"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Công ty vận chuyển xuất phát thôi
…
“…” Bản chất sắc nữ của nàngrõràng như thế sao?
Các tiêu sư khẽ hừmộttiếng thu lại bảo kiếm, tự cho là đúngnói: “Biết Ngưu thị tiêu cục ta lợi hại là may cho các ngươi!” Sau đó ôm quyền làm lễ: “Để Thất Vương sợ hãi rồi, đám sơn tặc thấy Ngưu thị tiêu cục ta chỉ biết chạy trối c·h·ế·t thôi.”
ThuanhĐào vừa lòng gật đầu, đưa ngón út ngoéo tay làm chứng… Mộ Giai Nam chần chừmộtlát, sau đó cười tủm tỉm đưa ngón út ra chạm vào, ThuanhĐào lại bật ngón cái lên, chỉ chỉ đụng vào ý bảohắnlà “đóng dấu”… Mộ Giai Nam mắt tròn xoe làm theo động tác nàng, mấy trò trẻ con,đãnóiNgưu Tiểu Nữu chỉ làmộtcon nhóc mà.
Tống Hàn Nho lần này ra khỏi thành làm việc quan trọng. Theo khẩu dụ của phụ hoàng, chẳng nhữngkhôngmang theomộtbinh lính nào, còn bỏ hết ngọc bội đồ đạc quý giátrênngười, nhìn qua nhưmộtthư sinh bình thường.hắnthấy Ngưu Tiểu Nữu vừađivừa ngoái trái ngoái phải nhìn các quán bán đồ ăn bình dân,khôngchắc chắn hỏi: “khôngăn sáng sao?”
Sau khi ba bánh Ngải oa oa vàmộtĐường nhĩ đoá vào bụng, ThuanhĐào mới tạm coi là no bụng, nàng chẹp chẹp miệng thấy hơi khát, chạy xẹt qua bên đường mua hai chén nước ô mai,mộtchén uống ngay,mộtchén khác để đến lúc nào khátthìuống.
Tống Hàn Nhokhôngchút sợ hãi cườinhẹ: “Ngưu thị tiêu cục uy danhtrêngiang hồ quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Mà ThuanhĐào cho làhắnkhôngăn, nên sau khi cắnmộtmiếng lớn hết sạch, nhai nhai nuốt nuốt làm nhân đỗ nhoe nhoét lên mép, Tống Hàn Nho cười cười mất tự nhiên,hắnvội homộttiếng gật đầu: “Nàng ăn nhiềumộtchút, bản vươngkhôngthích ăn đồ ngọt.”
Sau nửa canh giờ
ThuanhĐào gật đầu câu được câukhông, nàng chính làmộtnữ sinh tiêu biểu, lúcđidạo phố đồ ăn vặt làkhôngthể thiếu được, nếukhôngcuộc đời này còn gì đáng để sống nữa chứ.
ThuanhĐào vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ mình có việc cầu người ta nên đànhkhôngtình nguyện cùngđira ngoài… Vầng trăng sáng bình thản ở chân trời, tỏa ánh sáng dịu hoà chiếu lên hai bóng dángtrênđường.
Đường nhĩ đoá và nước ô mai
ThuanhĐào gật đầu, Tống Hàn Nho lập tứcđilên phía trước, nhưnghắnchưa bao giờ mua đồ ăn bình dân bên vệ đường, nên cũngkhôngbiết loại nào hợp ý Ngưu Tiểu Nữu, cho nên các loại đồ ăn, món điểm tâm ngọt mỗi thứ đều muamộtít.
Nhưng bọn họ thoải mái chưa đầymộtkhắc, rừng cây xung quanh vang lên tiếng sàn sạt, ThuanhĐàokhônghề cảnh giác tiếp tục chậm rãi bước về phía trước, nhưng các tiêu sư nhanh nhạy phân biệt được tiếng động nàykhôngphải do động vật tạo ra, ba tiêu sư lập tức rút kiếm khỏi vỏ,khônghẹn mà cùng che chắn trước người ThuanhĐào và Tống Hàn Nho.
Nàng từ sau lưng tiêu sư ló đầu ra, rất nhanh nhận ra mấy người này là đám phản loạn của Mộ Giai Nam, mà ngay lúc này,mộttên sơn tặc hình như cũng nhận ra xe ngựa chuyển hàng này là của Ngưu thị tiêu cục. Nhưng mà cũngkhôngthể trách họ pháthiệnquá muộn được, chỉ có thể trách Ngưu Tiểu Nữu quên treo cờ có hình đầu bò thểhiệncho Ngưu thị tiêu cục lên xe ngựa thôi.
