Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 197: Xâm Nhập

Chương 197: Xâm Nhập


Nhìn thấy sau vách đá vậy mà thật sự dấu một cái động thiên, tất cả sắc mắt đầu tiên là kinh ngạc, cuối cùng lại biến thành vui mừng.

Đây đại biểu ý nghĩa gì, trong lòng tất cả tự hiểu rõ.

Thế nhưng lúc này lại không một ai nhúc nhích, toàn bộ đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Ngô Phục.

Chỉ thấy Ngô Phục đã tiến về phía cửa hang, sau đó lấy ra một vật hình tròn giống như quả cầu sắt ném vào bên trong hang động rồi đứng im chờ đợi.

Một lát trôi qua, Ngô Phục mới mỉm cười nói: -” Không có vấn đề, đi vào thôi. “

Nói xong, Ngô Phục liền dẫn đầu nhảy vào bên trong.

Còn lại mấy người Trần Huyền Cơ khẽ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không có chậm trễ đuổi theo đi vào.

Hang động bên trong mặc dù tối tăm, nhưng lấy Ngưng Nguyên cảnh yêu võ giả ánh mắt vẫn có thể miễn cưỡng nhìn được rõ ràng một khoảng nhất định.

Trần Huyền Cơ quét ngang một vòng, phát hiện hang động khá lớn, có bốn cái sân bóng rổ hợp lại, hơn nữa còn một mực kéo dài sâu vào trước mặt, khó mà nhìn thấy phần cuối.

Vụt!

Đột nhiên hang động bị ánh sáng màu vàng chiếu sáng, nhìn lại đã thấy Ngô Phục cầm một tấm Linh Quang phù.

Có phù lục chiếu sáng, xung quanh hoàn cảnh càng thêm rõ ràng.

Mà đám người cũng không nán ở tại chỗ quá lâu, lấy Ngô Phục dẫn đầu, sáu người bắt đầu dựa theo hang động đi sâu vào bên trong.

Thế nhưng không để bọn hắn đi được bao lâu, bất ngờ nghe được liên tiếp tiếng vỗ cánh.

Tiếp sau đó từ sâu trong tối tăm hang động, từng cặp con mắt màu đỏ sáng lên, đồng thời còn không ngừng phóng đại, hiển nhiên là đang tiến về phía này.

Không hẹn mà động, Trần Huyền Cơ sáu người đã rút ra binh khí.

Mà những vật kia tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đã tới, lộ ra đó là từng đầu giống như con dơi, kích thước có nửa mét, tuy nhiên da thịt thối rữa, hai cánh bạch cốt chỉ còn màng mỏng bám lấy.

Trong đó một con đã lao tới trước, vừa đúng lúc đụng vào đi đầu nhất Ngô Phục.

Sớm đã có phòng bị, Ngô Phục lập tức vung quyền, bên trên huyết diễm bao phủ, trực tiếp giáng xuống dơi thi đầu lâu.

Oành! Răng rắc!

Một quyền này lực lượng cực mạnh, dơi thi vừa đụng vào đã sương cốt vỡ nát, cả người bay ngược ra sau, tốc độ so với lúc đến càng thêm nhanh.

Thế nhưng chưa có ngừng lại, dơi thi đàn đã đến, như là mây đen ập xuống.

Trận địa đã sẵn sàng, lúc này sáu người đều riêng phần mình thi triển thủ đoạn.

Ánh đao lấp lóe, Trần Huyền Cơ tay cầm hắc thiết đao bay múa, dơi thì vừa mới tiếp cận nháy mắt liền bị dễ dàng xé thành hai nửa.

Đám dơi thì này phần lớn cấp bậc không cao, chiếm đa số là nhất giai, nhị giai thì lác đác.

Xong cũng không thể coi thường, đám dơi thi này dù chiến lực không cao nhưng lại tương đối phiền phức, nhất là bọn nó huyết dịch có tính ăn mòn, nếu bị rớt trúng người thì cũng không dễ chịu.

Để tiết kiệm yêu nguyên đến chống đỡ ăn mòn, Trần Huyền Cơ ở trên người th·iếp một tấm Kim Quang Phù.

Những người khác cũng là như vậy, một mảnh không gian chói lóa.

Phốc! Xèo xèo!

