Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 194: Ra Mặt

Chương 194: Ra Mặt


Bạch Hổ Võ quán, sân luyện võ.

Lúc này nơi đây không khí một mảnh ngưng trọng, có thể ngửi được mùi thuốc s·ú·n·g nồng nặc.

Giữa sân thi đấu, Lưu Tuyết cùng Ân Thành đã bắt đầu giao thủ, quyền chưởng ở giữa không ngừng giao thoa.

Dựa theo ước định cả hai cũng không có sử dụng yêu kỹ, chỉ thuần túy dựa vào võ kỹ.

Đừng nhìn Lưu Tuyết dáng người mảnh khảnh, thế nhưng ra quyền đều là hổ hổ sinh phong, Bạch Hổ quyền ở trong tay nàng cơ hồ thành thạo phát huy đến tinh túy.

Không chỉ quyền pháp, Bạch Hổ quyền bộ này còn có bộ pháp phối theo để nàng mỗi bước đều rất uyển chuyển như miêu.

Tuy nhiên đối thủ của nàng Ân Thành thực lực cũng không kém, Lưu Xà chưởng theo hắn thi triển ra không những mềm mại vậy mà còn đem theo dáng vẻ âm tàn, chưởng chưởng chí mạng, tựa như độc xà.

Cả hai cứ như vậy đánh có đến có về, thế nhưng rất nhanh tình hình đã có chuyển biến.

Ân Thành chưởng pháp mặc dù không kém nhưng về mặt bộ pháp vậy mà có chút yếu, giao thủ một lát đã dần dần lộ ra.

Gặp tình cảnh không ổn, Ân Thành lập tức vận chuyển khí huyết bàn vận, nội thể khuyết nhanh chóng gia tốc, tốc độ cùng lực lượng trong nhanh mắt nâng cao, ý đồ tốc chiến tốc thắng.

Lưu Tuyết ánh mắt vô cùng nhạy bén, lập tức nhận ra đối thủ ý đồ, nàng đồng dạng gia tốc khí huyết.

Cũng trong khoảng khắc cả hai quyền chưởng đồng thời xuất ra, tốc độ nhanh đến kinh người, trực tiếp xé rách không khí gào rít.

Bành!

Chỉ nghe bạo hưởng âm thanh vàng lên, một bóng người nhanh chóng lùi nhanh ra sau, chính là Ân Thành.

-” Không thể nào! “

Ân Thành ánh mắt kinh nghi thầm hồ, bản thân lực lượng khí huyết vậy mà thua nữ nhân này.

Thế nhưng vào lúc Ân Thành thất thần trong nháy mắt, Lưu Tuyết đã chớp cơ hội đuổi đến, quyền đầu nhanh chóng phóng đại, cuối cùng rơi ở trên mặt Ân thành để hắn phun máu tươi bay ngược ra ngoài.

Thủy Xà võ quán Ân Thành, thua!

Nhất thời toàn trường lạnh ngắt như tờ, đặc biệt là Thủy Xà võ quán đám để tử, từng người ánh mắt lộ ra khó tin.

Xong trái ngược với Thủy Xà võ quán đám người, Bạch Hổ võ quán bên này qua mấy hơi liền là một mảnh hoan hô, tất cả sắc mặt lộ ra vui mừng, thậm chí còn kẻ không nhịn được hét:

-” Tuyết sư tỷ uy vũ! “

Đứng ở chính giữa Lưu Giang sắc mặt từ đầu đến cuối không có thay đổi, ngược lại thêm mấy phần nặng nề.

Hắn biến Ân Thành ở trong Thủy Xà Võ quán cũng không phải người mạnh nhất, thậm chí còn chưa xếp vào hạng ba, dù sao thời gian này Thủy Xà võ quán hành vi bá đạo gây rất nhiều chú ý, hắn tự nhiên cũng tìm hiểu qua.

Liếc mắt nhìn xem bên cạnh mình Trần Huyền Cơ, Lưu Giang không biết tại sao đối phương ở đây lại đem cho hắn trong lòng có hơi chút chấn định.

