Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Chương 12: Đúng là đến phá rối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đúng là đến phá rối


ThuanhĐào quay đầu về hướng ngược lại, bướcthậtnhanh tạo khoảng cách.

ThuanhĐàokhôngkiên nhẫn ấn vaihắnngăn lại, nhưng ánh mắt vẫn rất hoà nhã: ngoan, nghe lời ngồi xuốngđi.

Sơn tặc giật mình, lập tức cúi đầu khom lưng nhảy trở lại bụi cỏ: “Xin lỗi xin lỗi, ta nhìn lầm, hắc hắc ——“

ThuanhĐào tiện tay nhặt lênmộthòn đánhỏ, nghiêng người, theo thói quen vung tay ném, hòn đá nhưmộtcon chuồn chuồn lướt nước bật lên từng vòng cungtrênmặt nước. Tống Hàn Nho thấy lạ,hắnnhặtmộthòn đánhỏhọc theo điệu bộ ThuanhĐào, vung tay… “Tủm”, hòn đá vô tình chìm xuống đáy hồ…

ThuanhĐào lạnh lùng lườm Mộ Giai Nam, phủi phủi quầnđivề phía xe tiêu, sau đó bật ngón tay lệnh cho tiêu sưđitiếp. Tống Hàn Nhođiqua Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam cố ý đụng vào người Tống Hàn Nho: “Thất vương gia y phục thuận tiện đơn giản là đểđiđâu đây?”

ThuanhĐào chưa nghe xong lời cảm kích của nhóm tiêu sư bị cướpđãquay lại chỗ cũ, chỉ huy tiêu sư nhà mình lập tức lên đường. Tống Hàn Nho thấy nàng tức giận khuôn mặtnhỏnhắn đỏ bừng, vuốt vuốt tóc mai tiến lên phía trước: “Bản vương…” hai chữ vừa mới thốt ra, ThuanhĐàođãgiơ tay ngănhắnnóitiếp, sau đó bước nhanh vài bước.

Tống Hàn Nho rất hứng thú với trò ném đá, ném thêm vài lầnđãnắm giữ được kỹ xảo “cao thâm” thuần thục, chỉ chốc lát sau, thậm chí số lần hòn đá bật lên còn nhiều hơn ThuanhĐào. Vì chuyện này ThuanhĐào bắt đầu thấy khó chịu, số lần bật tối đa nàng có thể tạo ra là mười vòng, mà lúc này Tống Hàn Nho lại càng tươi cười đắc ý. Hắc! Nàng thở phì phò bật dậy, ôm lấymộttảng đá to quăng xuống mặt nước, bọt nước bắn tung tóe bốn phía, Tống Hàn Nho thấy nàng giận dỗi như trẻ con, chẳng cần nghĩ ngợiđãcầm lấy cổ tay nàng, an ủi rất có thành ý: “Tiểu sư phụ đừng tức giận, đồ nhi nhận thức nhanh là do người có phương pháp dạy mà.”

ThuanhĐào hung hăng trừng mắt vớihắn, Tống Hàn Nho kinh ngạc tay cứng đờ,hắnmím môi cười xấu hổ: “Là tại takhôngbiết giữ mồm giữ miệng ảnh hưởng tới danh dự của Ngưucônương, bản vương xin lỗi.”

hắnchậm rãiđiđến bên cạnh ThuanhĐào, ánh mắt rơi xuống nhìn vòng hoa tươi rói, nảy ra ý xấu lấymộtbông hoa xuống: “Ngươi đội cái đồ nàykhôngsợ gọi ong vò vẽ tới hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)

ThuanhĐào dùng chân vọc nước, quay đầu ngoắc ngoắc ý bảo Tống Hàn Nho cũng đưa chân xuống cho mát, Tống Hàn Nho thấy bầukhôngkhí hoà hoãn, mặc dù cảm thấykhôngổn nhưng vẫn điên cuồng cùng với nàng, các tiêu sư đứng dưới tàng cây xem náo nhiệt, chẳng ai dámđitới phá hoại hứng thú của đại tiểu thư nhà mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

ThuanhĐào thấy đám sơn tặc nể tình rờiđi,thìthở phàonhẹnhõm nghĩ lại mà phát sợ, ngộ nhỡ phải đánh nhauthậtthìnàng chỉ có thể ôm đầu để bị đánh thôi.

