"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Mộ Giai Nam đáp lời: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
※※ ※
Ngưu Đại Ngưu vốn thờ ơ liếc mắt nhìn mặt bàn, lập tức vẻ mặt biến đổi, ông vội vàng kéo Mộ Giai Namđivề phía cửa, sau khi đếnmộtchỗ vắng vẻ xung quanhkhôngmộtbóng người, mới kiễng chân kề tainóinhỏ: “Chẳng lẽ ngươi là giun trong bụng ta?”
ThuanhĐào ngoài cười nhưng trongkhôngcười nhếch khoé miệng, làmmộtlễ giang hồ sau đó xoay người, nàngđichưa được vài bước, sau lưngđãcó người gọi tên nàng...... ThuanhĐào dừng chân xoay người, nhíu mày: Tống Hàn Nho chạy tới làm cái gì? Muốn tìm người đánh nhau sao?
Quản gia vuốt vuốt chòm râu bạc trắng hình như rất hài lòng: “Vậy việc này làm phiền Ngưucônươngđimộtchuyến rồi, hai ngày sau gặp lại.”
“......” ThuanhĐào cúi đầu trầm mặc, Tống Hàn Nho cả người toả ra phong độ của người trí thức làm nàngkhôngthể tiếp tục khóc lóc om sòm nháo loạn lên, nàng thuận tay bẻmộtcành liễu vuốt vuốt –
ThuanhĐào cười tủm tỉm gật đầu, lại giơ lênmộttờ giấy đe dọa: Bào đắc hòa thượng bào bất liễu miếu (chạy thoát khỏi hòa thượng cũng thoátkhôngnổi cái miếu), mười ngày sau nếu ngươikhôngđến, tasẽlên núi tìm ngươi.
ThuanhĐào theo bản năng sờ vòng tay, màmộtcái khác giống như đúc lại lấp lánh tỏa sángtrêncổ tay Mộ Giai Nam, nàng xấu hổ kéo ống tay áo che lại, sau đó lấy giấy bút từ túinhỏra: Cám ơn, mong cái còn lại ngươi cũng tặng ta nốt.
ThuanhĐào vươn vai bước ra khỏi cửa, kinh hoảng nhìn thấy miệng vết thươngtrênvai Mộ Giai Nam chảy máu, nàng chạy tới dùng khăn tay đè lên. Lúc này, Ngưu Đại Ngưu mới để ý tớitrênngười Mộ Giai Nam có thương tích, mà tiểu tử này cợt nhả che dấu đau đớn, mà Ngưu Đại Ngưu thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận, đầy kinh nghiệm) lạikhôngnhìn ra manh mối, Ngưu Đại Ngưu đấu tranh...... Cứu,hắnlà sơn tặc,khôngcứu,khôngcó đạo nghĩa......”Người đâu! Nhanhđimời lang trung –“
Phi! Làm dáng! Đầu sỏ gây chuyện còn muốn ăn cơm?...... ThuanhĐào kéohắnđến cạnh bàn: ngươikhôngphải muốn dẫn tađitrị bệnh câm sao? Lúc nàothìkhởi hành? (đọc tại Qidian-VP.com)
ThuanhĐào cúi đầu khom lưng tạ lỗi, ân cần nhúp xuống rơm rạ đầy đầu Ngưu Đại Ngưu, tiểu lão đầu này mặc dùkhôngphải là cha ruột của nàng, nhưng làm cha đến nước này cũng đủ khổ sở rồi, nàng vô cùng thông cảm cho tình cảnh của lão nhân gia.
ThuanhĐàokhôngcần nghĩ ngợi lập tức vỗ ngực, ý bảo mìnhđihộ tống tiêu vật.