Đặc biệt là nhìn vào vị thanh niên này sắc mặt, từ trước đến giờ đều vô cùng bình tĩnh, dường như không việc gì có thể lay động, để người ta không tự chủ sinh ra cảm giác an tâm.

Mà Trần Huyền Cơ lúc này không quan tâm quá nhiều, ngược lại đối luận bàn võ kỹ cảm thấy rất hứng thú.

Cùng yêu kỹ khác biệt, võ kỹ thế nhưng là tinh hoa do nhân tộc sáng tạo, mỗi môn võ kỹ lại là một phần tinh hoa khác nhau, bên trong ẩn chứa huyền diệu để con người ta dễ dàng chìm đắm vào.

Từ việc đám người luận bàn, Trần Huyền Cơ lại đột nhiên nhận ra mình chỗ thiếu hụt.

-” Xem ra lần sau ta phải học thêm một vài môn võ kỹ mới được. “

Quay trở lại thực tế, không để Bạch Hổ võ quán đám người vui mừng được bao lâu, tất cả đều đã im bặt.

Bởi từ Thủy Xà võ quán bên kia lúc này bước ra một người thanh niên nam tử, dáng người cao lớn, tóc dài phiêu đãng, gương mặt anh tuấn, một thân khí thế toát ra vậy mà thình là là Luyện Huyết cảnh đỉnh phong.

Đây không phải ai khác chính là Đỗ Cương đại đệ tử, Hoắc Thuận.

Hoắc Thuận ra sân phóng thái cực kỳ ung dung, sau khi đứng vững liền chắp tay cười như gió xuân nói: -” Thủy Xà võ quán, Hoắc Thuận. “

Đối diện Lưu tuyết sắc mặt đã cực kỳ ngưng trọng, miễn cưỡng cùng đối phương chắp tay đáp lại.

Chỉ là vừa gặp Hoắc Thuận liền đem cho nàng áp lực cực lớn, dường như đứng trước mặt mình là một con độc xà ẩn nhẫn rình mồi, tùy thời bắn người đớp một cú chí mạng.

Giờ phút này Lưu Tuyết trong lòng có chút đắng chát, nàng biết mình hiển nhiên không phải đối thủ của thanh niên trước mặt.

-” Hahaha! Để không bị nói là lấy cảnh giới h·iếp người, trận chiến này ta sẽ chỉ lấy ngang bằng cảnh giới cùng cô nương đấu. “ Hoắc Thuận sảng khoái nói.

Lần này Lưu Tuyết cũng không có mở miệng, đáp lại liền là một quyền.

Biết Hoắc Thuận thực lực cực mạnh, Lưu Tuyết cũng không có lưu thủ, vừa xuất thủ liền là toàn lực.

Đối mặt đánh tới một quyền, Hoắc Thuận thu liễm nụ cười trên mặt, năm ngón tay khép lại, cổ tay nhất chuyển đập ra một chưởng.

Bành!

Quyền chưởng vừa v·a c·hạm, Lưu Tuyết liền bắn ngược lui ra sau mấy bước mới đứng vững.

Mà Hoắc Thuận lại cùng nàng trái ngược, vẫn như cũ đứng vững tại chỗ tựa như thái sơn, không chút nào lung lay.

Chưa có ngừng lại, Hoắc Thuận vào lúc này lại tiếp tục xuất thủ, chân phải bước về phía trước kéo gần khoảng cách, tay phải hóa chưởng vỗ tới, tốc độ nhanh tới cực điểm, chớp mắt đã đến trước mặt Lưu Tuyết.

Lưu Tuyết con ngươi co rụt vội vàng xuất quyền đón đỡ, thế nhưng một chưởng này lực lượng cực mạnh, lần nữa đem nàng đánh lui.

Mặc dù Hoắc Thuận áp chế cảnh giới chỉ còn Luyện Huyết Cảnh nhất đoạn, thế nhưng hắn lực lượng thể chất lại hơn xa Lưu Tuyết, vẫn như cũ có thể dễ dàng ép nàng một đầu.