Mấy tên sơn tặc còn lại tay cầm vũ khí liếc mắt nhìn mấy con thútrênxe áp tiêuđãthuận lợi chuyểnđiquá nửa, hơn nữa vài huynh đệ ở đâyđãbị Ngưu Tiểu Nữu đánh vài phát, cho nên tùy tiện mắng mấy tiêu sư bị thương vài câu rồi nhao nhao tảnđi.

ThuanhĐào đắc ý ngồi xuống bên bờ tiếp tục ném đá, trẻ con Hoàng tộc đúng là đáng thương, tất nhiên là thiếu rất nhiều vui thú lúc cònnhỏ.

Tống Hàn Nho rất phong độ đưa tay ra cho nàng, nàng hơi nghiêng đầu hành lễ, ra vẻ tao nhã đưa tay đặt lên bàn tay Tống Hàn Nho…

“…” ThuanhĐào đưa tay gỡ vòng hoa xuống, nàng vừa mới phủi sạch quan hệ với bọn sơn tặc, Tống Hàn Nho cũngđãtin Ngưu thị tiêu cục chưa từng thông đồng với sơn tặc, Mộ Giai Namthậtđáng ghét.

………..

khôngđợi ThuanhĐào phản ứng, mấy tiêu sư trẻ tuổiđãkhôngvui: “Thất Vương gianóisai rồi, Ngưu thị tiêu cục ta là danh môn chính phái, sao có thể làm bạn với bọn sơn tặc?”

Tống Hàn Nho thấy người nàykhôngcó ý tốt,hắnnhìn lướt qua đôi mắt ba phần mỵ hoặc của Mộ Giai Nam,khôngkiêu ngạokhôngsiểm nịnhnói: “Bản vươngkhôngthể trả lời.”

“Khụ khụ, các ngườiđangđiđưa tiêu, hay làđinóichuyệnyêuđương đây?” Mộ Giai Nam cũng chẳng biết mình sao lạihiệnthân phá hỏng bầukhôngkhí, tóm lại là chưa kịp nghĩ ngợiđãbước ra rồi.

Mộ Giai Nam trợn trắng mắt,hắnđúng là ăn no rỗi việc tự chuốc lấy mất mặt mà, khikhôngtự dưng nhảy ra can thiệp giờ lại bị người khác khinh bỉ cùng cảnh giác.

ThuanhĐàokhôngvui liếc mắt nhìn bóng chiếutrênmặt đất, cảm thấy Tống Hàn Nho cứ như túi trút giận lầm lũiđisau lưng nàng, nàngkhôngthèm để ý đếnhắnlà do hai nguyên nhân chủ yếu, thứ nhất:hắnphiền phức. Thứ hai:hắnquá phiền phức.

ThuanhĐào giật mình, mục đích của nàng chính là để Tống Hàn Nhođitrước, giả bộ hoà nhã lắc đầu, cúi đầu thay lời cảm ơn, giơ tay ra ý bảohắnđiđi. Mộ Giai Nam thấymộtmàn như vậy trong lòng có cảm giác là lạ, từ lúc nào màđãcâu được cả Hoàng thân quốc thích rồi? Xú nha đầu này cũng lắm thủ đoạn ghê ha. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họđitiếpmộtđoạn, nghe thấy phía trướckhôngxa có tiếng binh khí va chạm cùng với tiếng quát tháo chém g·i·ế·t. Tiêu sư lập tức dừng ngựa lại, ThuanhĐào kiễng chân nhìn cách đókhôngxa cát bụi cuồn cuộn … Có vẻ như xe tiêu phía trướcđangbị cướp,mộtnhóm sơn tặcđangđánh nhau với tiêu sư,mộtnhóm khác thừa dịp lộn xộn mà cướp hàng hóa, còn nhóm nữathìrung tàng cây để lá cây rụng xuống gây nhiễu loạn thị giác, có vẻ phối hợp với nhau rất ăn ý.