“Hôm qua vì saokhôngtới?” Tống Hàn Nho vốn muốn tặng cho Ngưu Thị tiêu cụcmộtbức thư họa làm lễ xin lỗi, nhưng đợi mãi đợi mãi, cũngkhôngthấy Ngưu Tiểu Nữu xuấthiện. Lạinóithời buổi loạn lạc, uy tín của Hoàng tộc dĩ nhiênkhôngđủ vững chắc, nhưng bản thânhắnlại càngkhôngmuốn bị dân chúng chỉ trích.
ThuanhĐào thừa dịp bọn họ bận rộn mà ngủmộtgiấc, nàng lười biếng ngápmộtcái, đồng nát sắt vụn mà còn coi là bảo bối, Mộ Giai Nam đúng là quỷ hẹp hòi.
Ngưu Đại Ngưu tỉ mỉ cẩn thận lau chùi chủy thủ, sau đó lễ độ cung kính đặt vào trong hộp gấm. Trong lúc cắt dây xích ôngnóichuyện vài câu với Mộ Giai Nam, Ngưu Đại Ngưu lại pháthiệnMộ Giai Nam cũng biết sơ lược pháp bảo, binh khí của các môn phái giang hồ các phái, nên trò chuyện với Ngưu Đại Ngưu rất hợp ý......”Nhìnkhôngra tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ mà cũng có hiểu biết về binh khí”.
Ngưu Đại Ngưu đứng ở cửa quan sát khuê nữ nhà mình trong chốc lát, thấy đáy mắt khuê nữ có ý cười, vẻ mặt quái dị, ông mới kéo ThuanhĐào ra khỏi phòng, chất vấn: “Nữu Nữu, con nhìn trúng tên tiểu tử đó sao?”
ThuanhĐào thấyhắnphảiđi, hai tay giang ra chặnhắnlại, vội vàng chỉ chỉ miệng mình.
ThuanhĐào có thể cảm thấy này vòng tay này là được làm từ nguyên liệu thượng đẳng, bởi vì đeo vào thấy rét lạnh như băng, vòng tay nhìn có vẻ nặng nề nhưng đeo vào lạinhẹnhưkhông, nàngkhôngbiết nhưng ra vẻ là biết viết xuống giá cả:mộttrăm lượng.
ThuanhĐào đưa tay lên khua khắng, nàng ngoại trừ đôi tay có lựcthìđúng chẳng còn gì khác.
Ngưu Đại Ngưu viết xong phong thư giao cho ThuanhĐào: “Giao cho quản gia Thất vương phủ là được”.
ThuanhĐào nâng Ngưu Đại Ngưu đứng dậy, nghe thấy gân cốt Ngưu Đại Ngưu răng rắc, ông nhe răng trợn mắt nghiêng người sangmộtbên: “Eo eo eo đau quá.”
hắngiữ chặt cổ tay ThuanhĐào, làm hai “vòng tay vàng” chạm vào nhau lách cách, Mộ Giai Nam giật mình, nhưng rồi lại bình tĩnh nhưkhôngcó gì nhìn cổ tay nàng: “Ừm, làm đồ trang sức đeo cũngkhôngđến nỗi nào, coi như lễ gặp mặt ta tặng ngươiđi.”
“......” Mộ Giai Nam nghiêng đầu nhìn Ngưu Đại Ngưu, giả bộ đứng đắn.
ThuanhĐào chán nản gật đầu,khôngbiết lão đầu viết gì trong thư, nhưng mà chắc tám phần là khen khuê nữ nhà mình từ đầu đến chân, nhà nào cũng thế, con cái đều là bảo bối trong mắt cha mẹ.
Cùng lúc đó, tiêu sư dẫnmộtvị lang trung cấp tốc vào phòng, ThuanhĐào nhìn kĩ vị lang trung này, đâykhôngphải vị bác sỹ thú y chữa bệnh cho Đậu Hoa sao, chẳng lẽ toàn thành chỉ có mỗimộtbác sỹ này thôi sao?
Nàngđitrênđường phố phồn hoa, Tiểu Diêm Vương ngàn tính vạn tính chắc cũngkhôngngờ nàng câm mà cũng có thể gây sóng gió như vậy? Chậc chậc.
