từ đá, còn đá gì thì không rõ, tất nhiên không phải loại đá rơi vãi đầy ngoài đường.
Cầm lên ly trà, Trần Huyền Cơ đáy mắt lóe lên kinh ngạc, ly trà vậy mà không có chút cảm giác nóng nào.
Thế nhưng khi mở nắp ly ra, hơi nóng lại bốc lên nghi ngút, kèm theo đó còn có mùi thơm nồng đậm để tinh thần người ta cực kỳ sáng khoái.
Không cần nghĩ, trà này hiển nhiên là loại thượng hạng.
Trần Huyền Cơ nhấp thử một ngụm, theo nước trà vào miệng, vị giác ấp đến đầu tiên cũng không phải đắng chát mà lạnh, tựa như uống vào nước đá.
Xong cảm giác này không có biến mất ngay, ngược lại càng lúc càng lạnh, cả người như thoáng chốc rơi vào hầm băng.
Cùng lúc Trần Huyền Cơ đầu óc lại đột nhiên cảm thấy thanh tỉnh đến lạ thường, dường như tất cả ảnh hưởng của yêu tính từ trước đến nay đều biến mất, trả lại dòng nước trong sạch.
Tuy nhiên cảm giác này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, miễn cưỡng đọng lại một chút.
Dù là vậy, công hiệu đã cực kỳ mạnh, đủ để yêu võ giả giảm bớt đi rất nhiều yêu tính ảnh hưởng.
Đặt ly trà xuống, Trần Huyền Cơ tấm tắc khen nói: -” Trà ngon, công hiệu so với Quan Vân Âm càng thêm nồng đậm, không biết đây là loại trà gì? “
Đối diện, Ngô Phục cũng nhấp một ngụm trà rồi nói: -” Trà này tên gọi Băng Kiếp trà, tương đối ít gặp, chỉ mọc ở trên núi tuyết, mười năm mới thu hoạch một lần, ta cũng là may mắn lắm lấy được một ít. “
Trần Huyền Cơ nghe vậy lộ ra kinh ngạc, tiếp đến cười ngại ngùng nói: -” Trà quý như vậy mà ta lại được Ngô Phục huynh đem ra tiếp đãi, quả thật vô cùng vinh hạnh. “
Xong Trần Huyền Cơ ở đây đích thực là bị kinh ngạc, không phải diễn.
Không cần quan tâm đến xuất thân của Băng Kiếp trà, chỉ cần là công hiệu mang đến thôi cũng biết được sự quý giá.
Đương nhiên kinh ngạc nhất ở đây vẫn là Ngô Phục lại đem nó ra tiếp đãi hắn, phải biết trà quý như vậy không dễ kiếm, rơi vào tay yêu võ giả khác thậm chí còn bị nâng niu như bảo vật cất giữ.
Ngô Phục kẻ này, quả thật chưa bao giờ để hắn hết kinh ngạc.
Cứ như vậy cả hai ngồi đó nhâm nhi thưởng trà, không gian mang theo một chút ý cảnh.
Được một hồi, Ngô Phục là người mở miệng trước, nói: -” Chuyện trước đó chúng ta đã bàn, Huyền Cơ huynh nghĩ đến đâu rồi? “
Trần Huyền Cơ nhàn nhã nhấp một ngụm trà, hắn cũng không có vội trả lời, ngược lại hỏi một câu: -” Theo Ngô Phục huynh, chuyến này khám phá sơn tặc Thanh Kình mật khố, ngươi nắm chắc thành công là bao nhiêu phần? “
Theo lời này vừa ra, không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, đối diện Ngô Phục đột nhiên bật cười, nụ cười tràn ngập tự tin nói: -” Chuyến này nếu như có Huyền Cơ huynh tham gia, ta dám tự tin nói có sáu phần thành công. “
Sáu phần, nghe qua thì có vẻ không quá nhiều, thế nhưng đối với khám phá cơ duyên loại chuyện này tỉ lệ đã rất lớn.
Phải biết, mỗi phần cơ duyên đều gắn liền với một trận cửu tử nhất sinh.
Ngô Phục đã dám nói sáu phần, hiển nhiên đã vô cùng nắm chắc.
Trần Huyền Cơ hai mắt khẽ híp nhìn xem Ngô Phục, sau đó cười một tiếng nói: -” Đã Ngô Phục huynh nắm chắc như vậy, ta mà từ chối thì cũng không thức thời cho lắm. “
Nghe được câu trả lời của hắn, Ngô Phục nụ cười trên mặt cũng không có thay đổi, dường như đã đoán trước.
Nâng lên ly trà, Ngô Phục bình tĩnh nói: -” Lấy trà thay rượu, hoanh nghênh Huyền Cơ huynh gia nhập. “
Trần Huyền Cơ cũng nâng lên ly trà, cùng đối phương chạm nhẹ nói: -” Chúc cho sự hợp tác này thành công mỹ mãn. “
Sau khi nâng ly, tiếp đến cả hai bắt đầu trò chuyện về kế hoạch lần này.