ThuanhĐào thấy Tống Hàn Nho vẫn nhìn về phía này, nàng vội vàng viếtmộttờ giấy đưa cho tiêu sư,nóimìnhsẽđuổi theo sau, bọn họ đưa Thất Vương giađitrước. Mặc dù Tống Hàn Nho cảm thấy tên nam nhân nàysẽkhônglàm hại Ngưu Tiểu Nữu, nhưng sắc mặt Ngưu Tiểu Nữu rất tệ,hắnân cần mở miệng: “Có muốn bản vương ở lại chờ nàngkhông?”

“…” Các tiêu sư mặc dù cảm thấy việc này khá kỳ quặc,khôngbiết bọn sơn tặc ngày thường ngang ngượcđangsợ ai, nhưng vì khí thế của Ngưu thị tiêu cục nên ra vẻ đương nhiên tiếp tục đưa tiêu.

ThuanhĐào vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy tên tiểu sơn tặctrênchạc cây, tiểu sơn tặc nhiệt tình vẫy tay với ThuanhĐào: “Chúc đại tiểu thư Ngưu gia thuận buồm xuôi gió, đưa tiêu vui vẻ ——“

ThuanhĐào vừa nghe xong trong lòng thoải mái, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ khoan dung. Lúc nàymộtcành liễu bị gió thổi rủ xuống trước mắt, ThuanhĐào kiễng chân ngắt xuốngmộtcành liễu xanh nhạt, tiện tay kết thànhmộtvòng cỏ “Olympic” đội lên đầu Tống Hàn Nho, Tống Hàn Nhokhôngdám phản kháng, nhưng có thể tưởng tượng ra bộ dáng mình khó coi đến mức nào. ThuanhĐào lùi về phía sau mấy bước thoả mãn gật đầu, tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng) phối hợp với vòng cỏ chẳng ra sao đúng là rất thú vị.

ThuanhĐào thấy cục diện khó xử,đangđấu tranh xem có nên rửa sạch oan khuất cho Ngưu thị tiêu cục haykhông… Tống Hàn Nhothậtđáng ghét! Nếuhắnkhôngphải là con trai của Hoàng đếthìthậtsựmuốn b*p ch*thắn, mặt nàngkhôngchút thay đổi nângmộttảng đá lớn ở ven đường lên,mộtmình chạy thẳng về phía trước, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh ném tảng đá vào giữa trận hỗn chiến,mộttiếng rầm nổ lên, hai bênđangđánh nhau bỗng dưng im bặt, ThuanhĐào tóm lấy cổmộttên sơn tặc gầynhỏđứng gần đấy ném vào bụi cỏ: “Vèo” … “Bịch”… “Á á á.”

ThuanhĐàokhôngkhách khí ôm bụng cười nhạo, chọnmộthòn đá tròn dẹp đưa cho Tống Hàn Nho, đưa tay ra làm mẫu, có lẽ Tống Hàn Nho từnhỏđãkhôngcó năng khiếu chơi đùa, mô phỏng theo mà vẫnkhôngném được, ThuanhĐào vứt chohắnmộtánh mắt “ngu ngốc”, rồi bật dậy đứng phía sauhắn,mộttay giữ chặt vaihắn,mộttay cầm lấy cổ tayhắn, Tống Hàn Nho chần chờ trong chốc lát, sau đó thuận theosựđiều khiển của nàng… Khi hòn đá ném ra bậttrênmặt nước,hắnhưng phấn tươi cười: “thậtlà thú vị, nàngthậtbiết chơi đùa, ha ha.”

khôngnóitới chữ bản vương, ThuanhĐào cũng quên luôn thân phận củahắn,khôngphải người ta thườngnóivương công quý tộc đềukhôngcoi ai ra gì sao? Bạn hữu này lại rất khác người, khẳng địnhkhôngphải con trai do chính cung nương nương sinh ra rồi.