“Bị thương vô cùng nghiêm trọng.” Mộ Giai Nam tựnóirồi ngồi xuống cạnh giường,hắnđưa tay vuốt lông Đậu Hoa, có lẽ Đậu Hoa quá yếu nên mấtđinăng lực cảnh giác, lại còn ngẩng đầu l**m l**m lòng bàn tayhắn, điệu bộthậtngoan ngoãn nhưmộtcon mèo hoa lớn xác.
ThuanhĐào nghiêng đầu liếc Mộ Giai Nam… Ánh sáng bạc uyển chuyển bao phủ lấy khí chất tuyệt mỹ củahắn,hắnlàyêutinh thuộc về bóng đêm, khi mọi người bình yên chìm vào giấc ngủ,thìhắnnhư sứ giả của bóng đêm tự do tự tại, bay lượn khắp bốn phía. Ầy… Ví von tuyệt mỹ cũng vô dụng, có soáithìchung quy cũng chỉ là ăn trộm.
Mộ Giai Nam bỗng dưng dừng lại, ánh mắthiệnrasựquyến rũ tự nhiên sẵn có: “Ngươi vềđi, lúc quay về đừng ức h**p người qua đường.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng vốn thích chơi bời du ngoạn, kế hoạch du sơn ngoạn thủy trong nháy mắtđãbị phá huỷ,đãđịnh tự mìnhđiđưa hàngthìcòn bỏ tiền thuê tiêu cục làm gì hả? Nhiều tiềnkhôngcó chỗ để tiêu chắc.
Cùng lúc đó, bọn sơn tặc thấy hành tung bị bại lộ: “Roạt roạt roạt” từ trong bụi cỏ nhảy ra bảy tám người, người nào cũng mặt mày dữ tợn, vẻ mặt hung hăng,khôngngờ mở miệng ranóilà những lời dạo đầu cũ rích ——”Cây này là do ta trồng, đường này là do ta mở, nếu muốn qua đường này, phải để lại phí, qua, đường!”
ThuanhĐào lạikhônghoảng sợ ném đồ ăntrêntay, vì trước đó nàngđãthương lượng với Mộ Giai Nam,hắnchắcsẽkhôngnóirồi nuốt lời chứ?
…ThuanhĐào để phòng mình cho Đậu Hoa, lúc nàyđangcho hổyêuĐậu Hoa ăn, lúc mở cửa tay nàng cầmmộtđĩa thịt bò sống, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi Mộ Giai Nam.hắnnghiêng người liếc ThuanhĐào, hỏi sao người có sức lực quái dị, hoá ra ăn thức ăn khác với người bình thường.
ThuanhĐào xấu hổ thay chohắn, làm cướp trắng trợn như thế mà cũng coi mình là thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
“…” ThuanhĐào khinh thường khẽ hừmộttiếng, ngài chẳng có võ công, đừng cónóichuyện như thể mình là đại hiệp có đượckhông?
Bọn họmộtđoàn năm người, chậm rãi theo đường mòn lên núi, rừng rậm xanh um tươi tốt che khuất cả ánh mặt trời, vì thế ánh sáng cũng ảm đạmđinhiều, ThuanhĐào hít lấy mùi hương tươi mát của cây cối núi rừng, chậm rãi, vừađivừa lắc lư, tạo hình rất giống bà thím vừa mới làm xong công việc buổi sáng, mà Tống Hàn Nho ít khi ra khỏi thành, nhìn thấy núi non sơn dã cũng phối hợp ngâm thơ ca ngợi cảnh đẹp.
(Phong xuy nhật sái: gió lớn thổi, ánh mặt trời gay gắt, ý chỉ làkhôngcó gì che chắn; Xuất xứ của thành ngữ: Lương Bân (Hồng kỳ phổ)nói: “Ngươi phong xuy nhật sái vất vảmộtnăm,thìnửa đời sau sung sướng”).
“…” ThuanhĐào hung dữ lườmhắn, vẻ mặt hiển nhiên làđangnóicút nhanhđi.
Mộ Giai Nam vừa cười vừa tránh: “Bản trại chủ thông báo cho thủ hạmộttiếng, pháthiệnthấy Ngưu Tiểu Nữu tính tình hung bạo, làm nhưkhôngthấy.”
ThuanhĐào từ sáng sớmđãtới chờ trước cửa Thất Vương Phủ, quan trọng nhất là nàng thấy việc đưa tiêu này rất mới mẻ, dù sao cũng chỉđimộtđoạn đường, kéo theo chút hàng hóa làđãkiếm được trăm lượng bạc, coi nhưđibộ du lịch, tiền dễ kiếmthậtđó.
Mà hôm qua bảy tám sơn tặc nàyđãnhận lệnh cao nhất của Mộ Giai Nam—— thấy Hổ Nữu xuấthiệnthìnhượng bộ lui binh. Bọn sơn tặc đứng lặng tại chỗ rầu rĩ, mệnh lệnh của trại chủ phải chấp hành, nhưng nhưng mà lúc này ai cũng nhìn thấy hết rồi, chẳng lẽ phải móc hai mắt ra sao?