Tiếng da thịt bị xé rách vang lên không ngừng, kèm theo đó còn có huyết dịch màu xanh văng ra, nơi rơi xuống vách động cùng mặt đất bị ăn mòn lỗ rỗ to nhỏ không đồng đều.

Mà đám dơi thi này giống như không s·ợ c·hết, mặc phía trước đồng loạt ngã xuống đã chen chúc xông lên.

Cứ như vậy, lấy Trần Huyền Cơ sáu người làm trung tâm, dơi thi xác đang dần dần chất cao.

Thuận đó dơi thi số lượng bắt đầu thưa thớt, cơ bản không còn chút nào uy h·iếp.

Chít chít chít!

Cũng ngay vào lúc này, một tiếng kêu như tiếng chuột vang lên, kèm theo đó là một vòng sóng âm khuếch tán ra để người nghe thấy đầu hoa mắt choáng.

Công kích loại sóng âm!

Trần Huyền Cơ phản ứng cực nhanh, thể nội yêu nguyên vận chuyển, che lại hai tai.

Nhưng không để hắn kịp thả lỏng, từ trong hang động lại có tiếng xé gió phát ra, nhìn kỹ liền thấy là một đạo dài chục mét phong nhận.

-” Mọi người cẩn thận. “

Ngô Phục lên tiếng nhắc nhở.

Ở đây ai đấy đều là thân kinh bách chiến, phản ứng cực nhanh, cơ hồ trong khoảnh khắc đều an toàn tránh đi.

Ánh mắt khóa chặt cuối động, một đạo to lớn bóng đen đang không ngừng phóng đại, kèm theo có còn có tam giai yêu quỷ khí tức không chút nào che dấu.

Rất nhanh bóng đen chân thân lộ rõ, cũng là một đầu rơi thi, tuy nhiên kích thước lớn hơn rất nhiều, có một mét hai.

-” Hahaha! Đầu này yêu quỷ để ta. “

Trong đám người, xách cự đao Trần Quân cười to quát.

Nói đoạn, Trần Quân liền xông về phía trước, khí thế hung mãnh, tựa như một đầu mãnh thú.

Rất nhanh cả hai bên đã tiếp cận, đồng thời riêng phần mình thi triển thủ đoạn.

Chỉ gặp dơi thi ở trên không trung xoay người, hai cánh vung vẩy, khí lưu một mảnh rít gào, liên tiếp phong nhận trống rỗng ngưng tụ bắn nhanh xuống.

Gặp đây Trần Quân bước chân vẫn không giảm, trên người hắn hắc quang bao phủ, không gian xung quanh theo đó có chút vặn vẹo.

Phốc! Phốc! Phốc!

Phong nhận bắn lên trên người Trần Quân, tuy nhiên máu tươi tung tóe một màn không có phát sinh, ngược lại như là trâu đất xuống biển chỉ còn lưu lại ở trên hắc quang gợn sóng lăn tăn.

Trần Quân khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, tay trái vung lên, nói:

-” Trả lại cho ngươi! “

Dứt lời, từ Trần Quân trong bàn tay trái liên tiếp bắn phong nhận, số lượng cùng dơi thi phóng ra y như đúc.

Dơi thi đối mặt kinh hàng, vội vàng hét ra sóng âm đến ngăn cản.

Trong lúc này Trần Quân đã đuổi tới, hai chân mượn lực đạp đất nhảy, cự đao giơ cao quá đỉnh đầu, bên trên huyết diễm phun trào như muốn nuốt chửng tất cả bổ xuống.

Giờ phút này dơi thi muốn tránh đã không kịp, nó vội vàng nâng lên hai cánh xương đón đỡ.

Oành!

Hỏa quanh văng tung tóe, dơi thi tựa như đ·ạ·n pháo đập thẳng xuống dưới đất.

Không cho nó cơ hội thở dốc, Trần Quân sau khi rơi xuống đất đã lại lần nữa nhảy tới, cự đao quét ngang mà ra.

Thế như chưa đợi Trần Quân lại gần, một vòng sóng âm từ bên trong bụi đất xông ra đem hắn hắt văng lùi về sau một đoạn mơi đứng vững.

Cùng lúc dơi thi lồm ngồm bò ra, nó mắt đỏ trừng lớn, lộ rõ điên cuồng.