“…” Đừng để ý tới ta, ta với ngươi quen thân lắm sao?!

ThuanhĐào giật mình đột nhiên rút tay lại, lúc ngoái đầu nhìn lại vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Mộ Giai Nam. Tống Hàn Nhokhôngbiết người tới là ai, thấy người này vẻ mặt khí khái, ăn mặc như hiệp khách, chắc là người quen của Ngưu Tiểu Nữu.

“đilâu như vậy, nàng mệtkhông?” Tống Hàn Nhokhôngtìm được chuyện gì đểnóinên hỏi han.

mộtcanh giờ sau đókhôngcòn ai chặn đường cướp tiền nữa, sau khi bọn họ vượt quamộtngọn núinhỏ, tiết mục tương tự vừa rồi lại trình diễn lần nữa, sơn tặc cầm đao chặn đường, nhưng ngay khắc đầu tiên bóng dáng ThuanhĐào lọt vào mắt, bọn sơn tặc trong bụi cỏ đấm ngực dậm chân tức giận hét lên: “Đồ l* m*ng! Ngươinóicướp xe tiêu kế tiếp, nhảy ra sớm như vậy làm gì hả! Mau cút về đây cho tao —“

Chương 12: Đúng là đến phá rối

Tống Hàn Nho từnhỏđãsống trong Hoàng cung, mười sáu tuổi được sắc phong Vương gia,hắntin rằng thực thi chính sách nhân từ mới làm quốc gia vững mạnh, nhưng phụ hoàng lại cho rằng chỉ có quân đội hùng mạnh mới có thể ổn định giang sơn, là chính sách tàn bạo tạo ra cường quyền, cho nên hai người vì ý kiến bất đồng nên thường xuyên tranh luận. Lâu dần, nhiệt huyết chảy ra biển đông,hắnchẳng còn muốn để tâm đến chuyện triều chính, thểhiệnthái độ trung lập, coi nhưkhôngthấy qua loa cho xong chuyện.

Tống Hàn Nhokhôngngờ ThuanhĐào để chứng minhsựtrong sạch màmộtmình xông vào giữa quân địch,hắnmím môikhôngnói, cũng maykhônggặp phải chuyện gì, nếukhôngchỉ vìnóimấy câu cho hả giận mà dẫn tới tai hoạ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Hàn Nhokhôngvui nhíu mày: “Dám làm bậy giữa ban ngày, bọn sơn tặc ngang ngược quá mức.”

Tống Hàn Nho sớmđãnhận rasựkhác thườngtrênđườngđi, nhưnghắnkhôngnóigì, có lẽ nguyên nhân là câunóitặc tiêumộtnhà, có lợithìcùng nhau hưởng, thói đời thế này, chẳng trách triều cương lộn xộn.

Tống Hàn Nho tự biết mình sai, cho dù phải tươi cười với vẻ mặt lạnh lùng, cho dù hoàn toànkhôngcòn tư thái của Thất Vương gia,hắnvẫn bước nhanh đuổi kịp nàng đưa túi nước lên: “Uống nướcđi, trời lại nóng thế này.”

Nắng mặt trời chiếu lên gương mặt khóckhôngra nước mắt của Tống Hàn Nho, cùng với nụ cười dịu dàng, bao dungsựtinh nghịch của mỗ nữ,hắnthừa lúc ThuanhĐàođigiày, tháo vòng cỏ xuống, thấy những bông hoa dại tươi đẹp bên bờ sông,hắncó ý tưởng bất chợt,trênvòng cỏ điểm xuyết những bông hoanhỏđủ màu sắc, sau đó lặng lẽ đội lên đầu ThuanhĐào… ThuanhĐàođãsớm nhìn thấy hành vi lén lút củahắnqua hình ảnh phản chiếutrênmặt nước, nhưng vòng hoa mang thêmkhôngkhí vui vẻ của mùa xuân, cũngkhôngkhó coi lắm, độithìđội chứ sao.

trênmặt hồ xanh biếc từng vòng sóng gợn lăn tăn, ThuanhĐào ngồi bên bờ, cởi giày đưa chân xuống chạm vào dòng nước trong vắt, thoải mái híp mắt lại hưởng thụ, Tống Hàn Nho ngồi xuống cạnh nàng, hành động mạnh dạn của nàng làmhắnthấy xấu hổ, chắc là nữ nhân giang hồkhôngđể ý đến chút việcnhỏnhư bị người khác nhìn thấy chân?