ThuanhĐào tay cầm bảo kiếm, làm bộ làm tịchđibên cạnh rương hàng hoá, biểu lộ rất cẩn thận dè chừng nhưngthậtra làđangche dấusựphiền muộn trong lòng, nhân lúc vẫn chưa ra khỏi thành, nàng nhìn xung quanh tìm đồ ăn, bởi vì phảiđiđường núi ít nhất hai ngàymộtđêm.
Chương 11: Công ty vận chuyển xuất phát thôi
※ ※ ※
Chạng vạng tối, Mộ Giai Nam vốn định rờiđilặng lẽ, nhưng nghĩđinghĩ lại cuối cùng vẫn đến gõ cửa phòng ThuanhĐào ——
ThuanhĐào bực bội xoay ngườiđi, tên khốn nàykhôngchọc nàng bực chếtthìkhôngngừng chắc… Khoé miệng Mộ Giai Nam giương lên thành nụ cườinhẹ, nhìn chăm chú bóng lưng xa xa, bất tri bất giác nhìn chăm chúthậtlâu…
ThuanhĐào thấyhắnnhìn chằm chằm đĩa thịt tươi, cườinhẹnâng đĩa lên trước mặthắn, còn làm tư thế “Mời từ từ thưởng thức”.
Tống Hàn Nhokhôngnhận ra ThuanhĐàokhôngvui,thậtra việc chuyển hành chỉ là ngụy trang, để tránh tai mắt kẻ khác, trong rương gỗ chất đầy kỳ trân dị bảo, cómộtbức mật hàm do Hoàng thượng viết, Tống Hàn Nho phải giao lá thư quan trọng này đến doanh trại đóng bên cạnh Ân Đức sơn trang, mời Ngưu thị tiêu cục áp tiêu đương nhiên là nhắm tới danh tiếngtrêngiang hồ của bọn họ,trênđườngđisẽgiảm bớt những phiền phứckhôngđáng có.
“…” ThuanhĐào mờ mịt chớp mắt mấy cái, bọn sơn tặc này có phải bị bệnhkhông?
ThuanhĐào để đĩa thịt lên bàn ngồi xổmmộtbên, nàng chạmnhẹvào bộ lông mượt, đối với ân nhân cứu mạng mình đặc biệt dịu dàng.
Hai phe chính tàkhôngai dám hành động thiếu suy nghĩ,đanglúc hai bên giằng co,thìmộtsơn tặc để tay lên hai mắt ngã ra đất lăn lộn: “A… A… A ——mắt của ta —— mù mù rồi——” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngải oa oa
Sau khi hai tiêu sư của Ngưu thị tiêu cục chất hàng hóa lên xe ngựa, ThuanhĐào pháthiệnTống Hàn Nho mặc y phục thường ngàyđangđiđến, Tống Hàn Nho hình nhưđangrất vui vẻ giải thích cho nàng: “Bản vương để cẩn thận,sẽtự mình đưa hàng tới Ân Đức sơn trang.”
Sau khi hoạt động ký kếtkhônghợp pháp của tiêu sư và sơn tặc hoàn tất, ThuanhĐào đưa tay làm tư thế mời Mộ Giai Nam về, Mộ Giai Nam hai tay khoanh trước ngực chậm rãiđivề phía trước: “Ngươikhôngtiễn ta?”
Hai ngày sau
Mấy tên sơn tặc còn lại thấy có người “tình nguyện diễn tàn tật”, roàn roạt vây quanh tên sơn tặc, sau đó hợp sức kéo tên sơn tặc đó vào bụi cỏ, vừađivừa hô lên: “Bọn ta cái gì cũngkhôngthấy,khôngthấykhôngthấy gì hết…” Sau đó có tiếng rầm rập rầm rập chạy loạn lên, rồi lập tức biến mấtkhôngcòn thấy bóng dáng tăm hơi…
Theo ThuanhĐào phân tích,khôngrửa mặt có lẽ là để bảo vệ làn da,khôngphải người xưa có câu phong xuy nhật sáikhôngbằng “đại bảo vật” đấy thôi.
ThuanhĐào khoé miệng giật giật, có biết tại sao các ngươi chỉ có thể đóng vai phụkhônghả?khôngbiết sáng tạothìchỉ có thụt lùi thôi! (đọc tại Qidian-VP.com)
ThuanhĐào quyết định chohắnmộtquyền, để sớm làmhắnmấtđità tâm.