“Tối thị nhất niên xuân hảo xử, tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô.” (Buổi nay xuân đẹpkhôngđâu sánh, khói liễu hoàng thành đủ ngất ngây – Dịch thơ Ngô Văn Phú) Tống Hàn Nho ngâmmộtcâu ca ngợi ý xuân, khóe miệng nhướng lên thành nụ cười đẹp, vui vẻ: “Ngưucônương, vẫn còn giận bổn vương sao?”
“Mời ta ăn cơm hả?khôngcần khách khí như vậy.”
......
Ngưu Tiểu Nữu làm tư thếđingủ, ý bảo mình ngủ quên mất.
Ngưu Đại Ngưu bướcmộtbước lại gần, nắm lấy bả vai của nàng lắc lắc để làm khuê nữ tỉnh táo lại: “Đừng thấyhắntuổi còn trẻ, nhưng cha đều từ lờinóicủa tiểu tử kia nhìn ra được,hắntuyệt đốikhôngphải là sơ tặc bình thường, thâm sâu giấu tài, rất kỳ quặc!”
“......” Nha đầu kia mắtthậttinh,hắnđangđấu tranh tư tưởng cũng nhìn ra được.
ThuanhĐào đặt tay lên eo Ngưu Đại Ngưu xoa xoa, lão đầu hình như còn đau hơn nhiều, Ngưu Đại Ngưu hết đường xoay xở nhìn lên trời: “Thất Vương Phủ chỉ đích danhnóihọ muốn cha hai ngày sau tự mình đưa tiêu (đưa hàng), thế nàythìbiết làm thế nào bây giờ......”
“......” ThuanhĐào bị ông lắc lắc đến chóng mặt đau đầu, nàngmộtphát bắt được cổ tay Ngưu Đại Ngưu hất ra ngoài, thấy Ngưu Đại Ngưu như bao tải bị ném lên đống cỏ khô...... ThuanhĐào hítmộtngụm khí lạnh, nàng lại quên mình là thân thích của Popeye (thuỷ thủ Popeye), lại chạy tới trước vài bước lôi Ngưu Đại Ngưu môngđangchổng lên trời ra khỏi đống cỏ khô, Ngưu Đại lẩm bẩm ngồi cạnh đống cỏ khô, tay run run cùngmộttia sợ hãi: “Mẹ con là nữ nhân dịu dàng mỏng manh ngay cả thùng nước cũngkhôngnhấc nổi, sao lại sinh ra người con có quái lực khác thường thế này, haizzz haizz......”
“Chờ ta tháo đượcsẽtặng ngươi.” Mộ Giai Nam thấy buồn cười: “Ngươi có biết ‘Bắtyêucô’ này giá trị bao nhiêu ngân lượngkhông?”
Mộ Giai Nam trầm tưmộtlát...... Lúc ấyhắnnhất thời hứng lên mới đáp ứng làm việc đó, bây giờ mà đổi ýthìhơi bất nhân,hắnnhìn ánh mắt chờ mong của ThuanhĐào: “Chờ thương thế ta tốt lênsẽtới tìm ngươi.”
Tảng đá lớn trong lòng Ngưu Đại Ngưu rốt cục cũng rơi xuống đất, Ngưu Tiểu Nữu từnhỏđãbị mình làm hư, từ trước đến giờđãnóilà làm, nếu con béđãkhôngcó tâm gả cho sơn tặc, cho dù con rể có ở rểthìông cũng cam nguyện xuất tiền xuất lực nuôi vợ chồng son no đủ cả đời.
Chương 10: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Mặc dù chỉ làmộtđộng tác, nhưng Ngưu Đại Ngưu cảm thấy khuê nữthậtsựđãhiểu chuyện rồi, ánh mắthắnliếc về phía trong phòng...... Đườngđicũngkhôngtính là xa, còn có thể tránh mặt tên tiểu tử Mộ Giai Nam kia mấy ngày,thậtra cũngkhôngtồi.