Không những vậy, Hoắc Thuận chưởng pháp cùng bộ pháp càng cực kỳ thuận thục, lấy nhu khắc cương tinh túy bị phát huy ra.

Bạch Hổ quyền vốn lấy uy mãnh làm chủ, ở hai bên kỹ năng ngang bằng, ẩn ẩn có phần bị áp chế.

Đến đây chiến đấu có chút nghiêng về một bên đè đánh, Lưu Tuyết cơ hồ chỉ còn một đường chống đỡ, khó thấy cơ hội phản công.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Hổ Võ quán đám đệ tử nhất thời trầm mặc, chỉ có thể siết chặt nắm đấm tuyệt vọng cầu nguyện.

Đứng ở một bên quan chiến Hiểu Linh cũng là như vậy, nàng dù tới Bạch Hổ võ quán chưa lâu nhưng tất cả mọi người đều đối với nàng rất tốt, đặc biệt là Lưu Tuyết, để nàng sinh ra tình cảm thân thiết.

Giờ phút này nàng tự nhiên không mong Hiểu Linh thất bại, thế nhưng lại không thể làm gì khác hơn.

Mà ở phía đối diện, Thủy Xà võ quán đám đệ tử lại là một mặt cười lạnh, ánh mắt thậm chí còn đem theo khiêu khích nhìn về phía bên này.

Duy chỉ có Đỗ Cương sắc mặt không đổi, từ đầu đến cuối là một vẻ âm trầm, nhìn không ra hỉ nộ.

Xong Đỗ Cương hai con mắt rắn lại không thành thật, thi thoảng lại khẽ liếc nhìn về Lưu Giang bên cạnh Trần Huyền Cơ không ngừng đánh giá.

‘ Đây là người phương nào, kẻ này cảnh giới không kém, chẳng lẽ là Lưu Giang chỗ dựa. ‘

Trong đầu Đỗ Cương đủ loại suy nghĩ vận chuyển, mắt rắn xao động liên tục.

Cũng trong lúc này, trên sân chiến đấu đã dần dần phân ra thắng bại, tự nhiên là Hoắc Thuận chiếm ưu thế.

Còn Lưu Tuyết bộ dáng thì đã cực kỳ chật vật, trên người xuất hiện không ít thương thế, trong đó phần lớn là các loại vết cắt như đao.

Lưu Xà chưởng dù nói là chưởng, nhưng lại đem theo sắc bén ý vị, tùy thời có thể hóa chưởng làm đao cắt chém địch nhân, để người khó mà nắm bắt.

Chứng kiến tất cả, Lưu Giang trong lòng đau xót, cuối cùng thở dài một tiếng hô: -” Dừng tay, chúng ta chịu thua. “

Thế nhưng giữa sân Hoắc Thuận làm như không nghe thấy, chưởng pháp không chút nương tay.

Lưu Tuyết lúc này đã chịu không nổi, lập tức bị một chưởng vỗ lên người, miệng cuồng thổ huyết như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.

-” Ác chủng, ngươi dám… “

Lưu Giang mắt nổi tơ máu, vội vàng phi thân đỡ lấy con gái.

Nhìn xem trong tay Lưu Tuyết thương thế không quá đáng ngại, Lưu Giang nhìn về phía Hoắc Thuận gằn giọng nói: -” Chúng ta đều đã chịu thua, ngươi tại sao còn ra tay ác độc như vậy. “

Đối mặt, Hoắc Thuận vẻ mặt làm ra áy náy nói: -” Mong Lưu quán chủ thông cảm quyền cước không có mắt, lúc đó ta quá nhập tâm chiến đấu, dừng lại không kịp. “

Lưu Giang có chút tức thổ huyết, chỉ tay nói không ra lời: -” Ngươi… “

Xong Lưu Giang cuối cùng là nhịn xuống, không có vì quá nóng giận mà mất khôn xuất thủ.