. . .
Từ Tiêu Ký tiệm trà đi ra, Trần Huyền Cơ liền một mạch trở về nhà.
Tuy nhiên khi tới đầu ngõ, từ xa hắn liền bắt gặp một bóng dáng nhỏ nhắn đáng ngồi trước cửa nhà mình.
Lấy Trần Huyền Cơ thị lực, tự nhiên nhìn rõ ràng bóng dáng kia là ai, đó là một đứa bé gái, hơn nữa đứa bé kia cũng không đâu xa lạ, chính là đứa bé hắn đã giúp cách đây mấy ngày.
Khẽ nhíu mày, xong Trần Huyền Cơ bước chân cũng không có ngừng lại, vẫn như cũ tiến đến.
Đợi hắn còn cách cổng nhà một đoạn, đứa bé kia dường như phát hiện người đến, lập tức ngẩng đầu lên.
Chỉ gặp đứa bé gái hai mắt đỏ hoe, giống như đã khóc rất nhiều.
Phát hiện ra người đến là Trần Huyền Cơ, đứa bé trên mặt hiện ra vui mừng, sau đó vội vàng đứng dậy vội vàng chạy lại nói, bộ dáng vô cùng gấp gáp.
-” Ca ca, người mau cứu đệ đệ của ta với. “
Vừa nói đứa bé vừa quỳ xuống, nước mắt tuôn ra như mưa.
Đến đây Trần Huyền Cơ nhíu mày càng càng chặt, bước chân ngừng lại, lạnh lùng cúi đầu nhìn.
Gặp Trần Huyền Cơ im lặng, đứa bé gái tiếng khóc cũng im bặt, trong lòng không hiểu dâng lên sợ hãi, tuy nhiên nhiên cũng không có đứng dậy mà vẫn mím chặt môi quỳ ở đó.
Không biết qua bao lâu, Trần Huyền Cơ mới mở miệng nói: -” Đệ đệ ngươi có chuyện gì? “
Như được mở nút thắt trong lòng, đứa bé gái lập tức đem tất cả mọi chuyện nói ra.
Chuyện là đêm hôm qua đứa bé gái cùng với đệ đệ ngủ lại một chỗ miếu hoang trong thành tây, thế nhưng không biết tại sao sáng dậy đệ đệ lại biến mất từ bao giờ.
Hốt hoảng, đứa bé gái liền đi tìm khắp nơi nhưng không thấy, cuối cùng mới chạy tới đây cầu trợ giúp.
Nghe xong Trần Huyền Cơ hai mắt khẽ híp, trong đẩu đủ các loại suy đoán chạy qua.
Chuyện này để mà đoán người hay yêu quỷ làm thì rất khó nói, bởi tất cả đều có khả năng, tuy nhiên theo Trần Huyền Cơ lại nghiêng về yêu quỷ hơn.
Bỏi yêu quỷ tính cách thất thường, trong đó có loại chỉ thích ăn tim, uống máu, ăn da, không thích ăn người, cho nên có loại yêu quỷ thích ăn đứa bé trai khả năng cũng có tồn tại.
Còn tại sao không nghiêng về người làm, vấn đề này rất đơn giản, nếu là người làm thì cũng sẽ không riêng đứa bé trai m·ất t·ích.
Suy đoán là vậy, còn muốn biết nguyên nhân chính xác phải đến hiện trường nhìn mới được.
Hơi thoáng đắn đo, Trần Huyền Cơ cuối cùng quyết định đi nhìn một chút tình huống, nếu trong khả năng thì hắn sẽ cân nhắc giúp đỡ, còn ngược lại thì miễn.
Nhìn đức bé gái, Trần Huyền Cơ lạnh lùng nói: -” Dẫn đường đi. “
Nghe vậy, đứa bé gái trên mặt lộ ra vui mừng, vội vàng nói: -” Cảm ơn ca ca. “
Nói xong, đứa bé vội vàng dẫn đường, một mạch chạy về hướng thành tây.
Bởi vì đứa bé gái tốc độ quá chậm, sau khi đi được một đoạn Trần Huyền Cơ liền xách nó lên, như vậy mới tối ưu nhất thời gian.
Cứ như vậy cả hai không ngừng xuyên qua trung tâm thành tây, cuối cùng đi đến rìa thành.
Khu vực này là khu của người nghèo đói, cho nên cảnh vật tương đối tàn tạ, bẩn thỉu, thậm chí trên đường còn nằm la liệt đủ các loại người.
Trần Huyền Cơ đối với những thứ này cũng không để ý, cứ theo đứa bé chỉ dẫn mà đi, cuối cùng tới trước một ngôi miếu hoang.