Hỏi nàng hả? Đột biến gien, nếukhôngthìmẹ của Ngưu Tiểu Nữu có gian tình với siêu nhân rồi.
Mộ Giai Namkhônggiận mà còn cười,hắnđưa tay chạm vào nước trà trong chén, rồi vẽ lên bàn hình trăng lưỡi liềm, sau đó nháy mắt với Ngưu Đại Ngưu: “Lão nhân gia ngườikhôngphải muốn thứ này sao?”
Ngưu Đại Ngưu thấy thời cơ, liền nhảy lại vấn đề trước: “Nữu Nữu à, con có gả cho ai cha cũngkhôngphản đối, nhưng tuyệt đốikhôngthể động tâm với sơn tặc, cha vận chuyển hàng cho quan viên triều đình, mà sơn tặc đối nghịch với triều đình,nóithẳng ra là loạn thần tặc tử!”
ThuanhĐào miễn cưỡng cong khóe miệng, gật đầu chào hỏi.
Mộ Giai Nam nhìn xuống đỉnh đầu ThuanhĐào, vài giọt mồ hôi vươngtrênmu bàn tay ThuanhĐào...... ThuanhĐào chậm rãi ngẩng đầu, vừa mới trúngmộtkiếm lại còn trèo đèo lội suối, tên này muốn bị đậpmộttrận chắc, ThuanhĐào kéohắnvào nhà, ấn mạnh xuống giường, sau đóđira ngoài tìm thuốc cầm máu...... Đậu Hoa con hổnhỏkia, chẳng biếtđãdùng hết cả thuốc chưa.
Mộ Giai Nam hơi nhíu mày, hiển nhiên làkhôngthể chấp nhận kiểu ví von này: “Là người nhắc tới đấy nha, vầng trăng cong cong,hiệnlên qua dòng nước, ô......” Ngưu Đại Ngưu vội vàng bịt miệng Mộ Giai Nam, lo lắngnói: “Ngươi còn dám ồn ào nữa? To gan lớn mật, ta chỉ nhắc tới thôi.”
ThuanhĐào bỏ phong thư vào trong người, dìu Ngưu Đại Ngưu nằm lên giường, nàng có cảm giác mình như sao chổi, xuyênkhôngđược có vài ngàyđãlàm hại hết người này bị thương đến người kia bị bệnh, đúng là người tốt sốngkhônglâu, tai họa để lại ngàn năm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì “Bắtyêucô” cùng “Tam tấc chủy thủ” đều được chế tạo bởi Thiên Sơn huyền thiết, cả hai loại thần khí ngang nhau,khôngthể bị phá vỡ. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, trước tiên đành phải chém đứt dây xích nối của “Bắtyêucô”, Ngưu Đại Ngưu và Mộ Giai Nam cẩn thận làmđilàm lại sau nửa canh giờ, rốt cục cũng miễn cưỡng cắt đứt được dây xích, Mộ Giai Nam cầm lấy đoạn dây xích bị đứt, lại nhớ tới “Tú Phong đao” bị tung toé, thở dàimộttiếng: “Trong vòngmộtđêm hủy diệt hai bảo vật của bản trại chủ, haizz haizz......”
Tống Hàn Nho nhìn bóng dáng xinh xắnnhỏnhắn trước mắt......côgáinày tuy tính tìnhkhôngđược tốt, nhưng lòng dạ cũngkhôngtệ.
“......” Nàng thành người thủ tiêu tang vật mất rồi.
“Xem ngươi bị hù kìa, ta đoán, ngoại trừ vị thân tín bên cạnh Hoàng thượngđãthấy qua,thìđại đa sốkhôngngười nào có duyên thấy được hình dạng của ‘Bắtyêucô’.” Mộ Giai Nam xoa xoa bả vai, ngồi dậy muốnnóigì lại thôi: “Ta quay về sơn trại đây”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngưu Đại Ngưu khinh thường khẽ hừ: “nóingươi béo ngươi còn vui vẻ,nóiđinóilại cũng chỉ là tiểu mao tặc.”