-” Giải quyết con yêu quỷ này sớm đi, chúng ta không có nhiều thời gian. “

Ngô Phục giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mà lời nói vừa ra, Ngô Phục phục bóng người đã như mũi trên lao tới, tốc độ nhanh đến kinh người.

Đối diện dơi thi rít lên tức giận, sóng âm càn quét để cả tòa động đá có chút rung động.

Ngô Phục lại không chút nào sợ hãi, yêu cương mở ra ngăn đón, tiếp đến đấm ra một quyền, màu cam hỏa diễm liền từ đó tuôn ra hóa thành hỏa sư đầu đem dơi thi nuốt chửng.

Xì xì xì!

Mùi khét cùng âm thanh đốt cháy vang lên, dơi thi điên cuồng dãy dụa.

Thế nhưng màu cam hỏa diễm bá đạo cực kỳ, trong thời gian ngắn cơ hồ không thể dập tắt.

Xa xa Trần Huyền Cơ nhìn thấy một màn này hai mắt khẽ híp, thầm than:

‘ Hỏa diễm thật bá đạo. “

Đây là lần đầu tiên Trần Huyền Cơ nhìn thấy Ngô Phục sử dụng yêu kỹ, bình thường đều ẩn dấu rất sâu, cơ hồ đều dùng nắm đấm cùng huyết diễm đối địch.

Giờ phút này, Ngô Phục nguy hiểm ở trong lòng hắn lại tăng lên một bậc.

Mà cùng lúc Trần Quân đã tranh thủ cơ hội này đánh tới, cự đao từ trên không giáng xuống, một kích chuẩn xác đem dơi thi đầu lâu chặt đứt.

Dù là vậy dơi thi cũng không có ngay lập tức c·hết, ngược lại hai cánh xương vũ động bắn ra sắc bén phong nhận.

Trần Quân tự nhiên không sợ, hắn yêu kỹ có thể hấp thụ nguyên tố công kích, lần nữa giơ đao bổ xuống, trực tiếp đem dơi thi bổ làm đôi, huyết dịch màu xanh văng tung tóe ăn mòn một mảng lớn vách đá.

Cứ như vậy, một đầu tam giai yêu quỷ đã bị dễ dàng chém g·iết.

Xung quanh đám dơi thi cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hang động lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Đến đây đám người cũng không nán lại quá lâu, một lần nữa sử dụng Linh Quang phù chiếu sáng tiếp tục đi sâu vào trong hang động.

Đi khoảng mười phút, trước mặt nối tiếp vậy mà xuất hiện ba cái thông đạo khác nhau.

Đứng ở trước nhất Ngô Phục sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh, lúc này từ trong ngực lấy ra cái kia la bàn soi xét.

Chỉ một lát Ngô Phục liền ngẩng đầu lên, chỉ tay vào cái hang động ngoài nhất bên trái, nói:

-” Đi lối này. “

Nói xong, Ngô Phục liền dẫn đầu tự mình đi vào.

Phía Trần Huyền Cơ đám người cũng không có chần chừ đi theo, sáu người bóng dáng rất nhanh biến mất ở đây.

Không biết đi bao lâu, bọn hắn đã một lần nữa đi ra thông đạo, tới một chỗ dưới lòng đất quảng trường, nơi đây không gian rộng lớn, đỉnh đầu khảm nạm quang thạch chiếu sáng.

Nhưng để người chú ý nhất vẫn là trên quảng trường bày biện đồ vậy, vậy mà là vô số tinh hạch, tinh nguyên, binh khí, áo giáp, thậm chí có cả yêu võ binh.

Nhìn thấy một màn này, tất cả ánh mắt sáng lên, khó giấu được tham lam.

Nhưng lại không ai vào giờ phút này đi tranh đoạt, bởi vì dẫn đầu Ngô Phục vẫn đứng yên tại chỗ, bọn hắn tự nhiên biết rõ, nơi này chắc chắc không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, Ngô Phục lúc này chỉ về chỗ cuối quảng trường nói: -” Mọi người nhìn. “

Theo phương hướng nhìn lại, chỉ thấy nơi đó vách đá vậy mà đặt mười cái quan tài dựng thẳng, cao hai hai mét rưỡi, tất cả một màu đỏ son, bên trên còn có trạm trổ phù văn.

-” Muốn lấy được bảo, trước phải giải quyết bọn chúng đã. “

Chương 197: Xâm Nhập