Tiêu cục Ngưu thị là tiêu cục lớn nhất thành, tương đương với công ty chuyển phát lớn nhất ngày nay, danh tiếng truyền xakhôngchỉ vì vận chuyển nhanh, màkhôngbao giờ làm mất hàng, lúc này cũng cực kỳ bận rộn, phần lớn tiêu sư của tiêu cục Ngưu thịđangbôn tẩu khắp ngũ hồ tứ hải, tiêu cục to như vậy nhưng giờ cũng chẳng còn mấy người. Ngưu Đại Ngưu cũng thấy tiêu sưkhôngđủ nên mới để congáimình áp tiêu, dù sao bên người Thất Vương giakhôngthiếu cao thủ,đicho có hình thức là được rồi.
ThuanhĐào liếc thấy Tống Hàn Nhođangnhìn đồ ăn trong tay nàng… Nàng cúi đầu đấu tranh tư tưởng, người tađãbỏ tiền ra mua,khônglẽ… phải chohắnmộtmiếng?
Mộ Giai Nam cười ha ha, cực kỳ phối hợp đứng dậy: “Tađiđây, lúc các tiêu cục làm việc cũng là lúc sơn trại bận rộn nhất.”hắnvươn vai khom gối, có chút hưng phấn: “Ai da, dự trữ lương thảo đểđinghỉ mát,đicướp tiền đoạt bảo thôi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Hàn Nho thấy nàng mỗi tay cầmmộtchén, nách còn kẹp bảo kiếmđiđườngkhôngtiện, rất hiểu lòng người cầm lấy bảo kiếm, ThuanhĐào lạikhôngchút khách khí, cười hì hì gật đầu cảm ơn, con cái nhà đại gia đúng là rất hiểu chuyện, cũng mayhắnkhôngnghĩ chén còn lại là mua chohắn, nếu đổi lại là Mộ Giai Nam, hừ! Ngay cả chén của nàng cũng khó thoát.
Vô quy củ bất thành phương viên (khôngcó quy củthìchẳng thành nề nếp được), tiêu sư tuân thủ nghiêm ngặt “ba biếtmộtkhông” ——mộtphải biết tự nấu ăn; Hai phải biết tự sửa giày; Ba phải biết tự cắt tóc. Ngoài “ba biết”, còn có “mộtkhông”. Mà “mộtkhông” này chính làkhôngrửa mặt. Trong quá trình áp tải: “rửa mặt” đồng nghĩa với “về nhà”, người trong nghềnói“nên rửa mặt rồi”,thìcó nghĩa là nên về nhà thôi.
Mộ Giai Nam vừa định rờiđi,thìbị ThuanhĐào tóm lấy cổ tay, nàng vội vàng viết ra giấy,nóitrướcmộtcâu: hai ngày sau ta áp tiêu lên núi, ngươi bảo đám thủ hạ đừng quấy rối ta, nếukhôngtasẽnháo loạn hang ổ của các ngươi tới gà chókhôngyên.
Mộ Giai Nam thấysựphiền muộn trong mắt nàng, an ủi lung tung: “Hổ có khả năng tự lành rất lớn, chúng là chiến sĩ trời sinh, cũng giống như ngươi vậy.”
ThuanhĐào nhìnhắntúi lớn túinhỏđầy cả hai tay, liền chuyểnsựhận thù thành thèm ăn, nàng cười hì hì hiểu ý chạy lên, nhận lấy vài túi giấy nóng hổitrêntayhắn, sau đó xếp từng túi từng túi lên xe ngựa, định lúc nào đói bụngsẽlôi ra ăn. Nàng cầm lấy túi Ngải oa oa vừađivừa ăn, Tống Hàn Nho chậm rãiđibên cạnh, coi nhưkhôngnhìn thấy những cử chỉ bất nhã của nàng.
Mộ Giai Nam vội homộttiếngđivào phòng, kinh ngạc thấymộtcon hổ bị thương nằmtrêngiường,hắnđãnghe đệ đệ Mộ Gia Kỳnói, Ngưu Tiểu Nữu và con hổ luônđivới nhau, mỗi khi sơn tặc thấy bóng dáng nàngđiqua,thìtín hiệu báo về là: Hổ Nữu xuất động.
Mắt Mộ Giai Namhiệnlênmộttia hiếu kỳ: “Đại tiểu thư Ngưu gia tự mình áp tiêu? Là bảo vật gì đây?…”
Nàng đưamộtchiếc bánh Ngải oa oa mềm mại được bọc trong giấy tới trước mặt Tống Hàn Nho… Tống Hàn Nho theo bản năng ngửa đầu ra sau, nhưnghắncũngkhôngmuốn phụ ý tốt của Ngưu Tiểu Nữu.hắncườinhẹthay lời cảm ơn nhận lấy Ngải oa oa, nhưng vừađivừa ăn đúng là phá hoại hình tượng, némđicũngkhôngổn, nên đành phải vừađivừa cầm “đồ chơi” trong tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.