Mộ Giai Nam liên tục khước từkhôngcần trị bệnh, nhưng thân là lang trung sao có thể thấy c·h·ế·t màkhôngcứu, mấy vị tiêu sư ép Mộ Giai Nam trở lại giường, hai ba người cởi áohắnra,mộtngười giữ chặt tay Mộ Giai Namkhôngcho động đậy, toàn bộ quá trìnhkhônggiống nhưđangcứu người mà lại nhưđanggiết người, ThuanhĐào đứngmộtbên xem náo nhiệt, vóc dáng soái ca mê người, ngu gì màkhôngnhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Hàn Nho tươi cười như gió xuân: “Con hổ đó có khá hơn chút nàokhông?”hắnvừanóivừa bước về phía trước,mộtđám tùy tùngđitheo sau: “Bổn vương đưa nàng về tiêu cục Ngưu thị.”
ThuanhĐào cùngmộttiêu sưđitới trước cửa Thất vương phủ, sau khi tiêu sưnóira mục đích đến,thìthị vệđimời quản gia tới, quản gia vừa mở thư ra xem, lại nhìn ThuanhĐào: “côlà Ngưu Tiểu Nữu là người dân chúng kinh thànhnóilà vị sức lực vô cùng lớn?”
ThuanhĐào gật đầu đáp ứng, nàng mới chẳng thèmnóinhảm với Tống Hàn Nhothìcó, nếukhôngphải bạn hữu đó can thiệp, nàng cũngkhôngphải chạy lên núi tị nạn, còn bi thảm thay Mộ Giai Nam làm nguồn lao động cường tráng.
ThuanhĐào vừa nghe đây là tang vật, đột nhiên cảm thấy thứ đồ chơi nàythậtchướng mắt, lắc lắc cổ tay, lỡ như bị quan phủ nhìn thấy có thể bị chặt luôn taykhông?
ThuanhĐào giật mình, nhìn trúng vẻ ngoài, đúng rồi, nhưngkhôngnhìn trúng nhân phẩm.
Mộ Giai Nam bất đắc dĩ thở dài: “mộtvạn lượng cũngkhôngmua được, cho nên ngươi đừng có coi như rác rưởi mà vứtđiđấy”.khôngđợi ThuanhĐào kinh ngạc,hắnđãnhắc nhởmộtcâu: “Cái này là ta xông vào Hoàng cung trộm về, thế gian này chỉ cómộtđôi, ha ha, cẩn thậnmộtchút.”
Tống Hàn Nho đúng lúc địnhđira ngoài, nên muốnđicùng Ngưu Tiểu Nữu, gấp quạt giấy lại cười êm dịu nhã nhặn: “Ngưucônương, ta và nàng lại gặp mặt.”
ThuanhĐào vứt cho lão đầumộtánh mắt kiên định, căn bản nàng cũngkhôngmuốn có gì liên quan đến sơn tặc, lang quân như ý trong trái tim nàng phải làmộtnam nhân có trách nhiệm vàmộtlòngmộtdạ, soái cakhôngthích hợp để kết hôn, chỉ thích hợp để mọi người thưởng thức.
ThuanhĐào giả bộkhônghiểu chớp mắt mấy cái, sau đó ra vẻ bừng tỉnhđãhiểu rồi lắc đầu.
“Ngoan lắm, để tỏrõthành ý, lát nữa con tự mìnhđitới Thất Vương Phủ đưa phong thư.” Ngưu Đại Ngưu tay xoa eođivào hậu viện,điđược vài bước lại nghiêng đầu dặn dò: “khôngđược lại vô lễ với Thất vương gia, nhớđinhanh về nhanh.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.