Trước mắt Hoắc Thuận cảnh giới thế nhưng là cùng hắn ngang bằng, muốn trong thời gian ngắn bắt lại đối phương là không thể nào.

Hơn nữa đối phương bên cạnh còn có Ngưng Nguyên cảnh sư phụ đứng nhìn, chỉ cần vừa ra tay đối phương liền có cớ cho đối phương nắm chặt, thiệt đều về mình.

Lúc này toàn trường không khí nặng nề, im ắng, không người nào phát ra âm thanh.

Qua một lát, Đỗ Cương đột nhiên cười một tiếng nói: -” Luận bàn đến đây là kết thúc, cảm ơn Lưu quán chủ mấy vị đệ tử đã nhường. “

Vừa nói, Đỗ Cương ánh mắt vừa đảo qua Trần Huyền Cơ, dường như đang thăm dò thái độ của hắn.

Gặp Trần Huyền Cơ im lặng không có lên tiếng, Đỗ Cương trong lòng có chút thả lỏng.

‘ Xem ra kẻ này cùng Bạch Hổ võ quán không có quan hệ gì. ‘

Nghĩ là vậy, Đỗ Cương xoay người nhìn chúng đệ tử nói: -” Chúng ta đi về. “

Tuy nhiên chuyện đến đây còn chưa có ngừng lại, khi đám người đi ra bên ngoài đại môn, một tên Thủy Xà võ quán đệ tử đột nhiên nhảy lên gỡ xuống Bạch Hổ võ quán bảng hiệu.

Lưu Giang xa xa nhìn thấy thì đồng tử co rụt, hắn tự nhiên biết đám người này muốn làm cái gì, đây tự nhiên là muốn đập bọn võ quán của bọn hắn bảng hiệu.

Thế nhưng Lưu Giang hắn lại không thể làm gì, thực lực không bằng người.

Trước tất cả ánh mắt, tên đệ tử kia lúc này giơ cao đầu gối, muốn một cước đập tan bảng hiệu.

Cũng đúng vào thời khắc này, một cái giọng nói bình tĩnh mà hữu lực vang lên:

-” Được rồi, làm người đừng làm quá tuyệt, bảng hiệu không cần đập, mong mấy vị cho ta một bộ mặt. “

Nghe được lời này, Lưu Xà võ quán dám người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một tên thanh niên gương mặt có chút anh tuấn, dáng người khôi ngô, cao lớn bức người bước ra.

Sau khi ra đến đại môn, Trần Huyền Cơ ánh mắt khẽ híp nhìn Đỗ Cương đám người mỉm cười.

-” Hahaha! Chuyện này dễ bàn. “ Gặp hắn đi tới, Đỗ Cương lập tức ra hiệu cho tên đệ tử kia dừng lại động tác, bản thân thì ôn hòa chắp tay cười nói: -” Không biết huynh đệ quý tính đại danh? “

Trần Huyền Cơ đồng dạng chắp tay đáp lễ, nói: -” Tại hạ Trấn Yêu Ti, Trần Huyền Cơ. “

-” Hóa ra là Trấn Yêu Ti huynh đệ, kính ngưỡng đại danh đã lâu. “

Nghe được Trần Huyền Cơ là người của Trấn Yêu Ti, Đỗ Cương lập tức khách khí không ít.

Bên cạnh hắn, mấy vị đệ tử sắc mặt cũng là biến đổi.

Ở Bích Thủy Thành không ai là không biết đại danh đỉnh đỉnh Trấn Yêu Ti, đây thế nhưng là đế quốc thế lực, không phải người bình thường có thể trêu vào.

Mà có thể vào Trấn Yêu Ti, cơ hồ đều là yêu võ giả bên trong tinh anh, không thể khinh thường.

Đỗ Cương để ý Trần Huyền Cơ đã lâu, cảnh giới thâm bất khả trắc, hiện tại biết được đối phương thân phận, càng là không muốn sinh ra xung đột.

Sau đó chỉ nói thêm một hai câu, Đỗ Cường liền dẫn đám đệ tử nhanh chóng rời đi.

Chương 194: Ra Mặt