Nàng vừa định lấy tờ giấy trong túi có chữ “Cút”,thìMộ Giai Namđãđitrướcmộtbước giành lấy tờ giấy trong tay nàng, vo viên, rồi sau đó vô liêm sỉ ném xuống sông cho cá ăn.

ThuanhĐào thấy cách đókhôngxa cómộtcon sông, kéo kéo tay áo Tống Hàn Nho chỉ về phía mặt nước, Tống Hàn Nho hiểu ý gật đầu, quay lại lệnh cho tiêu sư dừng lại nghỉ chân, ba tiêu sư trẻ tuổi sáu mắt nhìn nhau, đây làđiáp tiêu hayđidu sơn ngoạn thuỷ?

ThuanhĐào tức giận đến giậm chân, hai tay nắm chặt thành nắm đấm chậm rãi quay lại xe ngựa, Mộ Giai Nam hai tay khoanh trước ngực bước nhanh đuổi kịp, thở dài đầy ai oán ra vẻ người vô tội: “Ta vất vảmộtđường bảo vệ ngươi, ngươi sao lạikhôngbiết có ơn tất phải báo đáp chứ?”

“…” Tống Hàn Nho biết nàng trong lòngkhôngvui, hơn nữa Ngưu Tiểu Nữu là nữ nhân dễ nổi giận nhất màhắntừng gặp, cho nênhắnđành phải yên lặngđiphía sau.

Tiểu tiêu sư bị hỏi cứng miệngkhôngbiết trả lời thế nào, Ngưu Tiểu Nữu thường xuyên làm lục lâm hảo hán đối đầu với đám sơn tặc, chẳng lẽ đám kia sơn tặc kiathậtsựlà vì sợ mà chạy sao?

Nhiệm vụ của tiêu sư là bảo vệ hàng hóa của tiêu cục mình, nhiềumộtchuyệnkhôngbằng ítmộtchuyện, cho nên dừng bên đường nghỉ chân. Tống Hàn Nho thân là hoàng tử, sao có thể dễ dàng khoan nhượng cho chuyện xấu xa bẩn thỉu thế được,hắntức giận định tiến lên can ngăn,thìbị ThuanhĐào kéo lại, nàng giơmộttờ giấy ra cho Tống Hàn Nho xem: Thất Vương gia tôn quý, ngàiđitới đó chịu c·h·ế·t hả?

Nàng miễn cưỡng nhận lấy túi nước, sau đó cười như có nhưkhôngliếc nhìn Tống Hàn Nho, Tống Hàn Nho thấy nàngđãcó chút dáng vẻ tươi cười,thìthở phào nghĩ lại mà sợ…hắntừnhỏđãquen được cung nữ thái giám hầu hạ, mà nô tàikhôngđược biểuhiệncảm xúc trước mặt chủ tử, người phụ nữ nghiêm khắc nhất màhắntừng gặp qua là mẫu phi, mà tính tình Ngưu Tiểu Nữu thay đổi thất thườnghắnquả thựckhôngchịu đựng nổi, nhưngkhônghiểu sao,khôngmuốn nàng tức giận, có lẽ là do mình vô ý làm tổn thương hổyêucủa Ngưu Tiểu Nữu nên thấy tự trách.

Tống Hàn Nho cười nhạt: “Nếu Ngưu thị tiêu cụckhônghợp tác với sơn tặc,thìcả đườngđithông suốtkhôngbị trở ngại phải giải thích thế nào đây? Đám sơn tặc vừa rồirõràng có biết tiểu thư Ngưu gia.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Đúng là đến phá rối